“Thực ra, điều kiện rất đơn giản – trước khi nghênh chiến Tà Vương, ta muốn mượn tế đàn Ma giới để hấp thu thực khí trong thiên địa. Tế đàn lại là nơi thần bí nhất của Ma giới, ẩn chứa sức mạnh khó lường nhất, ta muốn hiểu thấu đáo huyền cơ ảo diệu trong đó. Mặt khác, ta cũng muốn cùng ngươi thảo luận một số chiêu thức trong Vân Cấp Thất Lục… Ngươi thân là Ma Tôn, võ học tinh tuyệt, đối với thứ này chắc chắn có kiến giải.” Lời Thục Sơn chưởng môn khách khí nhàn nhạt, mang theo xa cách vô biên.
Khi Từ Trường Khanh bắt đầu lấy kiếm kẻ những đường song song trên mặt đất, Khê Phong liền biết ý lui sang một bên. Gió yên lặng mà lạnh lẽo, bất tri bất giác trăng đã lên quá trời.
Nghe Trùng Lâu nói hết tình hình của Trầm Trạch, Từ Trường Khanh trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Theo lời ngươi, Tà Vương Trầm Trạch hiện tại chỉ là một tia chấp niệm, tiêu diệt hắn chỉ có một phương pháp duy nhất – tồn vu tư, vong vu tư [tồn tại dựa vào ý niệm, diệt vong cũng bởi ý niệm].”
Trùng Lâu vô thức lẩm bẩm lại một câu: “Tồn vu tư? Vong vu tư?”
“Phải! Nói cho rõ ràng thì chính là ‘giải linh hoàn tu hệ linh nhân’ [Cởi chuông cần tìm người buộc chuông]”
“Ai sẽ làm người cởi chuông?”
“Ta! Không ai thích hợp hơn ta.”
“Ngươi? Thứ cho ta nói thẳng, với võ công hiện tại của Từ chưởng môn, đối phó Tà Vương e rằng…”
Từ Trường Khanh lập tức chau mày, chậm rãi nói: “Thứ cho ta nói thẳng, với tình cảnh hiện tại của Ma Tôn, Thiên Nhân Ngũ Suy đang tới gần, công lực hiện tại của ngươi muốn đối phó Tà Vương chỉ sợ cũng không nắm chắc phần thắng. Ngày đó, võ học của lệnh tôn sâu không thấy đáy, nhưng đụng phải Ngũ Lôi chi kỳ, vẫn phải thua trong tay chưởng môn Thục Sơn.”
Trùng Lâu mặt hơi biến sắc, lòng lại biết Từ Trường Khanh nói không sai.
Vô luận chính tà tiên ma, phàm là người tu luyện đều có khả năng gặp phải Thiên Nhân Ngũ Suy, nếu muốn bình yên vượt qua, cần phải dựa vào tu vi cao cùng khí số tốt. Chỉ là, Ngũ Lôi chi kỳ mới chính là kiếp nạn của người Ma giới. Ma quân Cộng Công ngày đó mất đi ma dẫn, đúng vào Ngũ Lôi chi kỳ lại cùng cao thủ Thục Sơn quyết đấu, cuối cùng chết nơi thâm cốc ôm hận cả đời.”
Thanh âm của Từ Trường Khanh lại vang lên giữa đại điện vắng vẻ: “Cũng được, ân oán ngày trước, chúng ta không cần tính toán lại, là đúng là sai, một lời khó nói hết. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã từng nghe qua ‘hòa quang đồng trần’?”
“Đây là gì?”
“Là tuyệt học của tổ sư khai sáng Thục Sơn, uy lực không thể khinh thường. Ngày đó lệnh tôn dẫn theo cao thủ Ma giới cùng Thục Sơn chúng ta đánh một trận, chưởng môn phải dựa vào ‘hòa quang đồng trần’ mới địch nổi.”
“Ngươi đã luyện thành chiêu này chưa?”
Từ Trường Khanh không trả lời, ngược lại nói: ‘Hòa quang đồng trần’ nếu có thể phối hợp với ‘Nhiếp tâm trận pháp’, cho dù là tà khí chí cường trong thiên địa cũng không thể chống lại. Huống chi, cao thủ luận võ đấu trí đấu lực, nếu không thể dùng sức mà thắng, thì buộc phải dùng trí.”
Khê Phong từ lâu đã biết Ma Tôn là một võ si, mà Từ Trường Khanh lại say sưa thảo luận võ học, Ma Tôn tất nhiên cao hứng vô cùng. Xa xa, sương mù như có như không chậm rãi bốc lên, thổi qua đại điện tĩnh mịch. Cao thủ nhân ma hai giới cùng ngồi trên đất thương thảo trận pháp thâm sâu, tựa hồ chưa từng có bất cứ thứ gì gọi là thù hận. Đặc biệt là Từ Trường Khanh, đôi mâu hắc sắc sáng sủa tinh anh, lóa mắt mà băng lãnh.
Ma Tôn cũng vứt bỏ toàn bộ tạp tư phàm trần, nhíu mày suy nghĩ: “Câu này có vẻ đơn giản, nhưng chứa rất nhiều thâm ý…” Hắn vẽ ra trên mặt đất vài nét ngổn ngang.
Vì vậy, Khê Phong thấy được, khi Ma Tôn lý giải được câu khó hiểu nhất trong Vân Cấp Thất Lục, khuôn mặt lạnh lùng của Từ Trường Khanh hiện lên một tia đạm cười khó thấy. Nét cười của y rất nhẹ, nhưng ánh mắt rõ ràng đã ánh lên tia vui mừng: “Như vậy, ta cũng có thêm cơ hội thắng rồi.”
Khê Phong nhìn nam tử thanh quang tuyệt thế trước mắt, tâm bỗng nhiên nổi lên một chút sợ hãi.
Mấy ngày tiếp theo, Trùng Lâu hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh Từ Trường Khanh thảo luận về trận chiến, nhưng chưa bao giờ đề cập qua hai chữ “ma dẫn”. Khê Phong biết, ma công vô thượng của Trùng Lâu sẽ nhanh chóng suy bại. Ma giới hộ pháp trung thành tận tâm mỗi lần cùng Ma Tôn tới nơi này đều vô cùng sốt ruột.
Cho đến một ngày, Từ Trường Khanh luyện kiếm xong, tựa như vô ý dặn lại một câu: “Tối nay, hắn không cần trở lại đây, Từ Trường Khanh đã hiểu thấu tất cả rồi.” Khi y nói những lời này, ánh mắt hiện lên mấy phần thấu triệt, đảo mắt lại biến thành tia lạnh lùng cùng kiên định.
Cho dù đứng ở nơi sâu nhất của Ma cung, vẫn có thể thấy được từng đạo điện quang sáng chói xẹt qua bầu trời ma giới. Sấm sét quất đến mê loạn toàn bộ sinh linh, cho dù là lực lượng cường đại nhất cũng không thể tránh khỏi sự truy sát này.
Đây chính là thiên lôi uy chấn khắp hoàn vũ.
“Ngũ lôi chi kỳ rốt cục cũng tới.” Môi Khê Phong hơi khẽ run, nhưng không nói ra bất cứ lời nào.
“Có phải ngươi muốn xuất thủ đánh một trận với ta?”
Bầu không khí bỗng nhiên ngưng trọng.
Khê Phong từ trong trầm tư bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như thiểm điện rơi trên người Từ Trường Khanh. Trong đại điện tối tăm sâu thẳm, tế hỏa hừng hực nhảy múa, nhuộm đỏ cả con mắt Khê Phong: “Phải!”
“Vậy rút kiếm ra!” Từ Trường Khanh lẳng lặng nói, “Ngươi không cần lưu tình, ta cũng sẽ không lưu thủ. Trước khi quyết chiến Tà Vương đánh một trận, ta càng hiểu rõ hơn võ học sở ngộ, triệt để dung nạp vào kiếm chiêu.”
Sắc mặt Khê Phong liên tục biến hóa, hắn lui lại một bước: “Ta sẽ không giao thủ với ngươi!” Hắn nói tuy chắc như đinh đóng cột, lại lập tức biện hộ: “Ta không phải e ngại kiếm pháp Thục Sơn.”
“Ta biết!”
“Đây là ý của Ma Tôn – trước khi ngài đi vào giấc ngủ sâu đã căn dặn ta, quyết không thể động thủ với ngươi.”
“Ngươi không thể cãi mệnh lệnh của Ma Tôn?”
“Không, là ta không đành lòng trái ý Ma Tôn.”
Trái ý? Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng phía sau lại hàm chứa ý tứ sâu xa. Cho dù không muốn thế nào, cho dù phẫn uất thế nào, cũng không thể làm trái ý nguyện của ngài, khiến cho ngài thất vọng.
Mâu trung của Khê Phong hiện ra không biết bao nhiêu khổ sở.
“Ngươi thích hắn?”
Khê Phong bỗng nhiên kinh hãi, trong sát na, gương mặt trấn định trăm năm của hắn không khống chế nổi mà co quắp liên hồi. Một lúc lâu sau, Ma giới hộ pháp mới chậm rãi nói: “Phải! Ngươi đoán được rồi, ngày ấy tại Thanh Yếu Cung ta không nên cùng ngươi nói nhiều như vậy, thế nhưng, ta quá tịch mịch…” Hắn ngửa đầu nhìn màn che phiêu hốt, thở dài: “Ngài cũng quá tịch mịch…”
Từ Trường Khanh tra kiếm trở lại bao, “Cho nên, ngươi mới tự nguyện ở lại chỗ này, tiếp tục bảo vệ hắn trăm năm, đợi đến ngày hắn thức tỉnh?”
“Phải.”
Đêm dài như mộng, không khí tràn ngập khói bụi, khiến cho tâm người cũng trở nên gấp gáp, Từ Trường Khanh bỗng nhiên nghĩ, có rất nhiều chuyện, đã đến lúc phải kết thúc rồi.
“Phiền ngươi nói lại với A Đậu cùng những người giúp việc bếp núc, từ nay trở đi, không được nấu bất cứ món ăn Du Châu nào nữa, đặc biệt là tuyết thái thanh thúy tô, ta không thích. Còn nữa, ta cũng sắp phải bế quan nghiên cứu trận pháp, không cần mang đồ ăn đến nữa.”
“Ta nghĩ ngươi thích hương vị đó. A Đậu nói với ta, thủ hạ của hắn có kẻ làm món ăn Du Châu rất giỏi, ta liền đồng ý với họ…”
“Đó là trước đây, con người cũng sẽ thay đổi.”
Khê Phong gật đầu, “Nói có lý. Chỉ là, cho Khê Phong lắm miệng hỏi một câu, lần này nếu thắng được Tà Vương, Từ chưởng môn có định cùng Du Châu Cảnh Thiên nối lại tình xưa?”
Trong mắt Từ Trường Khanh đột nhiên xẹt qua một bóng ma, miệng vẽ ra một tia cười lạnh: “Người tu đạo trần duyên đã đứt, ngươi hà tất nhắc đến chuyện cũ tại thế tục.” Thấy Khê Phong có điểm khó xử, Từ Trường Khanh ngữ khí chậm lại: “Trường Khanh thất lễ rồi, mong thứ lỗi. Nói đến đây, ta cũng muốn nhờ Khê Phong hộ pháp giúp ta một việc.”
“Từ chưởng môn chính là khách quý của Ma giới, Khê Phong nếu có thể làm nhất định sẽ tận lực, mời cứ nói.”
“Ta muốn ngươi nói với Tà Vương… Việc này trọng đại, mong Khê Phong hộ pháp không tiết lộ cho ai biết.”
“Vì sao?”
“Khê Phong hộ pháp nếu cảm thấy việc này khó khăn, ta có thể nhờ người khác.” Từ Trường Khanh thần sắc thản nhiên, y đứng chếch về phía vầng trăng. Ánh trăng sáng tỏ thanh bần cùng với lửa mạnh hừng hực thiêu đốt chiếu vào mặt y, khiến cho khuôn mặt trở nên lúc sáng lúc tối, không thể nắm bắt.
Khê Phong nhìn Từ Trường Khanh chằm chằm, chỉ thấy mâu trung đối phương đạm tĩnh ngưng định không gì sánh được, không gợn lên một tia hỉ nộ. Trong nháy mắt này, Khê Phong đột nhiên minh bạch, vì sao Du Châu côn đồ bướng bỉnh kiêu ngạo lại răm rắp nghe lời chưởng môn Thục Sơn, vì sao thần tướng Phi Bồng trải qua luân hồi bao kiếp vẫn kiên định tình si với nam tử trước mắt, bởi vì đôi mắt thanh minh mà cơ trí này, chứa đựng một loại đạm khán hồng trần, cách mà y nhìn người ta, bất luận là ai cũng không thể cự tuyệt.
“Từ chưởng môn nói quá lời rồi, việc này ta lập tức đi làm.”
“Đa tạ!”
“Được rồi, Ma Tôn có lệnh muốn ta tìm về di hài của lão chủ nhân, an táng ổn thỏa. Nếu tìm được thâm cốc đó, ta có thể giúp ngươi mang di hài chưởng môn Thục Sơn trở về.” Nhưng mà, ngoài dự đoán của hắn, Từ Trường Khanh lắc đầu, khéo léo từ chối: “Đa tạ! Pháp thể của chưởng môn bản phái từ lâu đã tan thành tro bụi, ở lại cũng chỉ là xác trần, Khê Phong hộ pháp không cần phiền phức.”
Khê Phong không biết Từ Trường Khanh lấy cơ sở gì mà khẳng định, chưởng môn Thục Sơn