Trùng Lâu rùng mình, nhìn chòng chọc vào Cảnh Thiên, mâu trung lóe ra vài phần kinh nghi: “Là đồ của ngươi?”
“Không của ta chẳng lẽ của ngươi?” Cảnh Thiên tức giận giằng lấy cây ngọc trâm, lớn tiếng nói: “Tên quái vật, không phải đồ của ngươi thì đừng mong chiếm hữu.”
“Chờ một chút…” Trùng Lâu do dự một lát, mặt không giấu nổi vẻ sốt ruột: “Ngươi, hiện tại đều rất khỏe?”
“Khỏe! Khỏe!” Cảnh Thiên vừa bước đi vừa chỉnh lại y phục, “Nếu như ngươi không phải cả ngày đuổi theo ta kêu cái gì Phi Bồng tướng quân mời luận võ, ta sẽ khỏe vô cùng!”
“Thật sự vô ngại?”
“Thật! Ta đối với ai cũng đều “hữu ái”, chỉ đối với ngươi là “vô ái” thôi…” Cảnh Thiên đột nhiên dừng lại: “Nếu như thật sự muốn ta vô ngại, thì đừng đuổi theo ta đòi luận võ nữa, khiến ta sợ ngươi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt ta…”
Ma Tôn Trùng Lâu trầm mặc một lúc, nhãn thần đột nhiên trở lên sắc bén: “Sau này, ngươi nếu muốn cứu người, cần phải học được bản lĩnh cứu mình trước đã.”
“Không phiền ngươi quan tâm, sau này ta theo Đậu Phụ Trắng học võ!”
“Đậu Phụ Trắng?” Trùng Lâu nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Người này là cao nhân phương nào, có thể là đối thủ của Trùng Lâu ta!”
“Đậu Phụ Trắng chẳng phải là cái gì cao nhân, chỉ là một khối đậu phụ Thục Sơn mà thôi, nghe thì có vẻ ngon, ăn vào mới biết vừa hôi lại vừa cứng, nếu thật sự gặm phải…” Cảnh Thiên dừng một lúc rồi lại tiếp: “… Nói không chừng sẽ làm gẫy cái răng cửa của ngươi. Dù sao thì nếu không có việc gì thì đừng chọc vào Từ Trường Khanh.”
“Ta từng cùng hắn giao thủ, người này là bại tướng dưới tay ta, không có gì đáng nói!”
Cảnh Thiên cười nhạo: “Phân cao thấp không thể chỉ dựa vào võ công, quân tử đấu trí không đấu lực, tóm lại đừng động vào Từ Trường Khanh…”, hắn vô thức đưa tay xoa gương mặt sưng phù: “… Nói không chừng là tự rước lấy khổ.”
Mắt thấy Cảnh Thiên như vậy, Trùng Lâu cũng không đáp lời. Nhưng sau một khắc, tay phải hắn nhanh như chớp xuất thủ, đầu ngón tay như máu, nháy mắt phá đi hộ thân chân khí của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên kinh hãi, không ngờ Trùng Lâu chẳng giữ thể diện cho hắn như thế, lập tức đưa tay che trước mặt. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, lòng bàn tay ngứa ngáy như bị kiến cắn.
“Đây là Ma giới ấn ký, sau này nếu ngươi gặp nạn thì cứ thôi động ấn ký này, ta sẽ cảm ứng được mà đến đây cứu ngươi.”
Cảnh Thiên ngẩn ra, nhịn không được ngẩng mặt nhìn Trùng Lâu, thấy hắn vẫn hững hờ như trước, bất vi sở động. Cảnh Thiên thầm nghĩ, tên quái vật này hôm nay ăn nhầm thứ gì rồi, Ma Tôn không làm lại đổi nghề làm Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, quái đản! Lòng hắn loạn nửa ngày, rốt cục thoải mái trở lại, xem ra Trùng Lâu này cũng là người biết nghĩ đến tình nghĩa cũ, Phi Bồng tướng quân gì đó xem ra là rất giống mình rồi!
“Ha ha, lão thiên gia đối đãi với ta không tệ, có một hộ thân Bồ Tát Đậu Phụ Trắng còn chưa đủ, hiện tại còn có thêm một Ma Tôn. Cảnh Thiên ta vận khí tốt, ngang dọc nhân ma lưỡng giới, hai bên đều có hậu đài vững vàng!”
Nhảy lên vài bước, trường kiếm trên lưng, thân ảnh Cảnh Thiên biến mất trong ám dạ.
Lưu lại chỉ có một Ma Tôn trước sau cương lãnh, chỉ là trong ánh mắt vĩnh viễn trầm mặc phảng phất một nỗi thất vọng mông lung… cùng một chút nghi ngờ!
Ánh trăng nhàn nhạt, cây cối khẽ lay.
Trên núi Phi Phượng, hoa nhẹ nhàng bay, Từ Trường Khanh đứng ở nơi đó lặng lẽ quan sát Địch Trần sơn trang. Bên ngoài sơn trang là khúc sông xanh biếc, từ Phi Phượng sơn chảy xuống bao lấy những bức tường kia. Toàn bộ sơn trang tả hữu đối xứng nhau, chính là cách bố cục truyền thống, tựa hồ không có gì khả nghi, nhưng mà, Từ Trường Khanh mơ hồ phát hiện, Tiêu Ánh Hàn là kẻ mưu lược, tuyệt đối không vô duyên vô cớ xây dựng một sơn trang lớn như vậy ở dưới chân núi.
Từ Trường Khanh đến từ Thục Sơn, mà Thục Sơn là nơi nghiên cứu tiên thuật tối cao của đạo pháp thiên hạ. Đạo gia xưa nay chú trọng kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, cho nên Từ Trường Khanh dù không am hiểu sâu thuật toán, đối với phong thủy địa lý lại rất có nghiên cứu. Quan sát một lúc lâu, Từ Trường Khanh bắt đầu sinh nghi, bởi vì núi này bố cục kỳ lạ, dựa theo bố cục này, thanh long bạch hổ tại vọng, phi phượng du long tại dã, sơn trang toàn bộ âm dương ngũ hành khuyết thiếu chính là “Kim”.
Không biết Tiêu Ánh Hàn đương niên đã