“Cảnh huynh đệ!”
“A, Đậu Phụ Trắng huynh tỉnh rồi sao?”
“Ta không hề ngủ!” Từ Trường Khanh mờ mịt nhìn Cảnh Thiên dưới ngọn đèn nhàn nhạt, thở dài: “Huynh hà tất cùng hai tiểu yêu quái đó hơn thua. Bọn họ mặc dù có điểm càn quấy, thế nhưng tâm địa rất tốt!”
Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, “Huynh cũng biết hai tên đó càn quấy, xem bọn chúng trong rừng đã nói bậy những gì. Nếu để ngoại nhân biết được, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng sao? Huynh Thục Sơn chưởng môn uy nghiêm ở đâu? Còn mặt mũi gì nữa?”
Nghĩ đến một màn này, Từ Trường Khanh xấu hổ ho lên một tiếng, ngại ngùng nói: “Đó chỉ là bọn họ không rành nhân sự, không hiểu nhân gian quy củ mà thôi. Chúng ta có thể nhắc nhở bọn họ, không cần mỗi lần đều uy hiếp đe dọa.”
Cảnh Thiên trừng mắt nhìn Từ Trường Khanh, “ba” một tiếng vứt thẳng khăn mặt lên người y, “Được rồi, Từ Trường Khanh huynh tâm địa thiện lương, nguyện mỗi ngày dùng Đạo Đức Kinh giáo hóa hai tên tiểu yêu không hiểu nhân sự, không rành nhân luân. Ha ha, Du Châu Cảnh Thiên ta cũng không tội gì phải vì hai tiểu súc sinh mà tức giận, bằng không, người khác lại cho ta là lòng dạ chật hẹp không dung nổi hai tên ngoại tộc.”
Hắn nặng nề đóng sầm cửa, cũng không quay đầu nhìn lại.
Chờ Cảnh Thiên bưng bồn nước nóng hổi vào thì Từ Trường Khanh đã ôm đứa trẻ ngủ được một lúc lâu. Trên vai y thụ thương bất tiện, chỉ có thể dựa vào bức tường ngủ tạm, ánh nến loang lổ đổ lên người Từ Trường Khanh. Mặc dù đang ngủ, mày kiếm của y thủy chung không giãn ra, phảng phất như ẩn chứa thật nhiều bí mật áp bức trong lòng.
Muỗi vo ve.
Cảnh Thiên thở dài, đặt chậu đồng xuống, thả khăn mặt vào rồi lẳng lặng cởi thượng y của Từ Trường Khanh, nhưng mà chính vào lúc này, Từ Trường Khanh nguyên bản đang mê man lại chợt tỉnh. Dưới ánh sáng mập mờ, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy tiếng đao xé gió xẹt qua. Trong lúc hốt hoảng nguy cấp, hắn khó khăn lắm mới có thể hô lên, “Đậu Phụ Trắng, là ta!”
Tiếng gió đột nhiên ngừng lại.
— Tay phải Từ Trường Khanh vừa vặn dừng lại ngay tử huyệt của Cảnh Thiên, mâu trung vẫn là một tia sát khí nghiêm nghị.
“Đậu Phụ Trắng, huynh… huynh mộng thấy cái gì?” Thái dương Cảnh Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một lát mới phục hồi tinh thần trở lại.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Trường Khanh thần trí mê man trong nháy mắt tỉnh lại, y giật mình nhìn Cảnh Thiên, thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Không có gì! Trực giác của người luyện võ mà thôi!” Lần này không cần Cảnh Thiên phân phó, y chủ động cởi thượng y xuống để Cảnh Thiên tùy ý tẩy trừ vết thương, bôi dược cao lên.
Cảnh Thiên lần đầu tiên phát hiện, Từ Trường Khanh lại gầy như vậy, hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài tuấn lãng. Dưới bóng nến lập lòe, xương quai xanh lưu lại vết tích thật nặng, trên lưng cũng là dấu răng sắc nhọn của ma thú. Cảnh Thiên trong lòng nhói lên, đem dược cao bôi một tầng lại một tầng, xoa một lần lại một lần.
“A, Cảnh huynh đệ… Cảnh huynh đệ!”
“Kêu cái gì? Nguyên lai huynh cũng sợ đau sao? Huynh Thục Sơn đại hiệp không phải mình đồng da sắt sao? Không sợ chết, không sợ đau? Giờ đã biết đau rồi…”
“A, Cảnh…huynh đệ!”
“Lần sau huynh tiếp tục thể hiện, ta sẽ xoa chết huynh, đau chết huynh, cho huynh cả đời nhớ kỹ chuyện này, nhớ kỹ giáo huấn này.”
“Huynh coi như muốn làm đau chết ta, cũng không thể mang Ngọc Thanh Cao bí chế của Thục Sơn ra lãng phí như vậy…” Từ Trường Khanh chịu đựng đau