Cánh cửa nặng nề chầm chậm mở ra.
Gian phòng bày biện rất đơn giản, Trầm Trạch sinh tiền cũng không phải loại người thích hưởng thụ. Trong bóng tối, Từ Trường Khanh vung tay bắn ra một mũi hỏa tinh, “xuy” một tiếng vụt qua cây nến trên giá. Ánh nến bùng lên, có thể thấy rõ từng cái bàn, chiếc giường, y phục… không gì có thể đơn giản hơn. Chỉ có một điểm kỳ lạ thu hút ánh nhìn Từ Trường Khanh, chính là giá sách đằng kia, mỗi cuốn sách đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, toát lên vài phần thư hương.
Từ Trường Khanh chầm chậm tiến lên, ngón tay băn khoăn lướt nhẹ qua hàng sách, vô thức dừng lại ở một gáy sách dày màu tro. Từ Trường Khanh liếc mắt đã nhận ra – đây là cuốn sách mà Trầm Trạch luôn cẩn thận mang theo người, bên trong ghi chép toàn bộ chuyện hắn cùng đại sư huynh tương thức, tương ái.
Nhưng mà, cuốn sách này đã sớm bị Trầm Trạch phong ấn, không có chú ngữ sẽ không thể mở ra – Từ Trường Khanh tất nhiên biết làm sao giải được phong ấn, ngày ấy, đại sư huynh không giấu diếm y chuyện gì.
Từ Trường Khanh có chút xấu hổ, phảng phất như đang nhòm ngó bí mật của đại sư huynh cùng Trầm Trạch đại ca, vì thế định đặt cuốn sách về chỗ cũ. Nhưng vào lúc này, một tờ giấy từ giữa cuốn sách rơi ra, vô thanh vô tức chạm vào chân y. Nhặt tờ giấy ố vàng lên, y có thể nhìn thấy bút tích rõ ràng của đại sư huynh, có lẽ hai người đương niên tình ý dây dưa vốn không thể nào nói hết.
Ngay sau đó là bức thư phúc đáp. Chỉ là vô tình nhìn thấy, nhưng một dòng chữ kia, nhất thời khiến thần sắc y khẽ biến.
“… Trong mật thất Thục Sơn, vô tình nhìn thấy Thục Sơn bí kíp, muốn tiêu hủy lập tức, nhưng vũ trụ vạn tượng âm dương, hủy đi tinh hoa thì thật đáng tiếc… liền sao chép lại…”
Chỉ thấy sau văn tự đó có một quyển đồ giải, các con chữ ghi chằng chịt kín cả cuốn sách, mỗi trang đều khiến người ta cảm thấy khó nói lên lời. Lòng Từ Trường Khanh chấn động, xưa nay y vô cùng lãnh tĩnh bình thản, lúc này cũng không tự kiềm chế được phải run lên. Theo ánh nến yếu ớt lật từng trang, lòng vừa kích động vừa hưng phấn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết đã qua bao lâu.
Hiện tại Từ Trường Khanh đã xem được phân nửa quyển sách, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phỏng chừng cho tới hừng đông cũng không thể đọc hết quyển sách này. Từ Trường Khanh văn võ song toàn, cũng đã luyện được khả năng đọc nhanh như gió, bất luận kinh sử điển tịch gì, một khi đã lướt qua thì sẽ nhớ mãi không quên. Chỉ là cuốn sách này quả thực quá dày, một hơi thở dài trút xuống, con mắt khô khốc sinh đông.
Từ Trường Khanh khẽ dụi mắt, trực tiếp bỏ qua vài tờ, bỗng nhiên, mấy chữ cuối cùng thu hút ánh nhìn của y. Những dòng chữ viết ngoáy cực ẩu, cho thấy chủ nhân tinh thần kích động dị thường… Từ Trường Khanh chỉ nhìn qua hai hàng, trong đầu đã “ầm ầm” một tiếng như sét đánh ngang tai, lòng khiếp sợ không thua gì lúc trông thấy nội công tâm pháp đồ giải.
Y không dám đơn giản như vậy mà tin tưởng, liên tục dụi mắt mấy lần, không sai, một chữ cũng không sai.
Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Đầu Từ Trường Khanh long thành từng mảng, trước mắt một mảnh sương trắng lất phất, thiên địa toàn bộ rung chuyển, thả mình dựa vào giá sách ngã xuống, “ba” một tiếng, bản chép tay rơi xuống đất, bụi bặm phả ra. Thẫn thờ nhặt cuốn sách lên, chỉ trong nháy mắt, y đột nhiên minh bạch tại sao ngày ấy đại sư huynh phải cùng Trầm Trạch ly khai Thục Sơn.
Tất cả bí mật, đều trong cuốn sách này.
Mà chính mình, cũng dính dáng đến cố sự này, trách không được Trầm Trạch lại đem mình phong ấn ký ức.
Trong bóng tối, tiếng bước chân vang lên.
Từ Trường Khanh đột nhiên tỉnh ngộ, đây là Ma cung, không phải tàng thư thất ở Vô Cực Các. Y lập tức quay đầu, ngoài cửa sừng sững hắc sắc, chính là Ma Tôn Trùng Lâu cùng Cảnh Thiên.
“Đậu Phụ Trắng, huynh ở chỗ này à, ta nửa đêm tỉnh dậy không thấy huynh, sợ rằng huynh đi tiểu lạc đường, vì vậy chạy đi tìm loạn cả lên.” Cảnh Thiên bước nhanh về phía Từ Trường Khanh, nắm tay y cười hì hì: “Biết huynh thích đọc sách, bất quá, ta tin rằng thư tịch của Ma cung tuyệt không phong phú như Thục Sơn các huynh đâu, đừng xem nữa, trở về thôi.” Hắn lôi lôi kéo kéo muốn đưa Từ Trường Khanh rời khỏi. Vừa ra ngoài hoa viên, một thanh âm vang lên.
“Đứng lại!” Ma Tôn lạnh