(Chết thì dễ mà sống thì khó)
Ngoài thạch động truyền đến một tiếng động cực nhẹ, Mị Cơ nhẹ nhàng xuất hiện. “Trong lòng ngươi có ẩn tình, chứa đựng sở cầu chấp nhất, nếu như không phá bỏ mê sắc này, chắc chắn sẽ rơi vào ràng buộc vĩnh viễn, từ nay về sau muốn thoát cũng không nổi.” Ả ân cần cảnh báo.
“Thế nào mới có thể phá bỏ mê sắc?”
“Chỉ cần trong lòng ngươi không có một thứ!”
Ả chậm rãi tiến đến, đứng bên người Trầm Trạch, ngẩng đầu nhìn vị thần cao cao tại thượng: Tượng đá nữ thần cao hơn mười trượng, toàn bộ đều do cự thạch xây thành, khuôn mặt đoan trang mỹ lệ mang theo tiếu ý buồn thương, rồi lại xa không với tới. Mị Cơ ngẩng nhìn hồi lâu, không tự chủ được từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi kính nể.
Đúng vậy, đối với vị thần trước mặt, bất cứ thứ gì trong trời đất đều chỉ là hèn mọn, nhỏ bé.
“Nữ Oa! Nữ Oa! Trong lòng ngươi rốt cuộc có mê sắc gì? Tâm ngươi có chỗ cho Phục Hy không?”
Nữ Oa không đáp, trên bức họa do Trầm Trạch tự tay vẽ ra, nàng xinh đẹp vô song, phong tư thần diệu, bi hỉ ôn nhu đều hợp lòng người. Nhưng mà, tượng đá Nữ Oa lại hơi nhíu mày, tựa hồ luôn suy tư về ý nghĩa sinh mệnh trong thiên địa.
“Nữ Oa Bổ Thiên trận pháp đang tiến hành, ngươi thật sự để mặc cho họ làm? Nếu như họ thành công, Lưu Ly Châu chắc chắn khôi phục lại năng lượng đã mất, lúc đó chúng ta muốn cứu chủ nhân ra khỏi nơi vĩnh tịch lại càng khó khăn.”
Trầm Trạch không đáp, hắn ra khỏi thạch động, lộ diện hoàn chỉnh dưới bầu tinh không. Trầm Trạch một thân hắc bào, khuôn mặt lộ ra tiếu ý khó hiểu. Tà Vương nhìn về Thục Sơn phía xa, nhẹ nhàng khép hai mắt lại, hai tay đặt trước ngực tạo thành một pháp ấn: “Như ngươi nói, chỉ cần có Từ Trường Khanh ở đó, Ma khí của Ma Tôn trong cơ thể y chắc chắn sẽ khiến cho trận pháp đại bại, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động, ngư ông đắc lợi là được. Ta xem tinh tượng, phát hiện Thiên Lang Tinh [tên một ngôi sao] xuất thế, lần này chúng ta tha hồ vùng vẫy rồi.”
Mị Cơ nhìn ra viễn phương, có điều thứ ả nhìn không phải Thiên Lang Tinh, mà là vách núi dựng đứng phía trước, trên bề mặt khắc một bức tượng khác, cũng là nữ thần trong lòng ả, chủ nhân trăm nghìn năm qua ả hết lòng thủ hộ đợi chờ –Thiên Nữ Bạt.
Trong gió đêm, chỉ nghe Mị Cơ cười ha ha, “Đương nhiên rồi, đợi đến khi chủ nhân xuất thế, phủ xuống nhân gian, chúng ta —” Lời còn chưa dứt, sắc mặt ả đại biến, nhịn không được hô lớn: “Không thể nào, không thể nào!”
Xa xa, từ mi tâm bức tượng Thiên Nữ Bạt xuất hiện một vết nứt như có như không, vết nứt đó càng ngày càng lớn, cuối cùng nổ tung, đất đá bay loạn. Mị Cơ mở mắt trừng trừng nhìn tượng đá nứt thành hai nửa, nương theo tiếng khóc gào tê tâm liệt phế, đất đá ầm ầm rơi xuống hóa thành bột mịn.
Biến cố thình lình xảy ra khiến người không khỏi hoảng hốt, thế nhưng Trầm Trạch nhất thời lại không có phản ứng gì. Nghe tiếng Mị Cơ bi tuyệt khóc thét, Trầm Trạch lành lạnh thở dài: “Thục Sơn Thanh Vy lâm nạn mà vẫn có thể hợp lại Chu Thiên chân khí, rút ra tia nguyên thần còn lại, nghịch thiên vãn hồi đại trận…”
Mị Cơ sắc mặt tái nhợt, đồng tử thâm sắc kịch liệt co rút: “Không thể nào, lão không thể nào thành công được.” Ả bỗng nhiên hô lớn một tiếng: “Là ngươi! Là ngươi cố ý! Ngươi căn bản không để tâm việc chủ nhân xuất thế! Không… Ngươi không phải đại ca, trong tâm đại ca chỉ có chủ nhân. Ngươi rốt cuộc là ai? Tà Vương? Sau khi đại ca chết ở Tỏa Yêu Tháp, hồn phách tụ lại rốt cuộc là cái gì? Ngươi là ai? Ngươi là ai?”
Khuôn mặt lãnh túc của Trầm Trạch lộ ra tia cười mỉa mai, hắn thậm chí hỏi lại chính mình: “Ta là ai? Ta rốt cuộc là ai?”
Mị Cơ đang nằm phục trên mặt đất khóc rống bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt ả ướt đẫm nước, thần sắc oán độc không gì sánh được: “Nhất định còn có biện pháp khác. Tượng đá của chủ nhân biến thành tro bụi, chỉ có thể chứng tỏ linh lực phong ấn của Nữ Oa ngày càng lớn, chủ nhân tại nơi vĩnh tịch bị hãm sâu vào hiểm cảnh, có nguy cơ nguyên thần câu diệt. Tất cả đều liên quan đến Thục Sơn trận pháp, nếu không phải hạt châu kia tụ hội năng lượng ngũ hành lần nữa, phong ấn sớm đã hết uy lực rồi.”
“Ngươi tính làm thế nào?”
Mị Cơ quỳ gối trước thạch bích, năm ngón tay điên cuồng cào đất, dung nhan trơn bóng ngày nào đã ám đầy tro bụi, tóc dài tán loạn trên mặt đất, âm thanh khàn khàn quanh quẩn trong sơn cốc.
“Ta mặc kệ ngươi hiện tại có phải là Trầm Trạch hay không, chỉ cần ngươi đối với chủ nhân còn một tia tình nghĩa, thì không thể mở to mắt nhìn người chịu khổ. Ta muốn ngươi cướp lại Lưu Ly Châu, tiêu diệt Thục Sơn, để lũ người ngu dốt thấp kém này chịu dày vò trong biển khổ vô biên. Ta muốn ngươi dùng Sưu Hồn Địch ngưng tụ u hồn oán độc, phá vỡ kết giới của Phá Toái Hư Không, tiến nhập nơi vĩnh tịch cứu chủ nhân ra. Ha ha ha ha…” Mị Cơ tóc tai tán loạn, cười dài như điên, tựa như ác ma hồi sinh từ địa ngục, mang theo hung lệ cùng oán giận không gì sánh được vạch ra một kế hoạch điên cuồng diệt thế.
Trầm Trạch im lặng chốc lát, rốt cuộc xoay người sang chỗ khác. Bốn phía liền biến thành màn đêm đen kịt.
Ma giới, bầu trời lôi hỏa dọc ngang, ầm ầm không dứt.
“… Không, Trầm Trạch không phải là người!”
Trong Thanh Yếu Cung, ánh nến chập chờn quỷ dị, thanh âm bình tĩnh quanh quẩn trong căn phòng u tối: “Theo như con nói, Trầm Trạch là Ma giới hộ pháp, nhưng có thể người này nhiều năm trước đã theo bên người Thiên Nữ Bạt, cũng là một trong những thị vệ đi theo bên người Hoàng Đế.”
“Mẫu thân, ý của người là, Trầm Trạch cũng không phải người của Cửu Lê Tộc?”
“Không phải! Trầm Trạch tuyệt không liên quan đến Cửu Lê Tộc. Con cũng biết, hắn là thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt, nhưng do vật gì tạo thành? Hắn không phải là người, có liên quan mật thiết với Phục Hy đại thần. Hắn chỉ là một tia chấp niệm Phục Hy lưu lại trước khi phi thăng, ứng đối với một tia chấp niệm của Nữ Oa. Phục Hy khổ luyến Nữ Oa, nhưng không nhận được của nàng một tia ái, một tia hận, bởi vì tất cả ái hận của nàng đều dành hết cho thiên hạ thương sinh. Cho nên, Phục Hy mới để lại một tia chấp niệm sâu như vậy, đến khi Phục Hy phi thăng rồi, nó vẫn như trước nấn ná nhân gian, ngàn năm không tan, cuối cùng nhập vào thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt mà thành hình. Cho nên, trong người Trầm Trạch có hai đạo ý thức hỗn loạn… Trầm Trạch trong Tỏa Yêu Tháp thân thể bị tiêu diệt, nguyên thần cũng theo đó tan biến, nói chính xác hơn, Trầm Trạch thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt đã biến mất. Nhưng tia chấp niệm này vẫn còn tồn tại, nó mang theo ký ức sinh tiền của Trầm Trạch mà trở thành Tà Vương.”
“Như vậy, Tà Vương hiện tại rốt cuộc là thị vệ Trầm Trạch của Thiên Nữ Bạt, hay là