Bạch ngọc diện cụ thủ lĩnh mâu trung đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo.
Người này cư nhiên cũng hiểu được “Cửu âm bạch cốt trận”, hơn nữa còn có thể nhìn ra kẽ hở của hắn. Lý Tĩnh… Một trong Phong Trần Tam Hiệp Lý Tĩnh?” Hắn mơ hồ cười nhạt, “Tuyệt đối không thể, người này thông hiểu thiên cơ, biết rõ âm dương bát quái, nhất định phải là người tu chân, không thể là nhân vật bình thường.”
Bạch hổ xuyên qua núi non trùng điệp, không ngừng di chuyển như gió giục mây vần phía trên những thân cổ mộc cao chót vót. Nhưng mà, tử y nhân trên lưng bạch hổ trước sau vẫn một tư thái vững vàng, không mảy may xê dịch. Mỗi khi bạch hổ chuyển mình, Đại Vũ Tiến lại một lần bắn ra, mỗi tiếng xé gió vang lên là một khối tinh thạch bị hủy diệt.
Trước khi khối tinh thạch cuối cùng bị phá, bạch ngọc diện cụ thủ lĩnh nhếch môi cười lạnh, “Tiễn lên!”
Thân hình hắn không nhúc nhích, nhưng nhãn thần thong thả đã đóng lại thành băng, xuyên qua bạch ngọc diện cụ hàn quang thanh lãnh, thứ duy nhất có thể thấy được chính là con ngươi tràn đầy sát khí.
Từ khi hắn tu đạo đến nay, tuyệt chưa có người nào có thể phá giải pháp thuật của hắn.
— Tử y nhân cưỡi bạch hổ này cũng không thể.
Sau một khắc, tóc mai đen nhánh không gió tự động, đôi mắt vừa nhăn lại tức khắc mở ra, một đạo quang mang hung lệ phóng xuất.
“Vù!”
Trong nháy mắt, mũi tên thanh sắc gào thét lao đến trước người Từ Trường Khanh, phong kín toàn bộ đường tránh của y.
Hầu như song song, kim tiễn trong tay Từ Trường Khanh cũng lên dây. Ánh sáng lộng lẫy lóe lên giữa trời đêm hôi ám, kim sắc vũ tiễn lao ra mang theo hàng nghìn hàng vạn đạo quang mang, như giao long chọc thủng kết giới đối phương nỗ lực giăng ra.
“Ầm!”
Hai đạo kình khí gặp nhau, bạch quang quấn bện chọc thủng trời cao, giữa rừng sâu, vô số sinh linh bị tiễn khí tràn đầy thiên địa này làm cho kinh sợ, nhất thời tê hống thảm thiết, tựa như thế giới đã đến ngày diệt vong.
Một tiễn này, ngưng tụ toàn bộ tinh, khí, thần của song phương.
Một tiễn phóng ra, trời đất chấn động.
Hai bên vách núi, thân thể hai người đều lung lay.
Hạ quân thủ lĩnh liên tục lùi lại mấy bước, phải dựa vào cự thạch sau lưng mới đứng vững lại được.
Thân thể Từ Trường Khanh cũng chấn động, mi gian hiện lên một tia huyết khí mờ ảo, suýt nữa ngã khỏi bạch hổ. Một tiễn vừa rồi nguyên bản có thể phá tan được khối tinh thạch cuối cùng, lại không ngờ đối phương đột nhiên gây rối, y vội vàng dốc toàn lực phản kích. Tuy đã hủy diệt được một tiễn đối phương bắn ra, nhưng chân khí Từ Trường Khanh cũng bị tổn hao lớn. Mà, trên thạch bích đối diện kia, vẫn còn một tinh thạch chờ y xuất thủ.
Ngay lúc y đưa tay ra sau lưng rút tiễn, bình tiễn toàn bộ trống không.
Đại Vũ Kim Tiễn đã dùng hết rồi.
“Làm sao bây giờ?” Từ Trường Khanh vô thức giữ lấy vạt áo trước ngực, áp xuống thật sâu tinh huyết đang sôi sục trong người, mạnh mẽ giữ lấy tỉnh táo, tĩnh khí ngưng thần.
Bạch ngọc diện cụ thủ lĩnh bên kia tất nhiên đã phát hiện tình hình bên này, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần bỡn cợt, gắt gao nhìn chằm chằm tử y nhân trên lưng bạch hổ. Đối phương thong thả đánh giá Từ Trường Khanh từ trên xuống dưới, tựa hồ cũng không vội cùng người nọ tranh thắng bại. Trong mắt hắn, ganh đua vừa rồi cùng Từ Trường Khanh mang lại khoái ý vô tận, có lẽ còn kích thích hơn cả chiến thắng một tràng chiến dịch này.
Trầm mặc.
Bạch ngọc diện cụ thủ lĩnh rốt cuộc chậm rãi giương cung tiễn thanh sắc trong tay lên. Ngay vách núi đối diện, Từ Trường Khanh mâu quang ngưng tụ, y không kịp suy nghĩ liền xoay người dời lưng hổ, lần nữa giương cung, giật dây.
Thế nhưng, trên cung không hề có Thần Tiễn.
— Tiễn, ở nơi nào?
Lúc này đã có một tia ban mai xuất hiện, một vầng mặt trời màu đỏ từ sau lưng núi non trùng điệp chậm rãi nhô lên.
Trong tay không tiễn.
Trong lòng có tiễn.
Gió thổi phần phật, tử y tung bay. Vạn đạo bạc quang chiếu rõ gương mặt trắng lạnh như tuyết của Từ Trường Khanh, thần săc nghiêm nghị quyết tuyệt này, chớp mắt khiến người ta không dám nhìn gần.
Sau một khắc.
Hàng nghìn hàng vạn tinh khí thiên địa như thủy triều tiến tới, Từ Trường Khanh cùng thiết cung phảng phất như hợp thành một thể, một người một cung nạp vào toàn bộ tinh lực ngưng tụ của đất trời.
Phàm tục biến thành tinh hoa.
Thiết cung nháy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, trên dây cung mơ hồ có một giọt máu tươi hư huyễn kết thành hình.
“Tâm Huyết chi Tiễn”
“Tâm trung nhất tiễn hóa vạn tiễn.”
Hạ quân thủ lĩnh trong lòng cả kinh, nhất thời tỉnh ngộ, thầm nghĩ không xong rồi.
Giữa trời vang lên một tiếng lụa xé toạc, tiếp theo là tiếng rít chói tai xuyên thấu thiên địa, tiễn khí mạnh mẽ ào tới. Kỳ tích đã xảy