Cảnh Thiên cảm giác gân cốt mình sắp nổ tung rồi, công lực mà Trầm Trạch truyền vào người hắn khiến hắn vô pháp tiếp thụ, từng đợt từng đợt sôi sục không thể phát tiết. Trong khoảnh khắc, hắn thống khổ gần như chết đi.
Nhưng mà, Cảnh Thiên không có chết, hắn bị Ma Tôn Trùng Lâu từ trên trời giáng xuống mang đi!
Một mảnh hắc sắc thật lớn, trong chớp mắt mọi thứ chìm vào bóng tối, chìm vào giá lạnh, Ưu Đàm huyết sắc trong vườn héo tàn. Đợi đến khi Tiêu Ánh Hàn phục hồi tinh thần trở lại, Ma Tôn Trùng Lâu đã trở thành mạt ảnh xa vời biến mất vào trời đêm.
Tiêu Ánh Hàn kinh ngạc quay người lại, nhìn Từ Trường Khanh nằm trên mặt đất, mâu trung đau đớn thất lạc chuyển thành một điểm nhu tình. Chủ nhân Địch Trần sơn trang chậm rãi nâng Từ Trường Khanh, cẩn thận lau đi vết máu trên khóe môi của y.
Từ Trường Khanh hôn mê tựa hồ không chịu nổi gió đêm mãnh liệt, vô thức hướng vào lồng ngực từng vô cùng ấm áp quen thuộc kia: “Tiêu… Tiêu… sư huynh!” Âm tiết đứt quãng cứ như vậy từ miệng Từ Trường Khanh thấp thấp tràn ra.
“Tiếu Tiếu sư huynh!”
Tiêu Ánh Hàn ngẩn ngơ, nhiều năm như vậy, tiểu sư đệ vẫn không bỏ được thói quen gọi bừa hắn? Tâm Tiêu Ánh Hàn đã phủ bụi nhiều năm, lại bị kích động mãnh liệt bởi một âm thanh yếu ớt mê sảng ấy. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, quên đi tất cả những khó chịu trong lòng, mâu trung hiện lên một tia nhu sắc, “Đệ an tâm, có đại sư huynh ở đây!”
“Ừm!”
Có thể tại thời khắc này ôn lại năm tháng Thục Sơn, thật tốt!
Màn trời đầy tinh quang, ánh trăng tràn ra bốn phía, khắp nơi một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có Ưu Đàm Hoa nhẹ nhàng lay động, theo từng đợt gió mà thả mình vào không gian, rơi trên vai Tiêu Ánh Hàn, rơi bên mắt Từ Trường Khanh…
Cánh hoa huyết sắc điểm trên dung nhan trắng bệch như tuyết, thống khổ khó nói lên lời! Tay phải Từ Trường Khanh níu lấy vạt áo Tiêu Ánh Hàn, hắn cúi đầu nhìn xuống, đã thấy đầu ngón tay thon dài của tiểu sư đệ ngập tràn vẻ thanh bạch.
Từ Trường Khanh mệt mỏi như vậy, tiều tụy như vậy, khiến người không kìm được mà thương tiếc, yêu thương…
Khiến hắn thương tiếc, yêu thương!
Nhân sinh khổ đoạn, chỉ như sương mai.
Chủ nhân Địch Trần sơn trang chân không chạm đất, chậm rãi đi qua biển hoa huyết sắc. Hắn ôm Từ Trường Khanh tiêu thất tại cửa bên, chỉ lưu lại một tiếng thở dài quẩn quanh trong gió.
“Tiểu sư đệ… những năm tháng này… đệ sống có tốt không?”
Những ngày sau đó Từ Trường Khanh lưu lại Địch Trần sơn trang khá tốt, Tiêu Ánh Hàn mỗi ngày đều đến thăm y, sư huynh đệ hai người ôn lại chuyện xưa, tâm tình vô cùng vui vẻ. Ân oán đã đi vào dĩ vãng, Tiêu Ánh Hàn không truy vấn chuyện của Trầm Trạch, Từ Trường Khanh cũng không giải thích thêm. Hai người họ trong lòng đều biết rõ, Từ Trường Khanh tại thời khắc đó chú ngữ được giải, chỉ có một nguyên nhân, chính là người hạ chú đã về nơi cực lạc.
Trầm Trạch, đến cuối cùng cũng được giải thoát.
Hắn ở lại trong tháp bao lâu, có nghĩ tới mình hay không, có hối hận hay không, có chân ái hay không? Tiêu Ánh Hàn không truy cứu nữa, nếu như sinh mệnh vốn dĩ chính là ngộ đạo, thì đệ tử Thục Sơn Tiêu Ánh Hàn ngày đó cũng không rơi vào ma chướng, bại bởi một người trong Ma giới như vậy.
Trầm Trạch vào những năm tháng cuối cùng của sinh mệnh, truyền lại công lực Ma giới cả đời cho Thục Sơn đệ tử Cảnh Thiên, chính là chứng minh, tám năm lắng nghe kinh văn, linh hồn hắn đã được thanh lọc, được siêu thoát, khoảng cách Nhân Ma trong phút chốc đều biến mất rồi!
Từ Trường Khanh thấy Tiêu Ánh Hàn tuy là tiếu ý dịu dàng, nhưng mâu trung ẩn hiện mấy phần đau đớn, lòng không khỏi u ám, “Đại sư huynh, kỳ thực trên đời có những chuyện…”
“Đệ không nên gọi ta là đại sư huynh, ta sớm đã bị trục xuất sư môn, không còn là Thục Sơn đệ tử!” Tiêu Ánh Hàn cắt đứt lời nói của Từ Trường Khanh, “Bất quá, đệ cứ yên tâm, việc Ngũ Hành tôn giả của Thục Sơn, ta nhất định sẽ ra tay tương trợ.”
Từ Trường Khanh nghe vậy vội hỏi, “Đại sư huynh, huynh vẫn canh cánh chuyện sư tôn phế danh phận chưởng môn đệ tử, trục xuất huynh khỏi Thục Sơn sao? Huynh yên tâm, chỉ cần huynh trở lại Thục Sơn tiêu tan khúc mắc, đệ nghĩ các sư tôn nhất định tiếp nhận huynh lần nữa. Về phần địa vị chưởng môn đệ tử, tự nhiên cũng là do huynh gánh vác –” Y gấp gáp nói khiến vết thương cũ bị động, nhất thời kịch liệt ho khan.
Tiêu Ánh Hàn bình thản nói, “Ta dùng thân phận Ngũ Hành tôn giả trở về Thục Sơn, không phải Thục Sơn đệ tử trở về Thục Sơn,