Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Bích huyết đan thanh


trước sau

Mọi thứ xung quanh đang ép hắn đến ngạt thở, loại cảm giác này rất kỳ quái, phảng phất như thứ mình trân quý nhất trong suốt hai mươi mấy năm thoáng chốc tan thành tro bụi, mà chính mình lại không cách nào ngăn cản bi kịch này phát sinh. Nực cười thay, bao nhiêu năm qua hắn không dám vượt qua Lôi Trì một bước, mỗi hành động đều thận trọng tỉ mỉ, để rồi hiện tại ngỡ ngàng chứng kiến mọi thứ đổ sập ngay trước mắt, không thể cứu vãn.

Một đại sư huynh thanh hoa xuất trần, một đại sư huynh cao quý không tỳ vết, một đại sư huynh hoàn mỹ như vậy lại có thể bước chân vào trói buộc cửu thiên, vô biên nghiệt ngã. Mà mọi nguyên nhân, lại bắt đầu từ tên Du Châu côn đồ bất tài vô học, bậy bạ càn quấy kia.

— Bốn phía tĩnh lặng, tựa hồ có thể nghe được tiếng bụi nhẹ rơi.

“Sư huynh, huynh sao có thể kích động như vậy? Tên Cảnh Thiên kia có thể khiến huynh buông bỏ tương lai tốt đẹp, Thục Sơn giáo dưỡng bao năm? Huynh là Thục Sơn chưởng môn tương lai, là hy vọng mà chư vị sư tôn ký thác… Chỉ là một Cảnh Thiên bé nhỏ, sao đến mức khiến huynh bỏ mặc thanh tu, không màng trong sạch?”

“Việc đã đến nước này, đúng hay sai không còn quan trọng nữa. Chỉ là, mong đệ không đem việc này báo lại cho các vị sư tôn, Trường Khanh không sợ bị trách phạt, mà chỉ sợ chư vị sư tôn thất vọng mà thôi.”

“Thất vọng?”

Thường Dận cảm thấy có điểm nực cười, Thục Sơn chư vị sư tôn đối với huynh dốc lòng dạy dỗ hai mươi bảy năm, gửi gắm không biết bao nhiêu kỳ vọng, trên dưới đệ tử Thục Sơn đều lấy huynh làm gương, cho huynh là mẫu mực đối nhân xử thể. Thế mà, đại sư huynh, huynh cư nhiên phạm phải tội lỗi không thể tha thứ. Cứ cho là đệ không nói ra ngoài, chỉ sợ sự việc này cũng chẳng giấu diếm được bao lâu. Chuyện này một khi đã lộ ra, nhẹ, thì bị sư môn trách phạt, nặng, thì trục xuất sư môn, thậm chí…

Sớm biết như vậy hà tất còn làm!

Huynh đã không ngại tự hủy tương lai, ta cần gì phải thay huynh bận tâm hàng ngàn hàng vạn ánh mắt.

Thường Dận mâu quang chợt hiện, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Dưới ánh nến minh diệt, hắn không kiêng kỵ cầm lấy bàn tay băng lãnh của đối phương: “Đại sư huynh, kỳ thực đệ ——”

“Thường Dận!” Từ Trường Khanh khẽ lật cổ tay, áp lòng bàn tay nóng rực của Thường Dận lại, “Thường Dận…” Dưới ánh trăng trong, dung sắc lãnh tĩnh khi xưa giờ đã nhuốm thêm mấy phần lo lắng, van xin.

Ta biết đệ muốn nói gì…

Cho nên.

Xin đệ, đừng nói!

“Đừng nói?” Thường Dận ngẩn ra, đáy lòng cười khổ. Huynh đã có thể cho hắn một cơ hội, vì sao không chịu cho ta một cơ hội?

“Thường Dận, hãy nghe ta nói, đệ cùng hắn không giống nhau.” Từ Trường Khanh thanh âm thấp dần, mang theo vài phần mệt mỏi cùng khổ sở, “Ta và hắn kiếp trước đã… đã nhận thức! Thường Dận, Thục Sơn đệ tử đã có một Tiêu Ánh Hàn, một Từ Trường Khanh… Ta không muốn lại thấy thêm một người thứ ba nào nữa. Thường Dận, đệ hiểu rõ ý tứ của ta…”

Thanh âm của y chìm xuống, ánh mắt ngưng đọng thật lâu tại ánh nến ảm đạm lập lòe, một lúc lâu sau mới nghe một tiếng thở dài, chung quy vẫn không nói thêm gì nữa.

Thường Dận, ta tự biết trên thân gánh Thục Sơn kỳ vọng.

Chỉ mong, Trường Khanh có cơ hội chuộc tội với sư môn.

Thường Dận gắt gao nhìn thẳng vào tử y nhân trước mắt, đôi mắt co lại thống khổ mà kịch liệt, thần tình lạnh ngắt cứng đờ, tựa như cả người đều rơi vào băng thủy.

Chỉ vì cánh cửa kia, chưa từng mở ra, đã ầm ầm đóng lại trước mặt hắn.

Dứt khoát như vậy, quyết tuyệt như vậy.

— Không để lại cho hắn bất cứ một tia hy vọng mỏng manh nào.

“Huynh ngay cả một cơ hội cũng không hề cho ta. Đại sư huynh, huynh ngay cả một cơ hội cũng không hề cho ta…” Tâm Thường Dận kịch liệt đau đớn; thất vọng, mất mát, bi thương, căm giận, toàn bộ cảm giác chưa từng trải qua hai mươi mấy năm phút chốc tràn đầy tâm trí hắn.

Con ngươi thất thần gần như chết lặng nhìn chằm chằm vào người đối diện, một hồi thật lâu không chớp mắt. Thế nhưng, hắn thất vọng rồi. Bởi vì tử y nhân trước mắt hắn không có chút nào lay động, mâu sắc cũng không còn thấy được nửa điểm ôn tồn khi xưa.

— Cho dù là bỏ đi một kiện bạch y vĩnh viễn không dời, huynh vẫn như trước tựa thiên tiên thanh cao, thoát tục.

Tất cả mọi thứ của huynh đều đã giao cho kẻ kia – Cảnh Thiên Du Châu hỗn đản.

Dưới ánh nến mơ hồ, Từ Trường Khanh song mâu đen láy trầm mặc, mang theo thanh khí cửu thiên. Sóng mắt thanh minh ấy tựa hồ có thể xuyên thấu tất cả, xuyên qua cả đáy lòng Thường Dận. Bất luận kẻ nào đứng

trước nhãn tình trong suốt thấu triệt ấy, đều chỉ có thể bất lực thở dài.

— Vô luận huynh yêu hắn cũng tốt, hận hắn cũng được!

Tàn đăng một tiếng vang nhỏ.

Ánh nến bạo liệt, bấc đèn lung lay.

Trong trướng vẫn là một mảnh trầm mặc.

Thường Dận chuyển đường nhìn vào không gian mờ mịt, xuyên qua thời không, trở về năm tháng trước kia đã mất. Quá khứ tựa như một bức tranh trải ra trước mắt hắn rõ ràng.

Trên đỉnh Cửu Thiên chạm tới trời mây, thiếu niên thanh tú Từ Trường Khanh dẫn theo đệ tử nhập môn Thường Dận, một chút lại một chút kiên trì giới thiệu, đây là Vô Cực Các, đây là Tu Chân Điện; Thục Sơn thanh tu trong vân phòng, đại sư huynh trắng đêm không ngủ thủ hộ vận khí đả tọa cho hắn; trong Kiếm Đỉnh Các, đại sư huynh mồ hôi đầm đìa cùng với hắn luyện ra hai chiếc nhẫn Tu Di, hai người nhìn nhau cười…

Hôm nay, nhẫn Tu Di thất lạc của ta đã tìm lại được.

Thế nhưng, nhẫn Tu Di của huynh lại ở nơi nào? Trên tay một nam nhân khác.

“Trang Tử” nói: Tương thị nhi tiếu mạc nghịch vu tâm [Nhìn nhau cùng cười, tâm đầu ý hợp].

— Thế nhưng, không còn cơ hội nữa!

Huynh và ta có thể nhìn nhau cùng cười, nhưng mãi mãi không thể “tâm đầu ý hợp”.

“Nhẫn vốn là một đôi, đáng tiếc chiếc kia của đệ trong lúc thu yêu đã mất rồi.”

“Trường Khanh hứa với đệ, đợi lần này trở về Thục Sơn, ta sẽ thay đệ luyện ra một chiếc Tu Di Nhẫn khác.”

“Là một đôi, đến lúc đó huynh một chiếc, đệ một chiếc!”

Mùng ba tháng giêng, hai người tại chân núi Thục Sơn đối thoại.

Nhưng nay, cảnh còn người mất.

— Không còn cơ hội, vĩnh viễn không còn cơ hội!

Tương tư nhẹ trôi theo dòng nước…

Quay đầu lại đã hóa trăm năm…

Lời xưa vẫn còn đây, mà huynh cùng ta đã cách nhau vạn trượng, ngỡ như xa lạ không quen.

Cho dù là chút tình nhàn nhạt, cũng từng thấy được trong mắt huynh rực rỡ yên hoa, nhưng mà, huynh chung quy vẫn không thuộc về ta.

Không biết đã qua bao lâu, oán nộ trên mặt Thường Dận rốt cuộc chậm rãi rút đi, mâu sắc dần trở lại bình tĩnh. Thục Sơn hai mươi mấy năm chuyên chú thanh tu, rốt cuộc cũng giúp cho thanh niên này vượt qua được chấp niệm ẩn giấu trong lòng.

Cho nên một tia thất lạc cuối cùng cũng bị hắn thu sâu vào trong mắt.

Tiếng mõ khoan thai, xuyên thấu đêm trường.

Từ Trường Khanh buông chung trà đứng dậy, chậm rãi nói, “Thường Dận, chúng ta đều đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thường Dận đáp lại một câu, đáy lòng lại dâng lên một tia bi ai nhàn nhạt.

Mắt thấy Từ Trường Khanh đã cởi ngoại bào, đến bên giường, thổi tắt nến, Thường Dận đi đến cửa lại quay đầu không nói. Trong bóng tối, Từ Trường Khanh nhìn không ra biểu tình của hắn, chỉ nghe hơi thở nặng nề truyền đến.

“Đại sư huynh, việc này, huynh thật sự không hối hận?”

“Thường Dận…”

Nặng nề trong ám dạ, Từ Trường Khanh nằm ở trên giường, nghĩ lại những gì mình cùng Thường Dận vừa đối thoại, thật lâu không nói gì. Một lúc lâu sau, y xoay người ngồi dậy, một lần nữa thiêu sáng ngọn nến, dưới ánh nến minh diệt bất định, song mâu của y vẫn trong trẻo như lãnh nguyệt, không có nửa phần buồn ngủ.

Từ Trường Khanh mở bọc hành lý tùy thân, lấy ra một dải lụa trắng trải lên mặt bàn, bắt đầu cầm bút viết xuống, mấy nét chữ nhỏ hiện ra.

Ánh nến loang lổ phát ra những âm thanh khô khốc.

Tử y nhân bên án kỷ, khi thì trầm mặc suy nghĩ, khi thì múa bút thành văn. Thời gian càng lâu, bàn tay trái khớp xương phân minh càng giữ chặt lấy vạt áo trước ngực, tựa hồ trái tim trong lồng ngực muốn nhảy hẳn ra, không thể gánh chịu thêm sức nặng của sinh mệnh, đạo nghĩa cùng tình ái.

Chẳng biết qua bao lâu, giữa dải lụa loang lổ nét mực, bỗng nhiên rơi xuống một giọt huyết châu.

Một giọt.

Hai giọt.

Nháy mắt loang ra, chầm chậm, đỏ sẫm như mai.

Hồng mai chậm rãi nở ra giữa tố quyên như tuyết, mang theo một tia diễm lệ thê lương.

Dạ sắc dĩ thâm.

Thanh phong nhập mộng.

Bên trong doanh trướng ngoài thành Lạc Dương, một nam nhân mười chín tuổi đang say sưa giấc mộng, hắn mơ thấy mình đang ôm trọn người kia vào lòng, giữ thật chặt không để y ly khai. Hắn triệt để chú tâm nhập mộng, là giấc mộng phong nguyệt giao hợp… Thỏa mãn cùng bừa bãi…

Mà, Từ Trường Khanh trong mộng, cũng… hết sức ôn nhu.

Trên sườn núi.

Mãn thụ đào hoa, một đêm này thi nhau đua nở.

Thư thái cùng thong dong!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện