Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Tình định đào hoa


trước sau

Nhưng mà, thích khách không hề xuất hiện như trong tưởng tượng.

Rèm cửa tung lên, một thân ảnh thanh sắc bước vào. Người nọ vừa dừng cước bộ, liền mang theo một tia kinh nghi hắc ám nhìn thẳng vào hai người Lý, Từ tận góc phòng. Hắn tuy rằng không nói gì, con ngươi lại gần như rét buốt, khiến Từ Trường Khanh trong bóng đêm không khỏi biến sắc.

Y tại Thục Sơn thanh tu hai mươi bảy năm, thanh bạch ngay thẳng, đoan chính phương lương, nhưng mà đêm nay, một cái liếc mắt này của Cảnh Thiên, mang theo một tia nghi ngờ rõ rệt, khiến cho lòng y không khỏi khổ sở.

Ba người mặc dù không nói gì.

Trong trướng tựa hồ có mạch nước ngầm khởi động.

“Cảnh huynh đệ, trong quân doanh sao có thể tự ý hành động như vậy, đây lại là sa trướng của Tần Vương ——”

“Không sao không sao, Cảnh thiếu hiệp là giang hồ hiệp khách, hành động không cần nhất nhất tuân theo khuôn mẫu của Lý Thế Dân…” Lý Thế Dân nhất phái tự nhiên đứng dậy, sau đó cúi xuống đỡ Từ Trường Khanh.

Niên thiếu Lý Thế Dân thong thả chỉnh lại y phục cùng phát quan trên đầu, lấy từ trong tay áo ra hỏa thạch [đá đánh lửa] đốt lại ngọn nến vừa bị dập tắt. Hắn từ khi còn nhỏ đã theo cha khởi binh, nhiều năm Nam chinh Bắc thảo, trải qua không ít sự cố, cho nên khả năng quan sát ý tứ, sắc mặt cũng không phải tầm thường. Từ khi thấy Cảnh Thiên bước vào, Lý Thế Dân đã cảm thấy trong con người này đang tồn tại không ít hiểu lầm, về phần hiểu lầm cùng xa cách do đâu mà có, hắn tất nhiên không thể nào biết được.

Hắn thấy thái độ của Cảnh Thiên đối với Từ Trường Khanh tựa hồ như hai người này có ân oán cũ, nếu như cùng mình không quan hệ, chi bằng vờ như không biết, cũng tránh cho tam phương khỏi khó xử.

“Có việc sao?”

“Không có việc thì không thể tìm huynh?”

— Một câu trả lời không có nửa điểm hài lòng.

Từ Trường Khanh không nói gì, một lúc lâu sau mới đáp, “Cảnh huynh đệ, lần sau nếu muốn bái kiến Tần Vương, thỉnh trước tiên thông báo một câu, đề phòng hiểu lầm…”

“Hiểu lầm? Quấy rầy các ngươi rồi?…” Đôi mắt Cảnh Thiên hơi nheo lại, từ trên xuống dưới đánh giá Từ Trường Khanh, mâu trung nguyên bản bình tĩnh dần dần hiện lên một tầng trào phúng.

Từ Trường Khanh ngẩn ra, nhất thời minh bạch ngụ ý sâu xa của đối phương.

Trong một chớp mắt này, một cơn giận mơ hồ bốc lên từ sâu trong nội tâm, khuôn mặt vẫn trước sau điềm tĩnh nhất thời tái lại, y lạnh lùng, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện! —”

Một lời này, dĩ nhiên toát ra khí thế sắc bén thấm sâu vào cốt tủy.

“Mạt tướng cáo lui!”

Ra khỏi quân doanh, ánh trăng mênh mang, không một tia sương khói.

Dưới chân họ là một sườn dốc, trên sườn vô số hoa đào bay trong gió. Gió đêm nhè nhẹ mang theo đào hoa hương sắc, sát khí tiêu điều nháy mắt cách xa.

Từ Trường Khanh đi ở phía trước, tử y mỏng manh ôm lấy thân hình đơn bạc, y đứng ngược ánh trăng, Cảnh Thiên không thể nào thấy được mi mục ngũ quan, chỉ cảm thấy toàn thân Từ Trường Khanh lúc này toát lên một vẻ thanh đạm xuất trần.

Nguyệt sắc như thủy, đào hoa lâm trung.

Một đường đi tới, tâm của thiếu niên mười chín tuổi dần bình tĩnh trở lại.

“Đậu Phụ Trắng, huynh hiểu lầm rồi. Kỳ thực, ta không có tức giận, cũng không có hoài nghi——”

Từ Trường Khanh đi ở phía trước đột ngột dừng lại.

“Mẹ nó! Ta vừa nói cái gì, nói thế không phải giấu đầu hở đuôi sao?” Cảnh Thiên thầm chửi rủa, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“Đậu Phụ Trắng, nghe ta giải thích. Kỳ thực, ta chỉ tức giận huynh không chú ý an toàn của bản thân, toàn tâm toàn ý che chở cho Lý lão nhị…”

“Đậu Phụ Trắng, nghe ta giải thích. Kỳ thực, ta chỉ tức giận huynh giả trang Lý Tĩnh, ngay cả từ ngữ lúc rời đi cũng diễn đến xuất thần…”

“Đậu Phụ Trắng, nghe ta giải thích. Kỳ thực, ta chỉ tức giận…”

Cảnh Thiên chán nản dừng lại, tiến lên mấy bước đưa tay kéo lấy nam tử trầm mặc kiệm lời kia, cánh tay gồng lên, dùng sức xoay người y lại.

“Huynh có nghe ta nói chuyện hay không? Huynh nói một câu đi xem nào, tại sao không chịu nói gì với ta?”

Một trận gió kéo đến, hoa lá tuôn rơi.

Mưa đào hoa uyển chuyển, bay lượn khắp bầu trời.

Hai người đối diện một lời không nói.

“Quân tử đối nhân xử thế cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Ta không có gì cần phải nói. Cứ cho là Cảnh huynh đệ thích giải thích, Từ Trường Khanh cũng không có thói quen giải thích.” Dưới ánh trăng, nhãn thần Từ Trường Khanh thanh thản mà rét lạnh, mang theo lương khí tinh thuần của cửu thiên, trong suốt không một tia tạp chất.

“Huynh đang – tức giận? Khẳng định là huynh đang tức giận!” Cảnh Thiên nhàn nhạt oán giận, “Ta biết, huynh tức giận ta tại soái trướng, tỏ thái độ với huynh và Tần Vương, có đúng hay không? Được rồi, ta thừa nhận, ta xem hai người nửa đêm, một ánh nến cũng không có, ở dưới đất ôm nhau cùng một chỗ, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.”

“Ta cho rằng có thích khách đột kích.” Từ Trường Khanh nhàn nhạt đáp lại một câu.

Cảnh Thiên cứng họng nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới đỏ mặt tía tai lúng túng đáp, “Cái kia… Ta xác thực không nên tức giận lung tung … Lần này… Chỉ có lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau!”

“Không có lần sau?” Từ Trường Khanh mơ hồ giận tái, không thể nào chấp nhận, “Huynh lúc nào cũng chỉ biết đến cảm thụ của mình, không bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ sao, càng không để tâm hậu quả. Huynh ngày hôm nay có thể hướng ta tùy tiện phát giận, thì ngày sau cũng có thể đem toàn bộ nộ khí, lệ khí, oán khí đó trút lên người Thường Dận, Tần Vương, Thục Sơn, thiên hạ thương sinh…”

Dưới ánh trăng, tử y nhân khẽ chớp động song mâu tựa mặc ngọc, mang theo lương ý đạm đạm, lời nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ, “Cảnh huynh đệ, huynh xử lý mọi vấn đề đều không thể tỉnh táo, huynh luôn như vậy, xung động, tùy hứng, bướng bỉnh, gấp gáp, cuồng nộ…”

Mỗi một chữ kể ra, Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên lại xa thêm một chút.

— Không nói thì thôi, một khi đã nói sẽ trút hết toàn bộ.

Đối với Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh cho đến nay đều là ôn nhu, rộng lượng, bao dung, thậm chí còn có chút nuông chiều sủng nịnh. Nhưng mà, tại Lạc Dương thành ngoại, lần đầu tiên y trực diện đối mặt với Cảnh Thiên, nói ra những suy nghĩ chân thật nhất chôn sâu dưới đáy lòng.

Dưới ánh trăng, song mâu vẫn bất nhiễm bụi trần, nhưng thái dương đã có tia bạch sắc, một sợi tóc bạc ẩn hiện này, nháy mắt đâm thật sâu vào trái tim Cảnh Thiên.

Thanh ti nhiễm sương!

Rốt cuộc thứ gì đã khiến huynh lao tâm khổ tứ? Thục Sơn? Gia quốc? Thiên hạ? Hay là một đoạn bất luân chi luyến này?

“Sẽ không đâu! Đậu Phụ Trắng, ta đảm bảo sau này sẽ không tái diễn.”

“Vậy sao? Hiện tại ta ở bên cạnh huynh, cho nên huynh chịu nghe ta khuyến cáo, nhưng sau này, nếu ta không ở bên cạnh huynh, ly khai huynh, thiên hạ này liền không còn ai có thể khuyên được huynh, ngăn cản huynh. Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, võ công của huynh càng ngày càng cao, kiếm pháp càng ngày càng diệu, có thể nói về sau, thiên hạ này đối với huynh mà nói, vĩnh viễn không còn cái gì cố kỵ.”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Ta thề, ta thề độc ——”

“Được, huynh thề đi!”

Cảnh Thiên nhìn sắc dung sắc Từ Trường Khanh đã giận đến gần như trắng bệch, đành cắn răng dứt khoát nói, “Sau này, Du Châu Cảnh Thiên ta chắc chắn xử sự lãnh tĩnh, ứng đối chu toàn, tuyệt không lung tung giận chó đánh mèo, nếu như làm trái ——”

“Nếu như làm trái, sẽ phạt Thục Sơn Từ Trường Khanh chết không tử tế, đời đời kiếp kiếp luân hồi vĩnh bất tương kiến.”

“Đậu Phụ Trắng…”

“Huynh không dám dùng ta mà thề? Hay là căn bản không thể xử sự lãnh tĩnh, thận trọng ngôn hành?” Từ Trường Khanh dung sắc lạnh lẽo, nhìn không ra bất cứ điểm khoan nhượng nào.

“Không, ta, ta chỉ nghĩ không cần phải thề độc như vậy. Hay là chúng ta thay đổi lời thề, tỷ như để ta bị thiên lôi đánh trúng, phạt ta đời đời kiếp kiếp canh giữ bên cạnh huynh, mỗi ngày bưng trà rót nước hầu hạ huynh, sáng lạy ba lạy tối một nén nhang…”

“Không cần bày trò chọc cười, phát thệ!”

“…” Cảnh Thiên méo mó khổ sở phát xong lời thề, ngực nổi lên một cảm giác kỳ quái, “Đêm nay Đậu Phụ Trắng rất lạ, à, sai, rất tùy hứng. Y tựa hồ rất muốn cùng mình cãi nhau, vô duyên vô cớ tức giận.”

“Đậu Phụ Trắng, thề độc cũng thề xong rồi, huynh nguôi giận được chưa?” Phát xong độc thệ, Cảnh Thiên u oán nhìn Từ Trường Khanh.

“Chưa xong!” Từ Trường Khanh mâu trung như trước mười phần kiên quyết.

Nhưng mà, sau một khắc, Cảnh Thiên đã thấy y từ khớp xương thon dài trên ngón tay trỏ, tháo ra chiếc nhẫn Tu Di chưa từng rời y nửa bước.

Dưới ánh trăng, Tu Di Nhẫn hắc sắc lóe sáng, trên mặt điêu khắc những hoa văn cổ xưa, vô cùng lịch sự tao nhã, hào quang thích mắt. Tu Di Nhẫn này chỉ cần xoay tròn một góc nhất định, sẽ có thể thấy được khúc xạ của ánh trăng, bên trong chiếc nhẫn khắc tám chữ châm ngôn, tràn đầy duệ ý, giống như Từ Trường Khanh trước mắt này, thần sắc đạm mạc, nhưng luôn ẩn chứa bảy phần thanh khí, ba phần ngạo khí.

“Huynh mang theo nó, sẽ giống có ta bên người.”

Cảnh Thiên không khỏi ngạc nhiên thầm nghĩ, “Cấm kiêu ngạo? Cấm nóng nảy? Được! Cấm cái gì cũng được! Chỉ cần không cấm sắc!” Thật khó mới nhịn xuống được một tia hoan hỉ đang tràn lên khóe miệng, hắn vội vàng nói, “Đậu Phụ Trắng, đây rốt cuộc là tín vật định tình huynh tặng ta đúng không?”

Từ Trường Khanh nghe vậy ngẩn ra, lòng hốt nhiên một chút hoảng loạn. Nhưng y lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên nói, “Tùy huynh nghĩ thế nào cũng được. Nói chung, huynh phải nhớ kỹ lời thề độc hôm nay!”

“Ta đương nhiên nhớ kỹ! Còn nữa, vật đã tặng đi rồi huynh không thể đòi lại!”

“Vốn là đưa cho huynh, đương nhiên sẽ không đòi lại.”

“Huynh tặng ta tín vật, nhưng ta trong người lại không có gì tặng

cho huynh.”

“Trường Khanh không cần gì hết.”

Ánh trăng sơ đạm.

Dưới tán đào hoa, thanh sam tử y sóng vai mà ngồi.

“Nam nhân lời đã nói qua, đương nhiên sẽ tuân thủ đúng. Đậu Phụ Trắng, vài ngày nữa thôi là ta bước sang nhược quán chi niên [Hai mươi tuổi], khi đó ta sẽ trở thành một nam nhân chân chính.”

“Ta thiếu chút nữa đã quên năm nay là năm Giáp, huynh sinh tháng ba năm Ất Mão, tính theo tuổi mụ thì đã là nhược quán chi niên.”

“Đúng vậy.” Cảnh Thiên vô thức vuốt ve một cánh hoa đào, chậm rãi nói, “Cho nên nói, rất nhiều chuyện ta có thể giúp huynh một tay. Đậu Phụ Trắng, huynh không cần chuyện gì cũng khom lưng gánh chịu một mình, từ giờ trở đi, huynh không được giấu diếm ta cái gì nữa, cũng không được trốn tránh ta, không được đề phòng ta, giữa chúng ta không được phép có bí mật gì. Vui vẻ hay khó chịu, toàn bộ đều phải nói với đối phương.”

Từ Trường Khanh nghiêng đầu quan sát người trước mắt: mấy ngày liền bôn ba, Cảnh Thiên cũng chưa kịp sửa sang dung mạo, cằm hắn tựa hồ đã có râu đen mọc ra, lấm chấm như cỏ dại, thanh sam trên người nhiễm đầy bụi bặm, chỉ cần khẽ vỗ là có thể đổ ra một trận bụi rồi.

Hắn nguyên bản là chưởng quỹ tiệm Vĩnh Yên giữa Du Châu phồn hoa náo nhiệt, trông coi cửa hàng, làm ăn buôn bán, liền có thể ung dung mà sống qua ngày. Nhưng mà y, Thục Sơn một chuyến hạ sơn, liền cuốn hắn vào thiên hạ giao tranh, phong vân quỷ quyệt. Một đường đi đến tận đây, vô luận gian nan hiểm trở thế nào, hắn chưa từng oán giận y một phân một tấc, cũng không có oán trách Thục Sơn cưỡng ép dụ dỗ.

Ba trăm lượng bạc?

Hắn thật sự vì ba trăm lượng bạc?

Ba trăm lượng bạc có thể khiến một người nam nhân từ bỏ toàn bộ gia sản, vào sinh ra tử trằn trọc bôn ba?

— Từ Trường Khanh trong lòng minh bạch, hoàn toàn minh bạch.

Thế nhưng, thứ mà Cảnh Thiên muốn, y không được phép cho hắn, cũng cho không nổi.

“Thục Sơn… chưởng môn tương lai…”

Đúng vậy, chỉ cần trở lại Thục Sơn, Thục Sơn liền trở thành một hào sâu vắt ngang giữa y và hắn, vĩnh viễn không cách nào vượt qua.

Vẫn tự mình biết rõ, thứ hắn muốn mình không thể cho, nhưng hết lần này đến lần khác cố chấp ràng buộc hắn bên mình, nhìn hắn càng ngày càng lún sâu không thể tự kiềm chế. Từ Trường Khanh, ngươi, thật quá ích kỷ!

Nếu như cố sự của chúng ta trên đường tới Lạc Dương kết thúc, như vậy đến đây cũng có thể dừng.

Như vậy.

Khi ta còn sống, ta có thể cho ngươi.

Dưới ánh trăng, hai người sóng vai mà ngồi, nói vu vơ mấy chuyện phiếm.

“Ta nhất định chờ huynh trở lại.”

“Tần Vương có việc, ta cần đi theo.”

“Ta hiểu rõ. Trong doanh trướng của huynh có bát thuốc, nhớ phải uống, ta đến soái trướng Tần Vương tìm huynh cũng là vì việc này.”

“Ừm!”

“Ta đi đây.”

“Được.”

— Đối thoại bình lặng đến đó kết thúc, phảng phất như tất cả đều chưa hề phát sinh.

Cảnh Thiên đứng dậy, lưu luyến vài bước, bỗng nhiên xoay người lại, ngẩng đầu nhìn đào hoa bay lượn dưới ánh trăng.

“Đậu Phụ Trắng, hoa đào này cùng huynh rất xứng đôi, ta là nói hoa đào rất đẹp, không phải, ý tứ của ta là ——” Hắn lục lọi đầu óc suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không thể biều đạt được chính xác bản thân muốn nói gì.

“Ta hiểu!”

Từ Trường Khanh mi mục anh đĩnh hàm chứa một tia tiếu ý nhàn nhạt, y chủ động đưa tay đặt lên vai Cảnh Thiên, nhẹ nhàng phủi đi cánh đào vừa rơi vào vai áo hắn.

Dưới bàn tay y, thiếu niên mười chín tuổi xương cốt đã cứng cỏi như sắt thép. Kinh qua bao nhiêu gian nan thử thách, Du Châu côn đồ ngày đó đã trưởng thành vững chắc, nhiệt huyết đảm đương anh hùng hảo hán, thành trường vi lực vãn cuồng lan, cứu vớt thương sinh ngũ hành tôn giả.

“Huynh không hiểu, ta thực sự rất muốn…” Cảnh Thiên lẩm bẩm trong miệng, ngữ ngữ hàm chứa một chút tùy hứng cùng bướng bỉnh.

Từ Trường Khanh lại thoải mái cười, “Ta hiểu…” Ngũ chỉ thon dài của y bắt đầu dời bờ vai hắn, chậm rãi đi xuống.

Cảnh Thiên tinh tế cảm giác được, đầu ngón tay Từ Trường Khanh cọ xát qua thanh y đơn bạc của hắn, sau cùng dừng lại chính xác ở trước ngực. Loại xúc giác ôn nhu mềm mại này, khiến linh hồn sâu trong bóng tối của hắn bất giác run lên.

Cuộc đời mười chín tuổi của hắn, chưa bao giờ giống như lúc này, vừa mừng vừa sợ, vừa được vừa mất, tựa như… nơi kia bán dạ u tuyền.

“Ta hiểu!” Đây không phải là một câu an ủi, đây chính là một lời thệ ngôn.

Con ngươi Cảnh Thiên nhất thời sáng rực, hắn chậm rãi đưa tay xoa nhẹ làn mi của người kia. Nhẹ nhàng dưới ánh trăng, trong đôi mắt trong suốt thấu triệt của Từ Trường Khanh, hắn nhìn thấy ảnh ảo của chính mình như đang đắm chìm trong làn bích thủy.

Giờ khắc này, không có Thục Sơn, không có quốc gia, không có thiên hạ.

Giờ khắc này.

Ta ở trong mắt huynh.

Huynh ở trong tâm ta.

Bất tri bất giác, Cảnh Thiên đã tiến sát gần song mâu liễm liễm ba quang kia, khí tức dồn dập nhắc nhở thần trí Từ Trường Khanh trở lại.

“Ta nhiều tuổi hơn huynh…”

“Biết rồi, vậy thì có quan hệ gì. Kiếp trước luân hồi đã xác định rồi, chúng ta sẽ song song đến nhân thế này. Nhưng mà huynh quá gấp gáp muốn phổ độ chúng sinh, cứu vớt thiên hạ, cho nên nhanh chân chui vào bụng mẹ trước ta, khiến ta chậm chễ mất một ít thời gian. Cho nên, đời này khi nào ly khai nhân thế, chúng ta nhất định phải nhớ rõ, tay trong tay đếm một hai ba, như vậy ai cũng không bỏ lại ai nữa.”

“Con người của ta rất nhàm chán, chắc chắn sẽ không nói…”

“Ai cần huynh nói chứ? Lời tâm tình đều bị huynh nói xong, Cảnh đại gia ta biết nói gì hả? Sau này lời tâm tình đều nhượng ta nói, hành hiệp trượng nghĩa để huynh làm, như vậy được rồi nha!”

“Ta không ——”

“A, phải a, huynh tại Thục Sơn địa vị cao hơn ta, bất quá không quan hệ, vóc dáng ta cao hơn huynh, huề nhau ——”

“Ta cũng không hiểu ——”

“Huynh không hiểu, không việc gì, Cảnh đại gia ta rất kiên trì, có thể chậm rãi giảng dạy cho huynh… Đừng nói, đừng nhúc nhích…”

“Cảnh ——”

“Trong lúc làm chính sự, không được nói chuyện.”

“Cảnh… huynh… đệ… ngươi, ngày mai, nên… cạo râu đi…”

“Được, ngày mai ta cạo râu, chúng ta làm lại xem cảm giác thế nào…”

“…”

Lạc hồng mãn địa, đào hoa phiên tiên.

Gió yên lặng.

Tất cả đều thật an bình.

Dưới rừng đào hoa, hoa vũ nhẹ bay, bầu trời sao sáng, nguyệt hoa nhẹ nhàng. Thanh sam, tử mệ dây dưa cùng một chỗ, cứ vậy triền miên.

Chư thiên tĩnh lặng.

— Môi hôn, vẫn cứ kéo dài!

— Đời này, có ngươi là đủ!

Đêm, như vậy đa tình.

Hô hấp cả hai đều trở nên nhỏ vụn, hơi thở gấp mãnh liệt, mang theo một chút hương thơm, lãnh khí ngọt ngào.

“Đêm đã khuya rồi, trở về đi!”

“Được!”

Cảnh Thiên tuy rằng đáp ứng, thanh âm lại mang theo chút luyến tiếc không rời.

Từ Trường Khanh tự nhiên biết được tâm tư của hắn, nhưng y chỉ có thể lựa chọn lờ đi. Y đẩy Cảnh Thiên ra, nghiêm nghị, “Ngày mai ta cần phải xuất trận, cùng Tần Vương khao thưởng tam quân.”

“Đã biết!”

Ngay khi Từ Trường Khanh vừa xoay người, tiếng dặn dò phía sau vang lên, “Ta không ở bên cạnh huynh, huynh mọi chuyện nhất thiết phải cẩn thận.”

Liền sau đó còn có thêm một câu: “Huynh lưu tâm hắn, nhưng ta chỉ lưu tâm huynh.”

“Ừm!”

“Ta vừa rồi đã đi thăm hài tử, được chiếu cố rất ổn thỏa, huynh không cần lo lắng.”

“Ừm!”

“Uống thuốc xong liền ngủ một giấc thật say, không cho phép lại chạy đi tìm Tần Vương thương nghị cái gì quân cơ đại sự nữa. Huynh tính lại xem, chúng ta từ ngày bước vào Phục Ma Trấn, mấy ngày rồi còn chưa có ngủ.”

“Cảnh huynh đệ…”

“Từ thủ hạ, huynh chê ta nói nhiều?”

“Trường Khanh không dám!”

“Huynh không dám, huynh hiện tại đường đường Lý Tĩnh Lý tướng quân, huynh có gì không dám.” Cảnh Thiên khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt tuấn tú không giấu nổi vẻ tự đắc, “Bất quá vô luận huynh biến thành cái gì, Từ thủ hạ danh phận này đã xác định rồi.”

“Không cùng huynh đôi co nữa.” Từ Trường Khanh nhìn nhãn thần bướng bỉnh của Cảnh Thiên, không khỏi thở dài một hơi.

“Ai nói vậy?” Trên mặt Cảnh Thiên bỗng nhiên hiện ra một tia tiếu ý lười biếng, “Cùng ta đôi co thì sao? Cảnh lão bản ta không sợ, huống hồ, ta sớm đã tiên hạ thủ vi cường…” Hắn kề sát miệng vào vành tai đối phương, ngữ điệu mang theo vài phần đen tối, mỗi chữ mỗi câu đều được nhấn thật mạnh: “Ta nói rồi, tất tả ta tự có trách nhiệm.”

Bẩm sinh hắn đã có tính ganh đua cùng ẩu đả, càng là khiêu chiến nghiêm trọng, càng kích thích năng lượng tiềm tàng trong sinh mệnh hắn.

Thương trường như vậy.

Chiến trường như vậy.

Mà tình trường, lại càng như vậy.

Từ Trường Khanh vừa trở về doanh trại, còn chưa đi vào trướng đã nhận ra một bạch sắc thân ảnh xuất hiện ở sau lưng.

“Đại sư huynh!”

“Thường Dận! Còn chưa nghỉ ngơi?”

“Đệ không ngủ được, ra ngoài đi dạo, vừa lúc thấy huynh… hai người…” Nhãn thần Thường Dận có vẻ bất định.

Từ Trường Khanh nghe vậy, cũng không có chút ngạc nhiên hay sợ hãi.

“Chúng ta vào trong nói chuyện tiếp.” Y nhẹ nhàng chủ động đẩy màn cửa, xoay người lại hướng sư đệ mỉm cười, “Sư huynh đệ chúng ta nhiều ngày không trò chuyện với nhau, thời gian trôi thật nhanh, có một số việc nếu không nói rõ ràng, ngày sau sợ rằng vĩnh viễn cũng không còn cơ hội.”

Dưới ánh trăng.

Có một chút cảm hoài.

Cùng một chút đau thương.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện