Từ Trường Khanh một đường đuổi theo Mị Cơ, hang động này không biết được xây dựng từ triều đại nào, công trình cư nhiên lớn như vậy.
Mị Cơ rẽ trái rẽ phải, không biết đã đi qua bao nhiêu hang động cùng tường đá, bốn phía mật đạo thông nhau đến vô tận, hướng thẳng xuống lòng đất sâu.
Tuy rằng đã đi rất lâu, bước chân Mị Cơ vẫn tự nhiên không gì sánh được, không có đến nửa điểm chần chừ, cho thấy nàng không phải lần đầu đến nơi này, đương nhiên, nàng cũng không phát hiện Từ Trường Khanh đang theo dõi phía sau.
Từ Trường Khanh thân thủ vô cùng linh mẫn, hành động nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nếu y đã muốn che dấu hành tung, một Mị Cơ với công lực thường thường như vậy tuyệt không thể phát hiện.
Mật đạo này Mị Cơ đã qua vô số lần chưa bao giờ lạc cả, cho nên nàng đi rất thoải mái, rất yên tâm. Cho đến khi nàng đi đến thạch bích cuối cùng, đối mặt với một cửa đá hôn ám, nàng vẫn không hề phát giác hành tung của Từ Trường Khanh.
“Tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa, ngươi hà tất phải cố chấp như vậy?” Thanh âm Mị Cơ lộ ra vài phần thông cảm cùng thương xót sâu sắc, phảng phất đối với người bị nhốt bên trong là vô hạn đồng tình, “Ta nếu là tiên sinh, chắc chắn mặc kệ ân oán thế tục…” Mị Cơ tiếp tục thuyết phục.
“Tiên sinh?” Từ Trường Khanh sửng sốt, lòng thầm nghĩ, “Ả đang nói chuyện với ai? Lẽ nào có người bị nhốt ở thạch động bên dưới?”
Ngay khi y định nhẹ nhàng tiến gần đến thám thính đối thoại, bỗng nhiên địa cung vang lên một tiếng gào thét như sấm.
“Các ngươi một lũ yêu nghiệt bỉ ổi, dám giam giữ bản Thiên Sư ở đây!”
Nương theo tiếng quát như sấm rền, Từ Trường Khanh nghe được đâu đó có thanh âm đao sắc chạm nhau, thậm chí còn có tiếng chém giết điên loạn. Lòng y kinh hãi, thậm chí bỏ đi việc thám thính bí mật bên dưới động đá, xoay người lại, thân hình như tiễn dời cung một đường quay trở về lối cũ.
Không sai… Là chém giết… Hỗn loạn chém giết.
Cảnh Thiên ở ngay trong động, không dám tin tất cả những gì đang phát sinh trước mắt. Hắn không dám để lộ mảy may nửa tia hô hấp, nỗi kinh hoảng cực đại ăn mòn vào tận tim hắn.
Hắn thấy trước mắt hơn trăm người hoảng loạn vây lấy nhau, trong tay là đủ loại vũ khí tàn bạo bổ về đồng bạn xung quanh. Những người đó có thể đều là thân nhân, bằng hữu, chí ái, sư trưởng của nhau. Mỗi một đao chém xuống đều khiến máu thịt tung tóe khắp nơi, tứ chi đứt lìa, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết.
Rất rõ ràng, đại bộ phận những người này đều là lần đầu tiên giết người.
Khuôn mặt vặn vẹo, hiện rõ nỗi sợ hãi cùng kinh hoàng không gì sánh được. Nhưng mà, bản năng cầu sinh chiến thắng nỗi sợ hãi, khát vọng tồn tại vượt qua hữu ái thân tình. Những người đó điên cuồng một đao lại một đao không chần chừ chém xuống, cho dù máu tươi phủ tràn hai mắt, cho dù khóe môi tung tóe máu thịt, bọn họ vẫn tiếp tục trợn mắt chém giết, sát khí bừng bừng.
Đây là những người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn, chỉ còn là cỗ máy giết người.
Trong đám người này, có thành viên đội ngũ ‘Chung Quỳ giá thân’ khi nãy.
Mị Cơ kia dùng Sưu Hồn địch dắt tới một đoàn người rối, mục đích là để họ chém giết lẫn nhau? Cảnh Thiên hoàn toàn không tưởng tượng nổi, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì.
Hắn mơ hồ nghĩ, đằng sau cái trò ‘Chung Quỳ giá muội” này chắc chắn phải ẩn giấu một âm mưu to lớn. Trước mắt một màn thảm kịch, còn có bao nhiêu hiểm ác phía sau?
Vô số người bị thương kêu thảm ngã xuống, lại vô lực đứng lên, chỉ còn cách liều mạng kêu gào khóc lóc, cầu xin đồng bạn của mình dừng tay. Nhưng mà không ai đủ thanh tỉnh để dừng tay, bởi vì chỉ cần hắn dừng lại một giây, lập tức sẽ là mục tiêu tiếp theo ngã xuống.
Ở đây, toàn bộ là một tràng Tu La đẫm máu, địa ngục vô biên.
Không có thân tình, không có hữu ái.
Ở nhân, nhân tính biến mất, bạo ngược lên ngôi, giết chóc chính là mục tiêu duy nhất.
Tiên huyết tung tóe khắp nơi, tiếng gào thét thảm thiết, tứ chi cắt lìa, khuôn mặt vặn vẹo… hợp thành một địa ngục hoàn chỉnh, vô cùng rõ ràng hiện lên trước mắt Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên trong lòng co quắp, thân thể run rẩy, hắn muốn lao ra ngăn cản, thế nhưng ngăn cản thế nào? Tất cả đối mặt với uy hiếp tử vong đều đã trở nên điên cuồng. Hắn chưa bao giờ biết được, thì ra một người bình thường cũng có thể bị kích phát bản năng giết chóc đến như vậy, nhân tính có thể hủy hoại đến mức này.
Tất cả, chỉ vì một câu nói.
Giết chết đồng bạn bên cạnh ngươi, người cuối cùng mới được sống sót.
Đúng vậy, bọn họ đã tận mắt chứng kiến có kẻ không phục tùng mệnh lệnh,