*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như là bình thường, một tháng trước, cho dù Trình Khác cũng đang có ý nghĩ kỳ quái, động tác này của Giang Dư Đoạt cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với hắn, nhiều lắm là cảm xúc dâng trào qua đi sẽ cảm thấy có hơi khô nóng.
Nhưng hiện giờ, hắn đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Giang Dư Đoạt, lúc đột nhiên nhìn thấy cũng hơi bất ngờ, lại đột nhiên có hành động như vậy, Trình Khác cứ thế đến ngay bước chân cũng không biết nên đá như nào, hơi lảo đảo.
Giang Dư Đoạt ngược lại chẳng có cảm giác gì, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động như vậy, lúc này nhìn hắn lảo đảo một chút, còn cười ra tiếng: “Nội lực của tôi thâm hậu lắm đúng không, có khi đã luyện thành Nhất chỉ thiền rồi cũng nên.”
“Ngậm miệng đi đường của cậu đi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt vừa cười một lúc mới ngừng lại: “Anh lúc ăn tết cũng chỉ có một mình à?”
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Không phải sao, tôi có về nhà, Trình Dịch cũng không cho tôi về.”
“Anh ta nói không cho anh về à?” Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn.
“Không, nó bảo tôi về.” Trình Khác nhíu mày.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Trình Khác nghĩ tới chuyện này là lại thấy buồn bực, thế nên chuyển chủ đề: “Cậu đi vào phòng tôi à?”
“…À.” Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Trước lúc tôi đi kiểm tra hộ anh một chút, anh không ở đó, tôi sợ anh cái gì cũng không biết, làm nổ gas hỏa hoạn gì đó.”
“Tôi không đến nỗi vô dụng thế chứ.” Trình Khác nói.
“Phích cắm cũng không rút ra, đều đang cắm đó thôi.” Giang Dư Đoạt nói, “Cửa sổ ban công còn mở một nửa, tôi mà không đến thì giờ phòng toàn là bụi rồi.”
“Tôi không đóng cửa sổ à?” Trình Khác ngỡ ngàng.
“Không đóng.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi có lẽ là…” Trình Khác thở dài, tâm trạng lúc đi, đừng nói cửa sổ, cửa không khóa cũng có khả năng, “Không chú ý.”
Quán cơm trong thời điểm Tết nhất như này, đặc biệt là quán cơm ở đoạn đường ngày thường vẫn kinh doanh được này, chỉ vào ăn thôi cũng phải lấy số, hiện giờ vừa đúng giờ cao điểm ăn cơm, Trình Khác nhìn người đứng đầy trong phòng nghỉ quán cơm, nháy mắt đã không muốn ăn nữa.
“Không ăn,” Hắn nói, “Tôi không muốn chờ, phiền lắm.”
“Tôi mời.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hả?” Trình Khác nhìn y.
“Bảo anh mời thì anh không ăn, vậy để tôi mời.” Giang Dư Đoạt nói.
“Lượn!” Trình Khác chỉ đám người trong quán ăn, “Cái kiểu như này ai mời tôi cũng không ăn.”
“Vậy giờ làm sao.” Giang Dư Đoạt nói, “Sang chỗ khác à.”
Trình Khác không quyết định được, hiện giờ tới quán lẩu nào chắc cũng phải chờ, loại thời tiết này, chẳng có thứ gì dễ ăn hơn lẩu.
“Không thì như này đi,” Giang Dư Đoạt do dự, “Nếu anh thật sự không muốn chờ… Thì hay là tự làm?”
“Tôi?” Trình Khác khiếp sợ chỉ chính mình, “Tự tôi làm? Tôi làm cậu ăn được à?”
“Không ăn,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Để tôi làm.”
“Vậy được.” Trình Khác trả lời ngay.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, chép miệng.
Có điều sau khi gọi xe đến siêu thị, Trình Khác cảm thấy đầu óc hai người họ đều đông hỏng rồi.
“Hiện giờ mới bắt đầu mua, thời gian chờ chắc chắn không ngắn hơn chờ ở quán ăn đâu nhỉ?” Hắn hỏi.
“Nhưng ngồi trên sofa xem tivi chơi điện thoại chờ ở nhà, dù sao cũng hơn ngồi ngẩn ở quán ăn chờ.” Giang Dư Đoạt ngược lại vẫn nghĩ được rõ ràng, “Anh là không muốn chờ ở đằng kia, hay căn bản là không muốn chờ đó?”
“Mua nguyên liệu đi.” Trình Khác chỉ siêu thị.
Hắn căn bản không muốn chờ gì hết, thế nhưng ngẫm lại nếu như cùng Giang Dư Đoạt với con Miu ngồi nói chuyện trong phòng, vậy chờ một lát cũng không sao.
“Lẩu siêu cay đúng không,” Giang Dư Đoạt đẩy xe, “Mua nguyên liệu làm nước dùng đã.”
“Ừ,” Trình Khác đi theo y, “Tôi không hiểu, cậu xem rồi lấy đi, chốc nữa tôi đi tính tiền.”
“Vậy anh đi xếp hàng trước đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Người đông thế này, trước tiên đi xếp hàng tiết kiệm thời gian.”
“À.” Trình Khác nhìn về phía quầy thu ngân, đúng là không ít người.
Có lúc hắn thật sự không hiểu, mua sắm từ năm trước, mua cả một tháng mà vẫn không mua đủ, rốt cuộc là mua toàn thứ gì vậy…
“Đi đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Không muốn đi.
Kể cả không phải cùng Giang Dư Đoạt đi trong siêu thị, hắn cũng không muốn đứng ngẩn xếp hàng.
“Ừ.” Hắn liền đáp một tiếng, nhưng vẫn cứ thế giả chết đi theo Giang Dư Đoạt, chậm rãi đi tới xem giá hàng.
Giang Dư Đoạt không nói gì, nhìn hắn.
“Tôi không đi.” Trình Khác nói.
“Thế anh ừ làm đếch gì?” Giang Dư Đoạt nói.
“Tiện mồm ừ một tiếng.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không muốn lại bảo hắn đi xếp hàng nữa, đẩy nhanh xe, lấy một đống thứ từ trên kệ hàng, lại bước nhanh sang khu đồ tươi.
Trình Khác đi theo sau nhìn, hắn cũng không phải không muốn giúp, chủ yếu là vì cũng không biết cần nguyên liệu gì, đến gian hàng đồ tươi, hắn mới bắt đầu đưa tay ra.
“Đây là cuốn thịt dê à?” Hắn cầm một hộp thịt lên nhìn.
“Anh mù à,” Giang Dư Đoạt nói, “Ở trên có chữ đấy, không đọc à, thịt bò, bò mỡ, Nhật Âu…”
“Cậu biết nhiều chữ nhỉ,” Trình Khác nhìn y, “Cho cậu tràng vỗ tay.”
“Vỗ đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác vỗ tay bép bép.
Mấy người bên cạnh nhìn lại, hắn liền vội vàng nhét tay vào túi.
Giang Dư Đoạt lấy thịt cùng đồ ăn kèm hết sức lưu loát, xoạt xoạt ném vào trong xe, Trình Khác cảm giác kiểu này hẳn là đói đến cuống lên rồi.
“Đi xếp hàng đi.” Giang Dư Đoạt không lâu sau lại nói.
“À.” Trình Khác đi về phía quầy thu ngân, “Lấy thêm mấy gói mì ăn liền, bỏ vào nồi ăn.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Cảm giác này rất tốt, ít nhất là được thả lỏng trên tinh thần, cùng nhau đi loanh quanh trong siêu thị, vứt đồ vào xe, một lúc nữa lại cùng nhau ăn lẩu.
Nhưng Trình Khác cũng thừa nhận, ở một góc nào đó trong lòng, vẫn còn một đống nhỏ nghi vấn làm hắn bất an.
Giang Dư Đoạt khác hoàn toàn với trạng thái lúc trước.
Cùng với vị bác sĩ tâm lý kia.
Chỉ là Giang Dư Đoạt không nói, hắn tạm thời cũng không muốn hỏi.
Người khác có như vậy hay không thì không biết, ít nhất đối với Trình Khác mà nói, tinh thần đà điểu châu phi ở rất nhiều lúc, đặc biệt là lúc chỉ muốn hưởng thụ chút ám muội như hiện giờ, luôn có thể phát huy tác dụng to lớn.
Hắn hiện giờ chỉ muốn trước tiên cùng Giang Dư Đoạt ăn bữa cơm này đã.
Giang Dư Đoạt vẫn luôn nhìn theo Trình Khác đi tới đứng vào hàng trước quầy thu ngân, rồi lại nhìn xung quanh hắn hai vòng, mới quay đầu tiếp tục cầm thêm mấy hộp thịt, đẩy xe đi lấy mỳ gói.
Có điều mỳ ăn liền chưa nấu, lúc ăn lẩu có lẽ dùng loại mỳ giống như bím tóc thì thích hợp hơn.
Cầm mỳ gói, lúc từ giữa gian hàng đi ra quầy thu ngân, y quay đầu lại nhìn.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm làm y bất an, thế nhưng lúc quay đầu lại, chỉ có một nhân viên siêu thị đang xếp đồ lên kệ hàng.
Trong siêu thị quá nhiều người, vật chắn tầm mắt lại càng nhiều, y quay đầu lại, đi tới cạnh Trình Khác, phía trước còn có bốn người, đồ cũng không ít.
“Đủ rồi?” Trình Khác nhìn đồ trong xe.
“Ừ.” Y đẩy Trình Khác về phía trước một chút, lại đẩy phía sau ra rồi đứng vào.
Bà chị phía sau có hơi khó chịu: “Chen cái gì, một người đứng xếp thôi không được à?”
Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn.
“…À.” Bà chị nhìn lướt qua mắt y, quay đầu đi chỗ khác không nói gì nữa.
Tay phải Giang Dư Đoạt cầm xe đẩy, đẩy lên phía trước một chút, cánh tay phải chặn lại Trình Khác, bên trái y không lo lắng, bên trái là tường.
Trình Khác cảm giác bản thân như đang say rượu.
Giang Dư Đoạt đứng ngay sau lưng hắn, cánh tay phải duỗi qua người hắn chống lên xe, cả người áp lại rất gần, hắn thậm chí còn có ảo giác sau lưng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người Giang Dư Đoạt.
Trong lúc nhích dần về phía trước theo hàng, Trình Khác vẫn luôn suy nghĩ trạng thái này.
Theo hắn hiểu, Giang Dư Đoạt không thể có hành động thân mật như vậy với hắn, mà chỉ đang “bảo vệ” an toàn của hắn, nhưng Giang Dư Đoạt trước đó đã nói “Qua một thời gian, tôi sẽ khỏe”… Giờ còn chưa tới lúc “khỏe” sao?
“Nghĩ gì thế,” Giang Dư Đoạt ở phía sau lưng đẩy hắn một chút, “Đi đi.”
Trình Khác nhìn thấy giữa hắn và người phía trước đã trống một khoảng lớn, nhanh chóng đi theo về phía trước.
Do dự nửa buổi, hắn quay đầu lại.
“Cậu…” Sau khi quay đầu lại, gần như là cùng Giang Dư Đoạt mặt đối mặt, nếu không phải hiện giờ hai người bọn họ đang xếp hàng trong quầy thu ngân siêu thị, Trình Khác đã hoảng hốt đến nỗi cảm thấy ngay một giây sau cần phải hôn hôn gì đó.
“Hả?” Giang Dư Đoạt hơi lùi về sau.
Động tác nhỏ này làm Trình Khác đang lúng túng tỉnh táo lại, hắn nhẹ giọng hỏi: “Là có cái gì…người nào sao?”
“Anh thấy ai kỳ quái à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không,” Trình Khác nói, “Tôi chỉ hỏi cậu có phải thấy ai không?”
“Không thấy,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đừng có nghi thần nghi quỷ.”
“…À.” Trình Khác quay đầu trở về.
Giang Dư Đoạt nhìn không có vẻ gì lạ, ánh mắt cũng không giống như lúc nhìn thấy “bọn họ” trước đây… Vậy lại thành hắn nghi thần nghi quỷ?
Nếu như không có nguyên nhân “bảo vệ” này.
Vậy là… làm sao?
Trình Khác nhìn cánh tay phải của Giang Dư Đoạt vẫn đang vòng qua người hắn.
Do dự mấy giây, hắn cắn răng, dùng tư thế như vô ý tựa cánh tay mình lên trên tay Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt không rút tay lại, thậm chí còn không động đậy.
Trình Khác không hề nghĩ tới sẽ có cục diện như vậy, hiện giờ cũng không biết nên rút tay ra hay cứ để như thế.
Lấy ra thì không nỡ, loại ám muội kì diệu chỉ có mình cảm nhận được giữa đám người, so với ôm hôn giữa ban ngày ban mặt càng khiến người ta dập dờn hơn.
Không lấy ra thì, cứ như một tên ngốc đang cố chiếm tiện nghi.
May mà người trước mặt tuy mua nhiều đồ lớn, nhưng số lượng cũng không nhiều, rất nhanh đã trả xong tiền rời đi, Trình Khác nhanh chóng tỉnh táo lại, xếp đồ lên trên quầy thu tiền.
“Tôi đi qua bên kia.” Giang Dư Đoạt từ phía sau hắn chen ra ngoài, đứng đầu kia quầy thu ngân chờ.
Cảm giác kề cận nóng bỏng cuối cùng cũng kết thúc, Trình Khác thở phào nhẹ nhõm.
Địa điểm ăn là nhà Giang Dư Đoạt, ở gần đây, hơn nữa cũng đủ dụng cụ.
Lúc đi vào hành lang, cửa nhà đối diện đang mở, một thằng nhóc chạy ra, trong tay cầm một cái túi nhỏ trang bị đầy đủ bánh pháo.
“Chú Giang,” Thằng nhóc giơ cái túi nhỏ trong tay về phía Giang Dư Đoạt, “Chú đoán xem trong này có gì?”
Cái túi nhỏ bị thằng nhóc cầm lệch một bên, bánh pháo bên trong rơi ra ngoài vài cái.
“Củ cải.” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn bánh pháo rơi trên đất.
“Không đúng! Là bánh pháo! Còn có pháo hoa!” Thằng nhóc cười đắc ý vô cùng.
“Bà nội đến rồi kìa.” Giang Dư Đoạt liếc nhìn cửa phía sau nó.
Thằng nhóc sợ hết hồn, cuống cuồng cầm túi bỏ chạy.
Giang Dư Đoạt nhặt bánh pháo trên đất lên, mở cửa vào phòng.
“Đó là Ba tuổi rưỡi?” Trình Khác hỏi.
“Ừ, bốn tuổi.” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Bà nội nó không cho nó một mình ra ngoài đốt pháo.”
Trình Khác cười.
Sau khi vào phòng đóng cửa lại, Miu từ sân sau lười nhác vểnh đuôi đi vào.
“Cái đồ õng ẹo,” Giang Dư Đoạt nhìn nó một cái, “Bước chân không thể mạnh mẽ lên chút, uốn éo thành như thế.”
“Mèo toàn đi như thế,” Trình Khác ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu mèo con, “Bộ quần áo kia đâu? Cái bộ Miu phú quý kia ấy.”
“Mang đi giặt rồi, nó không thích mặc,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đi đun nước, anh giúp tôi gỡ thịt ra xếp vào đĩa đi.”
“Được.” Trình Khác cùng y đi vào nhà bếp.
Lúc Giang Dư Đoạt lấy nồi đựng nước, Trình Khác nhìn thấy bên trong lòng bàn tay trái y có một vết sẹo còn chưa lành hẳn, do dự một lúc mới hỏi: “Tay sao lại bị thương?”
“Lúc giúp nhà Trần Khánh lắp kính quẹt vào,” Giang Dư Đoạt nói, “Lâu rồi, chỉ là tôi bị thương không dễ lành.”
“À.” Trình Khác không hỏi gì nữa, cầm đĩa, mở một hộp thịt ra rồi đổ ụp xuống.
Hộp thịt to hơn cái đĩa, hai cuộn thịt rơi xuống đất.
Không đợi Trình Khác nhặt lên, Miu đã phi thân đến, vút cái cuốn cuộn thịt lên, sau đó cả mèo cả thịt cùng nhau biến
mất ở cửa phòng bếp.
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt.
“Không sao.” Giang Dư Đoạt nói.
Không để cho Trình Khác cảm thấy ấm áp trào dâng lên trong lòng, y liền nói thêm một câu: “Vẫn còn nhiều, cứ vứt tiếp.”
“Cút đi.” Trình Khác nói.
Lẩu làm cũng khá dễ, chỉ cần biết làm gia vị rải trong nồi cùng nước chấm là được.
…Thế cũng không dễ lắm.
Trình Khác đứng trong phòng bếp, nhìn Giang Dư Đoạt bận rộn, hắn sống đến giờ mới lần đầu tiên đứng trong phòng bếp nhìn quá trình chế biến một bữa ăn.
Người làm nếu không phải Giang Dư Đoạt, hắn chắc chắn đã ra phòng khách xem TV từ lâu.
“Biết pha nước sốt vừng* không?” Giang Dư Đoạt quay đầu hỏi hắn.
“Không biết.” Trình Khác trả lời.
“Muốn học không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Không được đâu.” Trình Khác nói.
“Phế vật.” Giang Dư Đoạt không thể làm gì khác ngoài tự múc hai thìa muối rồi tự mình pha.
Trong phòng bếp vì đang nấu ăn, nhiệt độ cao hơn phòng khách không ít, Trình Khác dựa vào tường, cảm thấy ấm áp, nồi đặt trên bếp đang tỏa ra hơi nóng, hương vị canh tê cay tràn ngập trong không gian bé nhỏ.
Tự mình làm lẩu ở nhà, không giống ra ngoài ăn.
Trình Khác nhìn gò má Giang Dư Đoạt đang nghiêm túc pha sốt vừng, hôm nay bên trong áo khoác y mặc một cái áo phông ngắn tay, hiện giờ có thể thấy đường nét cơ bắp bởi vì dùng sức mà lúc ẩn lúc hiện.
Còn có hai vết sẹo.
Thật ra trước đây cũng từng ăn lẩu ở nhà, nhưng bình thường hắn đều làm tổ trong phòng, có người tới gọi hắn ra ăn cơm hắn mới đi ra, có lúc tâm trạng cha hắn không tốt, sẽ bảo người không cần gọi hắn, hắn muốn thì tự mình xuống ăn, không thì thôi.
Xưa nay chưa từng nghĩ tới ở trong phòng bếp xem người khác làm lẩu sẽ có cảm giác chân thật mà thả lỏng như vậy.
Đương nhiên, e rằng chỉ vì người này là Giang Dư Đoạt mà thôi.
Một người mà chỉ cần đào lên một số chi tiết nhỏ, đối với hắn đã tràn đầy sức hấp dẫn.
Giang Dư Đoạt quả thật rất gầy, không chỉ nhìn ra trên mặt, mặc dù hắn không dám sờ, nhưng nhìn ra được trên người cũng gầy đi, có lẽ không chỉ mười cân.
“Cậu ăn tết cũng chỉ một người à?” Trình Khác hỏi, có lẽ là quá thả lỏng, hắn nghe thấy giọng mình có chút phập phù.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Không ăn được gì ngon à,” Trình Khác nói, “Gầy đi nhiều như thế.”
“Tôi thay đổi chỗ ở sẽ dễ gầy đi, không quen, buổi tối không ngủ được,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ăn tết không phải là ăn mì ăn liền hết Tết đấy chứ?”
“Không, khách sạn có nhà hàng.” Trình Khác cười.
“Vậy sao cũng gầy đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Trần Khánh ăn tết béo ra được gần hai Trần Khánh.”
“Có lẽ là nhớ cậu.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt đang cầm đũa quấy quấy trong bát liền ngừng tay.
Người đúng là mẹ nó không thể lâng lâng lung tung mà.
Loại cảm giác thả lỏng của Trình Khác trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là lúng túng, hắn hắng giọng một cái, quay đầu nhìn lung tung trong bếp.
Câu nói này chẳng còn chỗ gì để vá víu, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
“Mang ra ngoài đi, cả dầu vừng cũng mang theo ra cùng đi.” Giang Dư Đoạt đưa sốt vừng pha xong cho hắn.
Trình Khác nhận lấy bát, trên giá để một đống lọ gia vị mới mua, hắn cũng không nhận ra cái nào là dầu vừng, cứ thấy lọ nào là mang ra để lên bàn phòng khách.
Sau đó cũng ngại ngùng vào phòng bếp, cùng Miu ngồi cạnh bàn chờ ăn.
Giang Dư Đoạt qua mấy chuyến mới mang được hết một đống đồ ra, cuối cùng cầm bình rượu để lên bàn, ngồi xuống thở dài: “Anh thật mẹ nó đúng là đồ thiếu gia, nhờ cũng chỉ được một lần.”
“…Cậu cần giúp thì gọi tôi.” Trình Khác có hơi ngượng ngùng.
“Anh ngồi còn yên hơn cả con Miu,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi còn có thể gọi à.”
Trình Khác đưa chén tới, mở bình rượu ra, rót cho y một chén: “Bớt giận.”
“Không giận nổi từ lâu rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh là người vô dụng vững vàng nhất tôi từng thấy, cực kỳ vô tư, bị người hầu hạ quen rồi đúng là không giống nhau.”
Trình Khác cười cười tự rót rượu cho mình, nâng chén lên hướng về phía y.
Giang Dư Đoạt cầm lấy chén cụng vào chén hắn một cái: “Vì…”
Trình Khác chờ y nói, mà Giang Dư Đoạt tựa hồ chẳng có gì để nói, cứ như vậy giơ cốc sững sờ.
“Vì bạn bè.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt yên lặng nhìn hắn, sau một lúc mới ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó đặt cốc lên bàn: “Vì bạn bè.”
Nguyên liệu Giang Dư Đoạt làm nước dùng cực kỳ thơm, hơn nữa Trình Khác cảm giác y hẳn là bỏ vài túi liền, mùi vị rất đậm đà, lúc hắn đang định gắp một cuộn thịt, Giang Dư Đoạt cầm cái đĩa lên.
“Tam ca, tam ca.” Trình Khác nhanh chóng đè tay y xuống, “Tôi có đề nghị này.”
“Hả?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Tôi có thể trụng từng đũa không?” Trình Khác nói, “Lần này cậu chuẩn bị cả một bàn thế này, tôi ăn không nổi, sốt ruột sẽ hoảng loạn.”
Giang Dư Đoạt nhíu mày: “Lắm chuyện thế, được rồi.” Trình Khác cười cười.
Giang Dư Đoạt đem từng cái đĩa trên bàn chia thành hai nửa, sau đó chỉ vào một nửa bên tay hắn nói: “Của anh.”
“Hả?” Trình Khác ngẩn người.
“Của tôi.” Giang Dư Đoạt lại chỉ một nửa trước mặt mình.
“A.” Trình Khác không rõ lắm, sao đột nhiên còn phải chia ra ăn làm gì.
Giang Dư Đoạt cầm lấy một cái đĩa, đổ thịt ầm một cái vào nồi.
“Tiên sư nhà cậu,” Trình Khác không nhịn được cười, “Đệt.”
“Sao,” Giang Dư Đoạt gắp một đũa thịt đầy, “Sắp xếp thế này thỏa đáng chứ.”
“Ấu trĩ.” Trình Khác cười nói.
“Ấu trĩ thì ấu trĩ, tôi nhỏ hơn anh nhiều như thế.” Giang Dư Đoạt uống một hớp rượu, suy nghĩ một lúc lại nhích về phía hắn, “Ê, Trình Khác.”
“Cái gì?” Trình Khác nhìn y.
“Tuần sau sinh nhật anh đúng không.” Giang Dư Đoạt nói.
Vậy à, Trình Khác nghĩ một lúc, thật sự là tuần sau đã sinh nhật rồi, cách tuần sau cũng chỉ còn ba ngày.
Nhưng nếu như Giang Dư Đoạt không hỏi hắn câu này, hắn thật sự hoàn toàn không nghĩ đến.
Hắn bình thường đều không nhớ sinh nhật của mình, nhớ sinh nhật hắn là Lưu Thiên Thành, lần nào cũng là Lưu Thiên Thành gọi điện thoại cho hắn, bảo ra tụ họp.
Mà mỗi lần tụ họp sinh nhật, ngoại trừ thấy một đống quà sinh nhật, hắn cũng đều không cảm giác được mình đang tổ chức sinh nhật, chỉ nhìn đám người này ăn uống hết cái này đến cái kia.
Người trong nhà cũng sẽ tặng một đống quà, mẹ hắn sẽ bảo người đi mua, thứ gì muốn cũng sẽ có, không muốn cũng có, chẳng có ý nghĩa gì.
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Vậy anh… định tổ chức sinh nhật không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác trầm mặc.
Đây là sinh nhật đầu tiên từ lúc hắn rời nhà, tuy rằng trước đây trải qua sinh nhật đều chẳng có gì thú vị, nhưng hắn đã quen với hình thức như vậy, hiện giờ Giang Dư Đoạt hỏi, hắn lại cảm thấy có hơi mờ mịt.
Tổ chức không?
Làm sao tổ chức nổi?
Đến nửa buổi hắn mới thở dài: “Không tổ chức.”
“…À.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, cũng thở dài: “Cũng đúng, đã 28 rồi, tổ chức sinh nhật cũng buồn.”
Trình Khác gắp một đũa thịt dừng giữa không trung.
“Tuổi mụ 29,” Giang Dư Đoạt nói, “Bà nội ba tuổi rưỡi nói, ở quê nhà họ, tính thêm hai tuổi, vậy anh cũng đã 30…”
“Cậu không để yên đúng không?” Trình Khác nhìn y bất đắc dĩ.
“Tổ chức không,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Tôi tổ chức cho anh, sinh nhật 30 tuổi.”
“Không tổ chức!” Trình Khác nói.
“Sinh nhật 28 tuổi.” Giang Dư Đoạt nói tiếp.
“Không tổ chức!” Trình Khác nhét thịt vào miệng, lại uống một hớp rượu.
“Sinh nhật 18 tuổi,” Giang Dư Đoạt nói, “Này cũng được rồi, còn nhỏ hơn tôi.”
Trình Khác không nhịn được cười, “Cậu có phải rảnh rỗi quá rồi không?”
“Sinh nhật Trần Khánh và Lư Thiến, bọn tôi đều tổ chức,” Giang Dư Đoạt nói, “Tổ chức sinh nhật rất vui, anh nếu muốn náo nhiệt thì tôi sẽ gọi bọn họ đến, còn nếu muốn đơn giản ấm cúng, chỉ tôi tổ chức với anh.”
“Cậu thích tổ chức sinh nhật lắm à?” Trình Khác cười hỏi.
“Ừ, ý nghĩa mà, ngày một người đến với thế giới.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được rồi,” Trình Khác nghĩ nghĩ, “Sinh nhật cậu tổ chức thế nào?”
Nụ cười trên mặt Giang Dư Đoạt đầu tiên cứng lại, sau đó chậm rãi biến mất, uống một hớp rượu sau mới nói một câu: “Tôi không tổ chức sinh nhật.”
“Tại sao?” Trình Khác ngạc nhiên, một người tràn đầy hào hứng tổ chức sinh nhật cho người khác, lại không tổ chức sinh nhật cho mình?
“Tôi không biết sinh nhật của mình là ngày nào.” Giang Dư Đoạt nhếch khóe miệng.
“Trên giấy căn cước của cậu không phải ghi ngày mùng 1 tháng 6 à?” Trình Khác nói.
“Đó là… điền bừa.” Giang Dư Đoạt nói.
__________________________________________________________________________________________
*nước sốt vừng: được làm bằng cách nghiền hạt vừng chiên, có hương thơm và được sử dụng như một loại gia vị cho món lẩu ở phía Bắc, có màu vàng, sánh mịn, hương vị êm dịu.