Cứu tôi.
Hai chữ này như một cái nĩa, đâm vào lòng Trình Khác.
Không sắc không nhọn như dao, mà vết thương đau âm ỉ liên tục càng khiến người ta không chịu đựng nổi.
Trong đầu hắn, đủ các loại tình cảnh xoay chuyển, không phải là ẩu đả đầu đường, loại chuyện này không ai sở trường bằng Tam ca, coi như cần giúp đỡ, đám anh em Đại Bân sẽ đáng tin hơn, y càng không thể cầu cứu như vậy.
Lúc ra khỏi nhà, Trình Khác đã chắc chắn, chuyện này liên quan tới “bọn họ”.
Chỉ là hắn không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.
Không nghĩ tới Giang Dư Đoạt vẫn luôn lảng tránh, vẫn luôn nỗ lực muốn che giấu không để ai phát hiện, lại đột nhiên cứ không báo trước như vậy, một phát xé ra nguỵ trang của bản thân.
Khiến người ta gần như không thở nổi.
Trình Khác vẫn ôm chặt y, một tay không đủ dùng, hắn dùng cả thạch cao, dùng sức ôm lấy Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt bị thương không nhẹ, hắn có thể ngửi rõ mùi máu tanh, trên đầu trên mặt trên vai Giang Dư Đoạt đều là máu, trong lòng có lẽ cũng vậy.
Trình Khác mất gần một phút cũng không biết mình nên làm gì.
Chỉ cảm thấy đau lòng.
Sống gần được hai mươi tám năm, tính thêm một tuổi là hai mươi chín, thêm hai tuổi là ba mươi, hắn lần đầu tiên khóc đến mức này.
Đầy mặt đều là nước mắt, trong miệng cũng toàn vị mặn, mang chút ngọt không hiểu từ đâu ra.
Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi buông Giang Dư Đoạt ra, một tay nâng mặt y lên: “Cậu bị thương ở đâu? Bị thương có nặng không?”
“Không nặng.” Nước mắt Giang Dư Đoạt cũng chảy nhòe nhoẹt, khuôn mặt mang theo vết sẹo giờ toàn là nước mắt cùng vết máu, không có gì là đẹp, cách “lê hoa đái vũ” dễ đến hơn 800 lần khoảng cách từ trái đất đến mặt trăng, nhưng lại như thể một lưỡi liềm bất ngờ chém vào giữa buồng tim.
“Tôi gọi một cái xe tới,” Trình Khác lau mặt y, “Chúng ta đi về đi đã, được không?”
“Bọn họ vẫn chưa đi,” Tầm mắt Giang Dư Đoạt rơi xuống một nơi nào đó phía sau hắn, “Không thể để bọn họ về cùng.”
“Cùng về thì cùng về, không sợ.” Trình Khác không nhịn được quay đầu lại nhìn, thời khắc này, hắn mãnh liệt muốn nhìn thấy người, cho dù một người, hai người hay là mấy người, cho dù là ai đi nữa, chỉ cần là người, mà phía sau vẫn trống không, chỉ có cành khô bị gió thổi nhẹ nhàng lay động.
“Trình Khác sẽ thấy.” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng nói.
Trình Khác ngẩn người, lại ôm lấy đầu Giang Dư Đoạt, hôn lên đỉnh đầu y hai cái, “Không sao, cho dù có bọn họ hay không, Trình Khác đều không thèm để ý, anh ấy sẽ không để ý.”
Tầm mắt Giang Dư Đoạt thu lại, rơi xuống mặt hắn, sau một lúc mới kéo khóe miệng ra cười: “Anh khóc.”
“Ừ.” Trình Khác đưa tay gạt lung tung trên mặt, “Đã lâu rồi không khóc như vậy, không kiềm chế được.”
“Trình Khác.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“À?” Trình Khác đáp.
“Anh đẹp thật đó,” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng cảm thán, “Khóc thành như vậy cũng chẳng xấu đi chút nào.”
“…Thật à.” Trình Khác không biết nên trả lời thế nào.
“Đi bộ về thôi, gần lắm.” Giang Dư Đoạt nói, “Bộ dạng thế này, xe taxi không chở chúng ta đâu.”
“Được,” Trình Khác gật đầu, “Cậu đi nổi không?”
“Tôi không bị thương gì,” Giang Dư Đoạt dựa vào tường đứng dậy, cúi đầu thử hoạt động chân.
“Vết thương của cậu ở đâu?” Trình Khác hỏi.
“Chỗ chảy máu là ở trên đầu.” Giang Dư Đoạt sờ đầu, sờ ra một tay đầy máu, “Cũng không nhiều vết thương lắm, chủ yếu là máu không ngừng chảy được.”
“Vậy…” Trình Khác nhìn một tay y đầy máu liền hơi hốt hoảng.
“Về rồi cầm máu lại là được,” Giang Dư Đoạt nói, “Không được thì đến…phòng khám trong khu xem, không sao, nghiêm trọng hơn thế này cũng chẳng sao.”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu, đội mũ áo khoác lên cho y.
Không biết có phải vì tâm trạng bị chấn động quá lớn, lúc Trình Khác và Giang Dư Đoạt cùng nhau về, đều cảm thấy lạnh không chịu nổi, cả đường đều run cầm cập.
May mà đoạn đường này cũng không dài, theo như tài xế taxi lúc nãy nói, đi đường nhỏ còn nhanh hơn lái xe.
Hai người bọn họ cứ đi như vậy, năm phút đã về đến nhà.
Sau khi vào nhà, đóng cửa lại, Trình Khác liền nhanh chóng thả áo khoác xuống, bật hết công tắc đèn trên tường, mấy cái đèn trong phòng khách đều sáng lên.
“Tôi nhìn thử vết thương của cậu xem nào,” Hắn kéo ghế dựa qua, để Giang Dư Đoạt ngồi xuống.
“Lấy nước rửa qua là nhìn thấy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Nhiễm trùng mất.” Trình Khác cẩn thận tỉ mỉ nhìn lên đầu y, tóc Giang Dư Đoạt cũng ngắn, vết thương rất dễ tìm, liếc mắt một cái là đã thấy.
Ba vết thương, đều nằm ở vùng thấp trên đầu.
“Đệch,” Trình Khác cắn răng, “Cũng không dám đánh trước mặt.”
“Nếu đánh trước mặt, đập lên mũi lại càng thảm hơn.” Giang Dư Đoạt nói.
“Trước tiên sát trùng đã rồi cầm máu nhỉ?” Trình Khác nói, đi qua cầm hòm thuốc Giang Dư Đoạt thường dùng tới.
“Tôi tự làm đi,” Giang Dư Đoạt cầm hòm thuốc mở ra, lấy ra bình cồn và thuốc bột cầm máu.
Trình Khác biết phong cách của y, chính là cầm lấy lọ cồn đổ ầm một cái, sau đó rắc lung tung thuốc bột cầm máu lên, cả quá trình không cần năm phút.
Có điều hôm nay hắn cũng không ngăn Giang Dư Đoạt dùng cách xử lý vết thương dã man này, chỉ là ngồi xuống bên cạnh, nhìn Giang Dư Đoạt.
“Vết thương kia…là làm sao?” Trình Khác hỏi.
“Đụng phải người của Trương Đại Tề,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đi qua sau quán bar của lão.”
“Cậu sao lại đi qua chỗ…” Trình Khác nói nửa thì dừng lại.
“Tôi muốn cắt đuôi hai tên bám theo tôi,” Giang Dư Đoạt vặn nắp bình cồn đổ lên đầu mình, “Không cẩn thận liền đi vào đó.”
Trình Khác khẽ thở dài, không nói gì.
Hiện giờ hắn vẫn chưa lấy lại sức, Giang Dư Đoạt lại có vẻ như đã bắt đầu từ từ hồi phục, không còn trạng thái bất lực tuyệt vọng như trước đó.
Trình Khác không biết là y thật sự hồi phục nhanh, hay là y đã quen che giấu, cho nên có thể ngay trong thời gian ngắn làm bản thân “bình thường” lên.
Nhưng lần này, độ khó có lẽ hơi lớn quá.
Lần thứ hai đổ cồn lên đầu, một giọt nước mắt rất nặng từ khóe mắt Giang Dư Đoạt lăn xuống, treo trên cằm.
Y khịt khịt mũi, lắc nhẹ đầu, giọt nước mắt trên cằm liền rơi xuống.
“Để tôi giúp cậu đi,” Trình Khác đứng dậy cần lấy thuốc bột cầm máu, “Rắc lên là được phải không?”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu, âm thanh mang theo giọng mũi cực nặng.
Trình Khác dùng răng cắn mở nắp lọ thuốc cầm máu, sau đó cầm lọ rắc như rắc hạt tiêu lên vết thương.
Cũng không biết nên rắc bao nhiêu, thuốc bị rắc lên nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, cảm tưởng phải rắc đến ba bốn lớp, mới không thấy máu đỏ nữa.
“May mà tôi không sợ máu đó,” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt cười, lại khịt khịt mũi.
Trình Khác khom lưng xuống định nhìn mặt y, y liền rất nhanh tránh mặt đi.
“Không nhìn,” Trình Khác đứng thẳng, từ phía sau y duỗi tay tới, chạm vào cằm Giang Dư Đoạt, nhẹ nhàng nắm lấy: “Vết thương có đau không?”
“Không đau nữa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ.” Trình Khác đáp một tiếng.
Giang Dư Đoạt và hắn, một ngồi một đứng, quay mặt về phía cửa sổ, hôm nay lúc hắn về có mở rèm cửa ra, hiện giờ rèm cửa không đóng kín như bình thường, mà mở ra một đoạn.
Trình Khác nhìn ra bên ngoài, người không nhiều, nhưng thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, còn có xe, hắn hơi do dự, “Tôi kéo rèm cửa sổ lại nhé?”
“…Không cần.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không phải tôi sợ cậu thấy bọn họ,” Trình Khác hắn giọng, “Mà là, cậu biết đấy, hiện giờ đèn phòng khách đang bật hết lên.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Hai ta đứng đối diện cửa sổ,” Trình Khác nói, “Người bên ngoài nhìn chúng ta rõ lắm.”
Giang Dư Đoạt đưa tay gạt qua mắt, nở nụ cười: “Tạo hình còn rất kinh dị, có hơi giống quỷ ám đúng không?”
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Vì sức khỏe của toàn thể quần chúng nhân dân, chúng ta kéo rèm cửa sổ lại đi.”
“Được.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác đi qua kéo rèm cửa sổ lại, lúc xoay người lại liền thấy mặt Giang Dư Đoạt vừa lau xong đã lại đầy nước mắt.
Hắn xưa nay chưa từng nghĩ Giang Dư Đoạt có thể khóc đến như vậy, như thể đứa trẻ bị thiệt thòi, làm thế nào nước mắt cũng không ngừng được.
Trình Khác đang đến nhà tắm lấy khăn mặt của Giang Dư Đoạt, định giúp y lau khuôn mặt nhem nhuốc như mèo, điện thoại Giang Dư Đoạt vang lên.
“Là Trần Khánh,” Giang Dư Đoạt lại gạt nước mắt, đưa tay cầm lấy khăn, lau lau trên mặt.
“Nghe không?” Trình Khác hỏi, “Sao cậu biết là Trần Khánh?”
“Giờ cả vùng này đều biết lão Tam bị Trương Đại Tề cho một trận rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Trần Khánh chắc chắn sẽ gọi điện tới hỏi.”
“Vậy…” Trình Khác nhìn y, không biết nếu như Giang Dư Đoạt nhận điện thoại, liệu có thể vừa nói với Trần Khánh vừa khóc tiếp không, Trần Khánh có lẽ sẽ sợ hết hồn mất.
“Không sao,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra nhìn, ấn nghe điện thoại rồi bật chế độ rảnh tay, bỏ lên bàn, tiếp tục cầm khăn lau mặt, “Làm sao?”
Câu nói này làm Trình Khác có hơi bất ngờ, vậy mà không thể nghe ra được khác bình thường chỗ nào.
“Tam ca, mày không sao chứ! Tao đệt! Mày có sao không! Mày có bị thương không! Tao đến nhà mày ngay!” Tiếng Trần Khánh từ trong ống nghe truyền tới, lẫn trong gió.
“Tao không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Mày đến làm gì?”
“Tối hôm nay không đập tan được quán bar của Trương Đại Tề tao không phải họ Trần!” Trần Khánh rống giận, “Lão khốn nạn đến quan tài cũng không cho đóng nắp.”
“Vậy mày nghĩ kỹ xem họ gì xong thì báo cho tao,” Giang Dư Đoạt nói, “Về nhà đi đã, tao không sao.”
“Về cục cớt!” Trần Khánh gào lên, “Tao mẹ nó dẫn theo người rồi!”
Trình Khác ngẩn người, nhìn Giang Dư Đoạt.
“Dẫn theo bao người?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Đến bao nhiêu?” Trần Khánh hẳn là đang hỏi người bên cạnh.
“Hiện giờ khoảng tầm bốn mươi,” Tiếng Đại Bân ở bên cạnh nói, “Còn chưa đến đủ.”
“Điên rồi à?” Trình Khác sửng sốt, “Cứ đi trên đường như vậy, đi chưa tới trăm mét cảnh sát cũng đã đến hỏi rồi.”
“Anh Khác?” Đại Bân nghe được giọng Trình Khác, “Yên tâm, bọn em không đi cùng nhau, tách ra, trên người cũng không mang theo đồ gì, chúng nó đến chờ gần quán bar, em với anh Khánh trước tiên
đến xem Tam ca đã, sau đó lúc nào định đánh thì có xe mang đồ tới.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Trình Khác vừa nghe thấy đã cuống lên, phân công nhau kéo hội, lấy xe kéo vũ khí qua, vừa nghe đã thấy một trận đánh nhau ầm ĩ dùng đến đồ nghề, nhỡ có xảy ra chuyện gì cũng không phải chỉ mấy ngày tạm giữ là ra được.
Giang Dư Đoạt cúp điện thoại xong, Trình Khác nhìn y: “Giang Dư Đoạt, trước đây các cậu từng gặp phải chuyện như này chưa?”
“Chưa,” Giang Dư Đoạt ngước mắt nhìn hắn, “Trước đây không ai dám trêu vào tôi như thế.”
Trình Khác vốn đang chóng mặt, giờ lại thêm cả hốt hoảng, cảm giác hai mắt cũng hoa lên.
Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, đặc biệt là dưới tình trạng như vậy của Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt sẽ không để đám anh em nhìn ra được y khác thường, nhưng hiện giờ y rõ ràng cũng chẳng thể khống chế được tâm trạng của bản thân như bình thường, nếu như bị bọn họ phát hiện y “không bình thường” rồi sẽ có hậu quả gì, Trình Khác nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Chốc nữa bọn họ đến,” Trình Khác nói, “Trước tiên nghe tôi nói đã.”
“Nói gì?” Giang Dư Đoạt hỏi, mặt đã được hắn lau sạch sẽ, nhưng Trình Khác không biết liệu có phải vì mình biết được tình trạng hiện giờ của Giang Dư Đoạt hay không, cho nên nhìn kiểu gì cũng thấy bên dưới vẻ mặt của y vẫn mang vài phần tủi thân ấm ức.
“Không nên đánh nhau, vụ này nếu đánh nhau, chuyện này lại to ra rồi,” Trình Khác nói, “Bọn Trần Khánh Đại Bân đều là người có công ăn việc làm, ngộ nhỡ bị bắt vào thì phải làm sao?”
Giang Dư Đoạt để ý đến đám anh em của y, Trình Khác biết.
Quả nhiên nghe hắn nói xong, Giang Dư Đoạt liền trầm mặc.
“Dùng biện pháp khác,” Trình Khác nói, “Nếu thật muốn đánh một trận hả giận, cũng có thể sau đó ra tay quy mô nhỏ thôi.”
“Biện pháp gì khác?” Trần Khánh vỗ bàn, chỉ vào đầu Giang Dư Đoạt, “Người của lão đánh Tam ca thành dạng gì anh thấy chưa?’
“Đừng có chỉ vào tao.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đánh thành dạng gì…” Trần Khánh chỉ vào Trình Khác, do dự một lúc rồi lại chỉ vào Đại Bân, “Đánh thành dạng gì…”
Có lẽ cảm thấy Đại Bân cũng cùng hội cùng thuyền với gã, chỉ cũng chẳng có gì tốt, trong phòng này cũng chẳng có người nào có thể chỉ nữa, gã chẳng còn cách nào hơn là dùng sức chọc mấy cái lên bàn: “Đánh thành dạng gì! Bên ngoài giờ ai cũng biết Tam ca bị đánh! Tam ca! Lăn lộn vùng này bao năm như vậy! Không ai có thể đánh cho nó thành như vậy!”
“Nghe Trình Khác nói xong đã.” Giang Dư Đoạt thở dài.
“Được,” Trần Khánh ngồi xuống, “Anh nói đi, dù biện pháp gì đi nữa, cũng phải xả được cơn giận này.”
“Các cậu không phải nhiều người lắm à, gọi trăm mười người tới, vào ngồi, cứ lúc nào lão bắt đầu mở quán thì vào, ngồi tới lúc đóng cửa,” Trình Khác nói, “Ngày nào cũng đi.”
Trần Khánh nhìn Trình Khác, “Không gọi đồ mà cũng ngồi như thế à? Mất mặt lắm.”
“Gọi một cốc nước chanh.” Trình Khác nói.
“Có hơi tốn kém đó anh Khác.” Đại Bân nói, “Hơn trăm người ngồi một buổi tối, mỗi người một cốc nước, vậy cũng…”
“Không phải một tối,” Trình Khác nói, “Là cứ ngồi mãi tới khi không ai vào quán lão mới thôi.”
“Tôi đệch,” Trần Khánh nhìn hắn, “Anh không có khái niệm gì với tiền bạc đấy à?”
Trình Khác từ đâu đó lấy ra tấm thẻ kia bỏ lên bàn: “Tôi bỏ tiền.”
“Như vậy sao được!” Trần Khánh nói, “Tiền này…”
“Tiền này tự nhiên mà đến,” Trình Khác nói, “Tiền đã tới tự nhiên, vậy cứ dùng không cần tiếc.”
“Nhưng mà…” Đại Bân nhíu mày.
“Các cậu không thể đánh nhau được,” Trình Khác nói, “Nhất là không thể đánh nhau quy mô lớn như vậy, không muốn dùng cách này, có cách giải quyết khác cũng được, nói chung không thể đánh nhau.”
Trần Khánh ngây người, nửa buổi mới quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt: “Tam ca?”
“Có thể không động thủ thì đừng động thủ.” Giang Dư Đoạt nói.
Giang Dư Đoạt vẫn thường nói câu này, Trần Khánh nghe rồi thì không nói gì nữa.
“Nếu như chưa hả giận, uống xong nước thì ném vỡ cốc.” Trình Khác nói.
“Vậy lại phải bồi thường,” Đại Bân nói, “Lão thể nào cũng đòi một cái cốc một trăm tệ.”
“Báo cảnh sát, khiếu nại.” Trình Khác nói.
“Vậy nếu lão phát hiện ra, sau đó không cho chúng ta vào thì sao?” Trần Khánh hỏi.
“Làm ầm lên, dựa vào gì mà dám không cho vào?” Trình Khác nói, “Không cho một người vào, không cho hai người vào, không cho trăm người vào, làm ầm cả trăm lần, cả đêm này lão cũng đừng hòng có ai vào nữa, bọn chúng dám động thủ thì các cậu báo cảnh sát.”
“Anh có phải từng làm vậy rồi không đó?” Trần Khánh nhìn hắn.
“….Đúng.” Trình Khác nói.
“Đệch. Mấy người có tiền các anh cũng nhàm chán rảnh rỗi thế?” Trần Khánh hỏi.
“Người có tiền mới nhàm chán rảnh rỗi.” Đại Bân nói.
“Các anh đi đâu tìm được nhiều người có tiền nhàm chán thế?” Trần Khánh lại hỏi.
“Thuê hai nhóm làm thuê.” Trình Khác nói, “Đừng quan tâm tôi, các cậu cứ như thế mà làm, đừng nói nữa.”
Trần Khánh nhìn hắn, đến nửa buổi mới thở dài, “Đây là định bắt bọn tôi hoàn lương à.”
“Anh Khánh.” Đại Bân nhắc nhở gã.
“Được rồi, biết rồi, dùng từ không đúng.” Trần Khánh vung tay, lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, nhìn Đại Bân, “Thông báo trước cho bọn kia đi, đi vào gọi một cốc nước chanh, tốt nhất là một người chiếm một bàn, cố kiểu gì đấy làm cho người khác sợ, không chiếm được bàn thì ra quầy bar ngồi một hàng, rồi đứng thêm một hàng phía sau, đứa nào rảnh thì đi chiếm chỗ nhà vệ sinh, xong việc đến tìm tao nhận tiền.”
Sau khi Trần Khánh và Đại Bân rời đi, Trình Khác mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế sofa xoa mặt.
“Ấu trĩ quá.” Giang Dư Đoạt nói.
“Kệ đi, chỉ cần không đánh nhau, thế nào cũng được.” Trình Khác nói.
“Anh sợ tôi gặp chuyện à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Không phải là sợ cậu có chuyện,” Trình Khác nói, “Mà là không thể để cho cậu có chuyện.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, nhìn hắn chăm chú mãi hồi lâu, sau đó nhếch miệng cười, nước mắt liền theo nụ cười này lăn xuống.
“Cậu vừa nãy vẫn chưa khóc xong đúng không?” Trình Khác cúi đầu xuống bàn, đưa tay sờ lên mặt y.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Không sao,” Trình Khác đứng lên, đi tới trước mặt y, “Muốn khóc thì cứ khóc, cậu lớn như thế, vẫn chưa từng khóc thành như vậy đúng không?”
“Chưa,” Giang Dư Đoạt chà chà mắt, “Tôi chẳng biết sao lại khóc.”
“Không cần biết tại sao,” Trình Khác ôm lấy đầu y, nhìn mấy miếng băng gạc ngang dọc tứ tung mình dán.
“Đừng nhìn tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ.” Trình Khác đáp.
Giang Dư Đoạt ôm lấy eo hắn, xoay người hắn qua, sau đó ôm lấy hắn, vùi mặt vào lưng hắn.
Lúc Trình Khác còn chưa hiểu y định làm gì, đã nghe thấy tiếng khóc của Giang Dư Đoạt.
Kề sát ngay trên lưng hắn, lớn tiếng mà khóc òa lên.
Trình Khác vẫn cảm thấy, qua tiếng khóc có thể nghe được tâm trạng, khóc thật, khóc giả, khóc vì vui mừng, khóc vì đau khổ, khóc giãy nảy như thằng nhóc, mỗi một loại tiếng khóc, đều có thể nghe được cảm xúc khác nhau.
Bên trong gào khóc như phát tiết của Giang Dư Đoạt, lại chẳng hề có thoải mái vì được giải tỏa, Trình Khác chỉ nghe được khó chịu cùng buồn bực.