Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 21


trước sau

Trình Khác chưa từng ăn bánh dầy gạo nếp như thế này, nói đúng hơn thì hắn chưa từng ăn bánh dầy gạo nếp bán ở quầy đồ ăn sáng lần nào.

Một cái bánh dầy cứ thế đặt trên một mảnh nhỏ lá sen lại có thể ăn ngon đến vậy, hắn cảm thấy hơi bất ngờ.

Chỉ có điều hơi nhỏ, mới vừa tới cổng phía đông hắn đã ăn xong.

“Cái bánh dầy này bao nhiêu tiền vậy?” Hắn hỏi Giang Dư Đoạt, “Ăn rất ngon.”

“Anh định trả tiền à?” Giang Dư Đoạt nói, “Mười đồng.”

“… Tôi không bảo định trả tiền.” Trình Khác nói.

“À.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Năm đồng, thêm một đồng tiền thịt, tổng cộng sáu đồng.”

“Cậu sao lại vừa qua mấy giây đã trước sau hai lời như vậy?” Trình Khác nhìn y, Giang Dư Đoạt không nói gì, mắt nhìn phía trước, Trình Khác phản ứng lại: “Làm sao, tôi định trả tiền cho cậu, cậu còn muốn lấy lời của tôi bốn đồng à?”

“Không phục thì nhè ra.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác dựng thẳng ngón tay cái với y: “Tôi phục rồi.”

Một chiếc xe taxi lái tới, Giang Dư Đoạt vẫy vẫy tay.

Xe taxi lái lại gần, lúc cách bọn họ còn mấy mét, phía sau truyền đến tiếng người: “Taxi! Má nóa, vừa khéo.”

Trình Khác chưa kịp lấy lại tinh thần, mấy tên vừa nhìn đã biết là bọn loai choai lôm chôm chạy tới mở cửa lên xe.

“Clgt??” Trình Khác sửng sốt, quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt không nói gì, cứ nhìn như vậy.

Taxi lái đi, lái được khoảng mười mét thì đột nhiên dừng lại.

Cửa xe mở ra, mấy tên vừa lên xe tất cả đều xuống xe, một thằng nhóc đầu trọc chạy về hướng bọn họ, vừa chạy vừa chỉ vào taxi: “Chờ đấy!”

“Tam ca,” Đầu trọc chạy tới trước mặt bọn họ thì dừng lại, cười cười với Giang Dư Đoạt, “Không nhìn ra anh.”

Giang Dư Đoạt tặc lưỡi: “Cướp quen thói rồi à?’

“Sao thế được, chủ yếu là không nhìn ra hai người muốn gọi xe.” Đầu trọc gãi gãi đầu.

“Cái đéo gì.” Giang Dư Đoạt nói, “Hai bọn tao không gọi xe sao người ta biết dừng lại, mày dùng ý niệm gọi xe đấy à!”

“Tam ca, mời anh lên xe.” Đầu trọc khom người với y.

Giang Dư Đoạt đi về phía xe taxi, lại quay đầu liếc mắt nhìn gã: “Hôm qua buổi tối không về nhà à?”

“Vâng, anh nhìn ra được à?” Đầu trọc hỏi.

“Nói thừa! Hôm nay trời hạ nhiệt độ, mày nếu đi từ nhà ra còn có thể để trần à!” Giang Dư Đoạt chỉ vào đầu gã, “Da đầu cũng sắp đông lại rồi.”

“Không sao.” Đầu trọc sờ sờ đầu, cười hi hi.

Giang Dư Đoạt ném cái mũ của mình cho thằng nhóc: “Lượn!”

“Cảm ơn Tam ca!” Đầu trọc nói.

Sau khi lên xe Trình Khác vẫn có thể nghe thấy Đầu trọc ở bên ngoài vừa đuổi theo xe vừa gào lên: “Tam ca! Cảm ơn anh!”

“Cảm con mẹ nó, không để yên.” Giang Dư Đoạt nói nhỏ.

Trình Khác nhìn y, cũng nói nhỏ: “Tôi tưởng các cậu lăn lộn trên phố không nói cảm ơn chứ?”

“Nó kém tôi mấy đời đây.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cậu ta không phải cũng tầm tuổi cậu à?” Trình Khác không hiểu lắm.

“Nó là đàn em của đàn em tôi.” Giang Dư Đoạt nói, “Đời cháu, hiểu không?”

“…Hiểu rồi.” Trình Khác gật đầu.

Giang Dư Đoạt không nói chuyện nữa, lấy điện thoại ra, chắc lại bắt đầu đọc tiểu thuyết.

Trình Khác dựa vào cửa kính xe, bên ngoài hạ nhiệt độ đến mức dọa người, gió cũng lớn, nhưng vẫn có nắng, ngồi trong xe có lò sưởi lại không phải hứng gió, cực kỳ thư thái.

Hắn híp mắt nhìn gò má Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt đọc cực chăm chú, nhưng tốc độ y đọc cũng cực chậm, một trang tiểu thuyết đọc mất nửa ngày.

“Vẫn là cái truyện đùi lớn kia à?” Trình Khác hỏi.

Giang Dư Đoạt xoay mặt nhìn hắn một chút: “Ừ.”

Trình Khác cười cười.

“Hiện giờ chả có gì hay” Giang Dư Đoạt cau mày, “Nhân vật phụ tôi thích nhất chết rồi, nếu biết trước chương này sẽ chết, tôi mẹ nó đã không mua.”

“Trong tiểu thuyết chết vài người không phải bình thường à,” Trình Khác nói, “Vai chính vẫn chưa chết, vai phụ chết cậu đã không đọc nữa sao?”

“Vai chính nếu chết tôi đã không có cảm giác gì, dù sao nhân vật chính đều được nhiều người vây xem như vậy, vui vẻ đau khổ, tốt không tốt, sống hay chết,” Giang Dư Đoạt thoát ra khỏi tiểu thuyết, nhỏ giọng nói: “Vai phụ thì khác, đặc biệt là mấy vai phụ nhỏ bé, chẳng ai để ý.”

Trình Khác nhìn y không nói gì.

“Giống như tôi vậy,” Giang Dư Đoạt lại nói nhỏ bồi thêm một câu.

“Aiii,” tài xế nói, “Đứa trẻ này nghĩ thật nhiều, tôi nói cho cậu hay, trong cuộc sống của cậu, cậu chính là vai chính.”

“Tôi không phải.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác ngẩn người.

Tài xế có lẽ cũng chỉ quen miệng nói ra câu này, đụng tới kiểu trả lời của Giang Dư Đoạt liền không nói lại được, vì thế thở dài không nói nữa.

Hoạt động lần này của Hứa Đinh ở trong một trung tâm nghệ thuật rất cao cấp, là một phòng triển lãm nhỏ, chủ đề buổi hoạt động là “Mờ mịt,” có một ít tranh và tác phẩm nhiếp ảnh.

Trình Khác cảm thấy cái “Mờ mịt” này dựng lên rất được, khiến người ta từ lúc nhìn thấy tên đã bắt đầu mờ mịt.

Có điều hắn từ trước đến nay cũng không nghiên cứu nội hàm hoạt động, hắn chỉ để ý đến phần của mình, hôm nay hắn chỉ cần ngẫu hứng phát huy, không có hạn chế, muốn làm gì thì làm.

“Anh vẽ ra cái gì cũng có thể mờ mịt được.” Hứa Đinh nói.

Nói rất đúng, dù sao chủ đề là như vậy, số đông người sẽ tự cưỡng ép liên hệ đến chủ đề, không thuận lắm thì cũng sẽ ngại nói ra.

“Chốc nữa cậu không vào được,” Trình Khác nhìn bốn phía một chút, “Cũng không có chỗ ngồi, cậu cứ về đi, cũng không thể cứ đứng ở đây.”

“Anh không cần để ý đến tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chẳng lẽ còn không tìm được chỗ ngồi giết thời gian? Tôi cũng đâu phải anh.”

“… Được thôi,” Trình Khác gật đầu, “Vậy tôi đi vào, tôi còn ít thứ phải chuẩn bị.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.

Trình Khác liếc mắt nhìn y, quay người từ cửa bên đi vào triển lãm.

Giang Dư Đoạt chưa từng tới nơi nào cao cấp như vậy.

Nơi lấy nghệ thuật làm chủ đề, y từng tiếp xúc có lẽ cũng chỉ có chỗ bán đấu giá tranh sơn dầu trong trung tâm thương mại.

Giá khởi điểm từ một đồng, vượt qua ba trăm không ai muốn mua nữa.

Y nhìn bốn phía, rất nhiều phòng triển lãm, mỗi phòng triển lãm đều có một loại “nghệ thuật” không giống nhau, trong thời tiết lạnh giá như vậy, thế mà cũng có không ít người.

Mỗi người đều rất yên tĩnh, lẳng lặng mà xem, cho dù tình cờ nói chuyện, âm thanh cũng rất nhỏ nhẹ.

Giang Dư Đoạt đi xung quanh một vòng, vốn nghĩ tìm được một chỗ để ngồi, kết quả không tìm thấy, hơn nữa bầu không khí cũng làm y có chút không quen, tất cả mọi người đều đang thưởng thức, chỉ có y giống như vào nhầm nơi.

Y đi bộ đến cửa chính của trung tâm nghệ thuật, bên tường có cái thùng rác.

Có điều nếu như không có một cô gái đang đứng bên cạnh gảy tàn thuốc vào trong, y thật sự không nhìn ra vật kia là thùng rác.

Y đi tới, châm điếu thuốc.

Cô gái nọ nhìn y, lùi sang bên cạnh, nhường cho y một chỗ trống, sau đó hỏi một câu: “Sao chưa vào?”

“Hả?” Giang Dư Đoạt nhìn cô.

“Cậu không phải cùng Trình Khác đến sao?” Cô gái nọ nói.

“Cô quen Trình Khác?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Cùng ăn cơm mấy lần,” Cô nàng cười cười, “Có điều ai chơi vẽ tranh cát đều biết anh ấy.”

“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu, y thế nhưng không nghĩ tới, Trình Khác còn là người có tiếng trong giới.

Cô nàng rít một hơi thuốc, quan sát y từ trên xuống dưới một chút: “Trước đây chưa từng thấy cậu.”

“Người bên cạnh Trình Khác cô đều gặp rồi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Cũng không sai lắm,” cô nàng tắt thuốc, đưa tay ra, “Tôi tên Mễ Lạp Nhi.”

Giang Dư Đoạt nhìn cô nàng, tên này vừa nghe đã biết không phải cái tên đứng đắn gì, vì thế giơ tay vỗ vào lòng bàn tay cô nàng: “Tôi gọi lão Tam.”

“Nghe rất hay,” Mễ Lạp Nhi cười cười, ánh mắt rơi xuống phía sau y, phất phất tay về phía cửa chính, “Tiểu Dịch cũng tới rồi.”

Giang Dư Đoạt quay đầu lại, nhìn thấy em trai Trình Khác, Trình Vui Vẻ. =)))

“Em trai Trình Khác, hai người quen nhau không?” Mễ Lạp Nhi hỏi.

“Từng gặp.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Dịch gật đầu với Mễ Lạp Nhi, lúc nhìn thấy y rõ ràng hơi sửng sốt, Giang Dư Đoạt đang định bỏ đi, Trình Dịch đã đi về phía này.

“Sao anh lại tới đây,” Mễ Lạp Nhi nhìn Trình Dịch, cười nói, “Anh không phải không có hứng thú gì với mấy thứ này à?”

“Hiện giờ vẫn không có hứng thú gì, đi ngang qua tiện tới xem chút thôi.” Trình Dịch nói, “Nam thần của em sắp biểu diễn rồi, không đi vào à?”

“Đi đây.” Mễ Lạp Nhi phất tay với hai người, chạy vào trong cửa.

Bên cạnh thùng rác chỉ còn hai người Giang Dư Đoạt và Trình Dịch.

Một đợt gió bắc thổi tới, Trình Dịch kéo khăn quàng cổ lên che nửa khuôn mặt.

Giang Dư Đoạt phát hiện ra nhìn như vậy, hai anh em họ trông giống nhau vô cùng.

Có điều, khác biệt của ánh mắt rất lớn, Giang Dư Đoạt phán đoán người khác hầu như đều dựa vào ánh mắt, động tác có thể ngụy trang, vẻ mặt có thể ngụy trang, nụ cười cũng có thể làm giả, chỉ có ánh mắt rất khó.

Có một vài ánh mắt, y cả đời này đều không thể quên được.

Trình Khác cho dù là lúc tức giận, cũng sẽ không giống em trai hắn,  ánh mắt lộ ra sắc bén, liếc mắt một cái đã cảm thấy tràn ngập cảm giác xâm lược.

Giang Dư Đoạt không sợ ánh mắt như vậy, nhưng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Y cùng người này không quen biết, không biết tên, chưa từng nói chuyện, y xoay người vòng qua thùng rác chuẩn bị rời đi.

“Đang chờ anh trai tôi à?” Trình Dịch từ phía sau hỏi.

Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn gã không nói gì.

“Anh ấy sao lại không cho cậu vào?” Trình Dịch nói, “Người anh ấy dẫn vào cũng không cần thư mời.”

“Tôi vào làm gì?” Giang Dư Đoạt nói.

“Bên trong ấm áp.” Trình Dịch cười.

“Anh xem bộ dạng tôi như này là người sợ lạnh sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Không sợ lạnh cũng không có nghĩa là không lạnh.” Trình Dịch vẫn cười, “Tôi đưa cậu vào, anh tôi sẽ không nói gì.”

Giang Dư Đoạt nhíu mày.

Câu này thật sự làm y khó chịu, tuy rằng không rõ ràng, trên mặt còn mang ngữ khí ôn hòa cười cười, mà ý tứ chính là, Trình Khác không cho y vào.

Đúng là rất không nể mặt rồi.

“Anh có phải không nghe hiểu tiếng người không?” Giang Dư Đoạt hơi mất kiên nhẫn.

Trình Dịch vậy mà không hề tức giận gì, vẫn mỉm cười nhìn y.

Giang Dư Đoạt chưa từng cùng các loại thiếu gia qua lại, chỉ mới vừa tiếp xúc đại thiếu gia nhà họ Tích, lại còn là loại phế vật chẳng có tính tình gì, y không biết Trình Dịch muốn làm gì muốn nói gì, cũng không muốn biết, nhưng y sẽ không đi theo Trình Dịch.

Y lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Đinh.

“Alo? Tam ca?” Hứa Đinh bên kia nghe điện thoại.

Nghe giọng điệu của Hứa Đinh đây này!

“Tôi ở bên ngoài,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ra đây một lúc.”

“Hiện giờ?” Hứa Đinh có vẻ hơi giật mình, “Bên ngoài trung tâm nghệ thuật?”

“Đúng.” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Dịch một cái.

“Được.” Hứa Đinh nói, “Chờ tôi hai phút.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.

Đang định cúp điện thoại, Hứa Đinh nói thêm một câu: “Một mình cậu?”

“Không,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi với em trai Trình Khác đang nói chuyện.”

“Tôi ra ngay.” Hứa Đinh nói.

Giang Dư Đoạt cúp điện thoại rồi đốt điếu thuốc, nhìn thùng rác, chẳng thể nói chuyện gì với Trình Dịch, cứ thế nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ là càng nghĩ càng thấy bất an.

Lần trước chuyện lái xe Trình Dịch đi loanh quanh trên địa bàn của y vẫn chưa có đáp án, lúc này tựa như có chút liên hệ.

Nếu như những người kia chú ý tới Trình Khác, vậy Trình Dịch chính là uy hiếp lớn nhất.

Giang Dư Đoạt đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

“Cậu quen anh trai tôi rất lâu rồi sao?” Trình Dịch hỏi, vẫn là giọng điệu ôn hòa kia, nếu không nhìn mặt cứ như vậy nghe gã nói, thật ra rất thoải mái.

“Không lâu.” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn gã.

“Lần trước lúc ăn cơm gặp cậu tôi còn giật mình,” Trình Dịch nói, “Tôi vẫn nghĩ anh ấy đều thích kiểu đáng yêu xinh đẹp kia.”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

Sau mấy giây mới hiểu được Trình Dịch ám chỉ gì.

Không thể không nói, lời Trình Dịch làm y lập tức liên tưởng.

Trình Khác ôm một đám con trai thoa son xinh đẹp đáng yêu.

Y có hơi buồn nôn.

“Anh cho rằng thằng đàn ông nào cạnh anh ta cũng đều có loại quan hệ đó với anh ta à?” Giang Dư Đoạt có hơi bực bội.

“Không phải sao?” Trình Dịch nhìn y, khóe mắt có nét cười.

Cái gì không phải sao? Không cái gì?

Mẹ nó, còn hỏi ngược lại cái gì?

Đang chất vấn y có quan hệ gì
với Trình Khác sao?

Hay vẫn ám chỉ đàn ông bên cạnh Trình Khác sẽ đều là loại quan hệ đó?

Giang Dư Đoạt không thể nhịn được kiểu nói chuyện như vậy, y tắt thuốc, “Chuyện này có tí lông *** nào liên quan đến anh à? Anh ta cũng không lên giường với anh, anh ở đây “không phải sao?” cái rắm gì, có hứng thú như vậy thì cứ tiếp tục lái xe đi loanh quanh khu bên kia đi.”

Trình Dịch trừng mắt nhìn y, nụ cười tức khắc đông lại.

“Đừng trừng mắt nhìn tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ở trên địa bàn tôi thả cái rắm, ba phút sau sẽ có người nói cho tôi biết bữa trước đó anh ăn gì.”

Mỉm cười trên mặt Trình Dịch cuối cùng cũng vì câu này của y mà biến mất, đổi thành nhíu mày.

Hứa Đinh từ cửa chính đi ra.

“Ở đây!” Giang Dư Đoạt gọi một tiếng, đi về phía bên kia, y không muốn ở cùng Trình Dịch thêm một giây nào nữa.

Hứa Đinh đi tới, thấp giọng hỏi: “Cậu sao lại đụng phải Tiểu Dịch?”

“Anh hỏi anh ta chứ,” Giang Dư Đoạt tức giận, “Tôi thừa cơm sao mà chọc phải anh ta, tôi ăn sáng còn chưa ăn kìa.”

Hứa Đinh cười cười, “Cậu vào trong đi, tôi nói với nhân viên ở cửa rồi.”

“Tôi…” Giang Dư Đoạt do dự một chút, “Được thôi, tôi vào.”

“Ừm.” Hứa Đinh gật đầu, đi về phía Trình Dịch hỏi thăm, “Sao chưa đi vào?”

“Không có lời mời, nào dám tùy tiện đi vào?” Trình Dịch cười nói.

“Cậu có bao giờ cần phải mời.” Hứa Đinh nói.

Mấy câu này nghe rất bình thường, nhưng Giang Dư Đoạt nghe kiểu gì cũng đều thấy có chút mất tự nhiên, cảm giác quan hệ của Hứa Đinh với Trình Dịch cũng không ra sao.

Nhưng y không có tâm tư nghe trộm, khó chịu.

Hứa Đinh cũng không nói với y biết phải đi vào thế nào, có điều nhân viên đứng trước phòng triển lãm thấy y đi tới, cũng đã tiến lên đón: “Là Giang tiên sinh phải không?”

“Đúng.” Giang Dư Đoạt không quen với cách gọi này, y chưa từng được người ta gọi như vậy bao giờ.

“Mời đi theo tôi.” Nhân viên nói.

Giang Dư Đoạt đi theo sau người này, tiến vào phòng triển lãm.

Đi vào liền cảm thấy chỗ này so với sân khấu bán đấu giá tranh trong trung tâm thương mại cao cấp hơn 1 vạn 9 ngàn lần.

Trong phòng triển lãm có rất nhiều tranh, còn có ảnh chụp, không phải đều treo trên tường, có cái để giữa phòng triển lãm, có cái để trên cây cột, lại có một tảng đá, mặt trên đều trưng bày thứ gì đó, có không ít thứ y không nhìn ra là cái gì, mấy hình vuông xếp cùng chỗ cũng coi như một vật, mà con chó không đầu đang ngồi ở trên đầu của mình cũng coi như một cái…

Cái vẹo gì cơ…

Duy nhất vừa mắt, có lẽ cũng chỉ có Trình Khác bên kia.

Trình Khác đứng ở giữa một khoảng trống, trước mặt đặt một cái bàn chiếu sáng, trong tay là mấy hộp đựng cát, phía sau còn có màn chiếu, có thể nhìn thấy mặt bàn cùng tay hắn.

“Ngài cứ tự nhiên.” Nhân viên dẫn y tới gần chỗ Trình Khác, nhẹ giọng nói.

“Ừm, cảm ơn.” Giang Dư Đoạt nói.

Y cũng không hiểu biết gì về tranh cát, tiếp xúc duy nhất cũng chỉ có Trình Khác dùng muối vẽ y cùng con Miu trên bàn, còn có mấy bức vẽ “anh vẽ tôi đoán” vẽ còn không bằng thằng nhóc ba tuổi rưỡi cạnh nhà.

Nhưng nhìn Trình Khác lúc này, cảm giác lại hoàn toàn khác người ngồi cạnh y dùng ngón tay rắc muối.

Bên trong phòng triển lãm có tiếng nhạc, du dương nhẹ nhàng, không nghe ra là nhạc gì, nhưng nghe rất hay.

Giang Dư Đoạt nhìn bốn phía, ở mấy góc phòng trong phòng triển lãm có vài vòng ghế sofa, đã có người ngồi, còn lại hầu như mọi người đều đứng.

Y tìm một cây cột, lại gần nhẹ nhàng dựa vào, rất vững, xem ra sẽ không đổ, vì thế y dựa lên cây cột nhìn Trình Khác.

Một nhân viên phục vụ bưng một cái đĩa đi qua người y, y nhìn thấy phía trên để một ít bánh kem nhỏ, vì thế giơ tay cầm lấy một miếng, cắn hai cái đã ăn xong.

Trình Khác thật sự là một thiếu gia, ăn hết đồ ăn sáng của y vậy mà hoàn toàn không giác ngộ phải mua thêm cho y một phần nữa, phải nói căn bản không hề nghĩ đến chuyện này.

Chậc.

Trình Khác cúi đầu, từ bên cạnh nắm một ít cát, nhẹ nhàng rắc lên mặt bàn.

Bên trong phòng triển lãm, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng biến mất, tất cả mọi người đều nhìn về màn chiếu, còn có người lấy điện thoại ra quay.

Giang Dư Đoạt sờ sờ điện thoại di động trong túi, nghĩ lại vẫn không lấy ra.

Cảm giác có hơi ngốc ngốc.

Đầu ngón tay Trình Khác rơi xuống cát mịn trên mặt bàn, bắt đầu vẽ.

Bầu trời, có mây.

Xa xa… là núi sao? Đúng là núi, nhìn ra được là núi, mẹ nó giống thật.

Cây sao? A không phải, là người… Phía dưới người là cái gì? Bãi cỏ sao? A đệt, là mặt đất phủ tuyết!

Lại xoa xoa gì?

A là sông?

Người sao? Vẽ thành một cái thuyền rồi?

Mẹ nó, đây đích thị là phim hoạt hình, một cảnh lại một cảnh thay đổi.

Giang Dư Đoạt cảm giác mắt có hơi bận rộn, vừa nhìn Trình Khác, lại phải liếc nhìn màn chiếu.

Thật ra y chỉ cần nhìn màn chiếu là được, lúc mọi người quay cũng hầu như là quay màn hình chiếu.

Nhưng cuối cùng y vẫn chọn nhìn Trình Khác.

Tranh Trình Khác vẽ ra đúng là tuyệt, nhưng y cảm thấy so sánh ra, nhìn Trình Khác càng thú vị hơn.

Tay Trình Khác cũng chỉ là tay người bình thường, hơi gầy, nhưng lúc cát mịn từ trong tay hắn rơi xuống, lại đẹp ngây người.

Còn có sự chăm chú mà bình tĩnh trên mặt hắn, như thể mọi người xung quanh đều không tồn tại, cho dù có bao nhiêu người, có bao nhiều ánh mắt, đối với hắn mà nói, cũng chỉ có thứ ở trước mắt, cả buổi hắn thậm chí vẫn không hề đưa mắt lên nhìn xung quanh.

Giang Dư Đoạt nhìn đến xuất thần.

Ngoại trừ tiểu thuyết đùi lớn kia, y đã lâu chưa từng xem thứ gì nghiêm túc như vậy.

Đặc biệt là loại “Nghệ thuật” này.

Đương nhiên, y cũng không xem nghệ thuật, y vẫn luôn nhìn Trình Khác, mặt này, tay này, ống tay áo sơ mi xắn lên cao, giữa chừng còn lo lắng liệu vết thương không băng bó sau gáy hắn liệu có nhiễm trùng…

Mãi cho tới khi đám người xung quanh bắt đầu phát ra tiếng cười nhẹ, y mới nhìn lên màn chiếu.

Nhận ra Trình Khác đã không còn vẽ một loạt tranh như hoạt hình nữa, hiện giờ đang vẽ một cô gái cầm điện thoại, Giang Dư Đoạt nhìn theo hướng mọi người nhìn, thấy được Mễ Lạp Nhi đang cầm điện thoại di động cười.

Xem ra thật sự là người quen.

Trình Khác vẫn không nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu nhìn bàn trước mắt mình, Giang Dư Đoạt thấy hơi lạ, hắn làm sao thấy được Mễ Lạp Nhi để vẽ ra.

Đang suy nghĩ, hình ảnh bỗng thay đổi, Mễ Lạp Nhi cầm điện thoại biến mất, trong hình hiện ra một…cây cột?

Một người dựa vào cạnh cây cột.

… Giang Dư Đoạt ngây người.

Bắt đầu có người nhìn về phía y, trong chốc lát y không biết mình nên cười một chút, nên đứng thẳng, hay cứ thế đứng yên.

Lúc Trình Khác xoẹt tay qua, hình ảnh lại thay đổi, cây cột cùng người đều biến mất, dần dần xuất hiện một gương mặt, giống như là hình ảnh cận cảnh.

Hình ảnh cuối cùng trên màn chiếu là hình ảnh miệng y đang mở to chữ ‘O’, trên mặt không biết là mờ mịt hay kinh ngạc.

Lúc tiếng cười cùng tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên, Giang Dư Đoạt mới đột nhiên phục hồi tinh thần đứng thẳng lại.

Trình Khác kết thúc biểu diễn, gật đầu với mọi người, xóa sạch cát trên mặt bàn, mấy nhân công cũng đi qua giúp hắn dọn dẹp.

Màn chiếu cũng đã tắt, người bên cạnh cũng bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.

Trình Khác đi về phía y.

Lúc đi tới trước mặt, Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm: “Mợ nhà anh, tôi trông như vậy à?

“Cậu cả buổi đều như vậy.” Trình Khác nói.

“Không thể nào,” Giang Dư Đoạt sờ sờ miệng mình, “Tôi mẹ nó chưa từng có vẻ mặt ngu ngốc như vậy.”

“Chốc nữa bảo Hứa Đinh mở video quay lại thì biết,” Trình Khác giơ tay vẫy Hứa Đinh đang đi tới, “Bảo anh ta cắt cho cậu một đoạn.”

“… Không cần.” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, “Anh từ lúc nào thì thấy tôi thế?”

“Lúc cậu vừa vào tôi đã thấy,” Trình Khác nói, “Cậu vào bằng cách nào?”

“Đập cửa một hồi là vào được,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi thấy anh cũng không nhìn về bên này, vậy mà lại thấy được tôi à?”

“Qua khoé mắt,” Trình Khác nói, “Cậu đợi tôi một lát, tôi đi nói với Hứa Đinh mấy câu rồi đi.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

Nhìn Trình Khác cùng Hứa Đinh vừa đi sang bên cạnh, vừa gật đầu chào hỏi mọi người, y đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, y chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống trước đây của Trình Khác, là như vậy sao?

Rất cao sang.

Không hề liên quan chút nào đến cái người vô dụng ngay cả bếp gas cũng chẳng bật được kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện