Tại Ma vực.
Một cung điện mờ ảo ẩn hiện giữa màn sương mù dày đặc, chạy thẳng đến tận cùng trời đất, tọa lạc ngay vị trí trung tâm của trận địa mê cung tầng lớp này chính là hành cung của Ma Tôn Trùng Lâu. Ánh chiều đỏ như máu chiếu xuống khiến cho tòa thành này được phủ một màu vàng chói mắt, cung điện nhuốm ánh kim toát ra vẻ thần bí lẫn trang nghiêm.
“Ma Tôn, đêm nay lại đến kỳ Ngũ Lôi rồi!”.
“Thế thì sao!”.
“Ma Tôn vẫn nên cẩn thận là hơn, năng lượng tiềm tàng trong cơ thể ngài chưa hoàn toàn phóng xuất ra ngoài thì sẽ không thể chống lại Ngũ Lôi được. Tuy rằng ngài mang thân thể bất lão bất tử, nhưng chung quy vẫn chưa vượt qua đại kiếp Thiên Nhân Ngũ Suy.”
“Ngươi sợ ta trong kỳ Ngũ Lôi, đụng phải kiếp nạn Thiên Nhân Ngũ Suy?”
“Cho dù không phải đại kiếp, thì cũng… Ma Tôn quên rồi sao, sau kỳ Ngũ Lôi lần trước ngài đã ngủ say cả trăm năm. Ma vực này nếu không có ngài quản thúc, e rằng ma vật sẽ chạy khắp nơi quẫy nhiễu nhân gian. Cho nên, Ma Tôn có thể suy xét đề nghị của Mị Cơ…”.
“Ả? Cái thứ bẩn thỉu đó?”. Trùng Lâu cười lạnh: “Lỡ như ta lại ngủ say, ngươi tiếp tục trông coi toàn bộ “Thanh Yếu Cung” cho ta, ta cần sớm bố trí kết giới Ma Vực. Ngươi lui xuống đi!”.
“Vâng!”.
Bên ngoài Ma vực là một cây hoa lê cao chót vót, hoa lê như tuyết lấn sương nở nở khắp xung quanh Ma vực, hình thành một lá chắn thiên nhiên. Nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ chẳng ai tin nổi trong Ma Vực nặng nề u ám này vẫn còn có chốn tiên cảnh nhân gian như thế.
Bóng đêm ảm đạm, sao trời tối tăm.
Trong rừng hoa lê hiện lên một bóng người duyên dáng trắng muốt, thì ra là một nữ tử xinh đẹp yểu điệu, khóe mắt đuôi mày toát ra ba phần tiếu ý bảy phần quyến rũ, những sợi tơ mỏng nhẹ nhàng lả lướt, chậm rãi rẽ hoa phẩy liễu đi thẳng vào cửa đại điện ma cung. Nữ tử này dường như rất quen thuộc đường đi trong đây, thoáng cái đã tiến thẳng đến hậu điện. Chính giữa hậu điện là một dàn tế bằng đá tảng chồng lên nhau, nàng nhẹ nhàng vén đi những dây leo xanh biếc che giữa dàn tế, một cánh cửa đá hiện ra trước mắt. Nàng đẩy cửa đá ra, bước vào thạch thất.
Thạch thất rất lớn, yên tĩnh vô cùng, không khí ở đây ẩm thấp lạnh lẽo, không trăng, không sao, không có bất cứ thứ ánh sáng nào trong thiên địa. Thế nhưng, ở đây lại có một bóng người đàn ông cao lớn mặc áo bào đen dày cộp, nghiêng người dựa vào thạch tháp, con người đen láy nghiêm nghị nhìn thẳng vào nàng không chớp mắt, giọng nói lạnh lùng quanh quẩn giữa thạch điện trống trải.
“Ngươi tới đây làm gì? Khê Phong đâu?”.
“Khê Phong? Khê Phong đi rồi. Về phần thiếp đến đây làm gì…”. Tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân vang lên, chấn động màng tai nam nhân: “Ma Tôn Trùng Lâu muốn cái gì… thì thiếp có thể cho chàng cái đó”. Nàng sà thân thể mềm mại như rắn vào người Trùng Lâu, đôi tay trắng nõn đã chủ động kích thích lưng áo hắn, hơi thở nóng bỏng, hơi thở nhỏ vụn đứt quãng phả vào tai Trùng Lâu: “Thiếp biết chàng rất lạnh, phải chịu đựng nỗi cô độc ngàn năm, chàng đã chờ đợi quá lâu rồi. Đối với chàng mà nói, sinh mệnh vĩnh hằng là một sự dằn vặt vô tận, ma lực khoáng cổ tuyệt kim chỉ đổi lại nỗi cô quạnh cao xử bất thắng hàn. Tại Nam Thiên Môn ngày trước, Phi Bồng tướng quân có thể giúp chàng tìm lại chút hào hứng trong sinh mệnh, thế nhưng hiện tại chẳng biết hắn đã luân hồi chuyển thế đến phương nào…”.
Trên thạch tháp, Trùng Lâu chìm vào trầm mặc.
“Hãy để ma nữ Mị Cơ thiếp làm thần dẫn đạo của chàng đi, để chàng phóng thích toàn bộ thần lực chí cao vô thượng của đấng Ma quân một cõi. Đó là sức mạnh nguyên thủy nhất, cũng là sức mạnh chàng cần nhất, chàng đã sống ngàn năm, cũng tới thời điểm Thiên Nhân Ngũ Suy rồi…”. Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng cạy môi răng của nam nhân, linh hoạt như rắn độc bò vào khoang miệng Trùng Lâu, chất dịch ám muội mà mơ hồ tràn ra từ trong khoang miệng nàng. Thân thể nàng trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, bộ ngực phập phồng kịch liệt như sôi sục thứ dung nham nóng chảy trực