La tỷ nói chuyện rất chậm, dùng từ cũng rất tinh tế, cả đường từ lúc lái xe từ sân bay đến đưa bọn họ về khách sạn, vẫn luôn trò chuyện thoải mái, Trình Khác nói chuyện với cô một lúc liền cảm thấy như được thả lỏng, mà Giang Dư Đoạt ngồi cạnh hắn lại vẫn cứ cứng ngắc như vậy, Trình Khác có thể cảm nhận rõ ràng loại tín hiệu thân thể này, chống cự và căng thẳng.
Trình Khác vẫn luôn nắm lấy tay phải y, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay y.
Lúc xe dừng lại trước cửa khách sạn, Giang Dư Đoạt nắm chặt ngón tay hắn.
“Chiều tối tôi đều có thời gian,” La tỷ quay đầu lại cười nói, “Nếu như muốn mai mới nói chuyện, cũng không sao, hai hôm nay tôi đang nghỉ phép, địa điểm theo thói quen Tiểu Giang đi.”
“Được,” Trình Khác gật đầu, “Tôi sẽ gọi sớm cho chị.”
Sau khi bọn họ xuống xe, La tỷ cũng không dừng lại lâu, xe lái đi rồi, Giang Dư Đoạt thở phào nhẹ nhàng.
“Chúng ta đi bỏ đồ đạc xuống đã,” Trình Khác đi vào trong, “Nghỉ ngơi một chút, lúc nào hẹn La tỷ ra ngoài cậu cứ quyết định là được.”
“Chiều đi,” Giang Dư Đoạt đi theo sau hắn, nói xong buổi chiều lại rất nhanh sửa lại, “Tối.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Không, chiều đi.” Giang Dư Đoạt lại nói.
“Được.” Trình Khác vẫn gật đầu.
Lúc làm thủ tục check-in ở quầy lễ tân, Giang Dư Đoạt liền nhẹ giọng nói: “Bây giờ…”
“Bây giờ?” Trình Khác có hơi giật mình, nhanh chóng khoát tay áo, “Không cần gấp như thế, chiều tối gì đấy là vừa khéo.”
“Bây giờ đi ăn gì đó đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đói.”
“Ừ.” Trình Khác nhìn y, gật đầu.
Giang Dư Đoạt rõ ràng rất quen thuộc thành phố này, lúc dẫn Trình Khác đi ăn trưa còn có thể nghe hiểu tiếng địa phương của tài xế.
Trình Khác rất muốn hỏi y có phải đã từng sống ở đây lâu rồi không.
Nhưng không dám hỏi, hắn không biết đây là nơi Giang Dư Đoạt từng sống một khoảng thời gian, hay là nơi Giang Dư Đoạt đã trải qua tuổi ấu thơ.
Giang Dư Đoạt không mang hắn đi ăn đặc sản địa phương, chỉ là dẫn tới một nhà hàng cơm Tây bình thường, loại nhà hàng thành phố nào cũng có.
“Nóng không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Vẫn được,” Trình Khác cởi áo khoác ra, “Cái áo khoác này của tôi mỏng lắm.”
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, gọi đồ xong vẫn vùi đầu ăn không nhắc gì đó nữa.
Trình Khác lại chẳng muốn ăn chút nào, ăn vài miếng đã ngừng, uống nước nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt ăn sạch sườn bò trong đĩa mình, rồi cầm mấy miếng chưa hề nhúc nhích trong đĩa Trình Khác tới, ăn sạch hết, sau đó mới lau miệng, dựa vào ghế khẽ thở dài.
“Ăn no chưa?” Trình Khác hỏi.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Căng bụng rồi.”
“Lại đói nữa thì ăn sau cũng được,” Trình Khác cười, “Cần gì phải ăn một lần như thế.”
“Ngộ nhỡ đói rồi không tìm được gì ăn thì sao,” Giang Dư Đoạt cũng cười, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, “Trình Khác.”
“Hả?” Trình Khác cũng nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trời có hơi âm u, trên đường người qua lại đông đúc, xe tới xe đi.
“Nếu như La tỷ nói với anh gì đó, anh sẽ tin à?” Giang Dư Đoạt thu tầm mắt lại nhìn hắn.
Trình Khác hơi do dự: “Tôi sẽ tự mình phán đoán.”
“Nếu như tôi bảo anh đừng tin chị ấy,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh sẽ nghe tôi à?”
Trình Khác ngây người.
“Tin chị ấy,” Giang Dư Đoạt cắn môi, “Đừng nghe tôi.”
Trình Khác mãi một lúc lâu mới gật đầu, âm thanh hạ xuống rất thấp, đáp một tiếng: “Được.”
Giang Dư Đoạt gọi điện thoại cho La tỷ hẹn ba giờ rưỡi, hẹn ở một tiệm cà phê không xa khách sạn lắm.
“Có thể ngồi vuốt lông mèo,” Giang Dư Đoạt nói, “Trong hàng kia có đến mười mấy con mèo, lông màu gì cũng có.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Lúc hai người nói chuyện tôi không nghe,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đi chơi mèo.”
Trình Khác không lên tiếng, đi qua ôm sát lấy y, nghiêng đầu lại cắn một cái trên cổ y: “Không sao cả, cho dù hôm nay tôi và La tỷ nói chuyện gì, quan hệ của chúng ta cũng sẽ không thay đổi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Tôi sẽ giúp cậu, cũng sẽ cứu cậu.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cúi đầu, vùi mặt vào bả vai hắn.
Quán cà phê buổi chiều rất vắng khách, chỉ có hai bàn bên ngoài sân thượng, trong phòng thì không có ai.
Trình Khác và Giang Dư Đoạt tới sớm hai mươi phút, chọn chỗ ngồi dựa vào cửa sổ trong góc, Giang Dư Đoạt không đợi La tỷ tới, đi rửa tay, ngồi xuống bàn đối diện cửa sổ chơi với mèo.
Trình Khác không ngăn y lại, chỉ nhìn một con mèo nhỏ đang ngủ gật trên bệ cửa sổ đến xuất thần.
La tỷ đúng ba giờ rưỡi đi vào tiệm cà phê, Trình Khác đứng dậy, đột nhiên sốt sắng.
“Tôi đến muộn rồi à?” La tỷ cười đi tới.
“Không, là chúng tôi tới sớm.” Trình Khác kéo ghế ra cho cô, “Muốn tìm bàn thích hợp.”
Lúc muốn nhận áo khoác của La tỷ, La tỷ cười vỗ cánh tay hắn: “Tay cậu không tiện, ngồi xuống đi.”
Trình Khác ngồi xuống, nhìn một chút qua phía Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt đang đưa lưng về phía bọn họ, cúi gằm xuống bàn, một con mèo lông trắng đang cùng y đầu đối đầu mà nằm nhoài sưởi nắng trên bàn.
La tỷ gọi một ly cà phê, sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Trình Khác không vòng vò, trực tiếp vào chủ đề: “Bác sĩ La, tôi không biết Giang Dư Đoạt nói thế nào với chị, cũng không rõ lắm tôi nên nói gì, tôi chỉ biết Giang Dư Đoạt hiện giờ rất đau khổ, cậu ấy hy vọng tôi có thể giúp cậu ấy…”
La tỷ gật đầu.
“Cậu ấy nói là…Cứu cậu ấy,” Trình Khác nói, “Tôi có thể cứu thế nào?”
“Tôi có thể hiểu rõ quan hệ của hai người trước không?” La tỷ nói, “Tôi biết Tiểu Giang mười năm rồi, vẫn luôn để ý tình hình cậu ấy, tuy rằng mấy năm gần đây cậu ấy cũng rất ít liên hệ với tôi, nhưng về mặt tình cảm, tôi đối với cậu ấy cũng khác với bệnh nhân khác, tôi nghĩ cần phải có phán đoán chung về quyết định của Tiểu Giang trước đã.”
Vấn đề này làm Trình Khác hơi lúng túng, quan hệ giữa hai người bọn họ, nhất định là không bình thường, La tỷ cũng nói, Giang Dư Đoạt xưa nay chưa từng nhắc tên người bạn nào với cô, càng không dẫn ai tới gặp.
Bạn tốt, bạn đặc biệt thân, bạn thân nhất, cho dù nói là bạn kiểu gì, nghe cũng không đúng lắm.
Trình Khác liếc nhìn Giang Dư Đoạt bên kia, Giang Dư Đoạt chưa nói với La tỷ là bạn trai, bởi vì vẫn sợ hắn để ý…
“Chuyện này, nếu chị không ngại, tôi muốn hỏi ý kiến Giang Dư Đoạt trước.” Trình Khác nói.
“Không sao.” La tỷ cười.
Trình Khác đứng dậy, đi tới cạnh Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt vẫn đang cúi gằm xuống bàn, ngón tay nắm lấy một lỗ tai mèo, nhẹ nhàng xoa, Trình Khác liếc mắt đã thấy vành mắt y hồng hồng, có điều không thấy nước mắt.
“Hả?” Giang Dư Đoạt không nhúc nhích, chỉ là liếc nhìn hắn.
“La tỷ rất bảo vệ cậu, chị ấy muốn biết quan hệ hai ta là thế nào?” Trình Khác nhẹ giọng nói.
“Bạn trai.” Giang Dư Đoạt cũng nhẹ giọng nói.
“Được, vậy tôi sẽ nói cho chị ấy biết.” Trình Khác vỗ lên tay y.
“Nói gì cũng được,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh muốn nói gì với chị ấy cũng được.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
Trở lại bàn ngồi xuống, Trình Khác hắng giọng một cái: “Tôi là…. bạn trai Giang Dư Đoạt.”
“Nhìn ra rồi,” La tỷ cũng không hề bất ngờ, gật đầu cười, “Lúc ra sân bay tôi đã có cảm giác này rồi.”
“Vậy à,” Trình Khác có hơi ngượng ngùng.
“Thật ra tôi cũng bất ngờ lắm.” La tỷ nói.
Trình Khác cúi đầu nhấp một hớp cà phê.
“Không phải bất ngờ chuyện Tiểu Giang sẽ có bạn trai,” La tỷ cười, “Tiểu Giang có bạn gái tôi cũng sẽ bất ngờ như thế, cậu ấy tự có định nghĩa của mình về các mối quan hệ thân mật, tiến vào trong phạm vi của cậu ấy là chuyện rất khó khăn.”
Trình Khác nhớ tới những lời Giang Dư Đoạt nói về “bạn bè” lúc trước.
“Nhưng người cậu ấy đã nhận định là bạn bè, sẽ dốc toàn lực ứng phó mà trả giá.” Trình Khác nói.
“Cậu ấy sợ mất đi, tất cả những người rời khỏi cuộc sống cậu ấy, cậu ấy đều nghĩ là do lỗi của mình,” La tỷ nói, “Luôn nghĩ cố hết sức để sai lầm không xuất hiên, cậu ấy sẽ cố gắng nâng cao yêu cầu với “bạn bè”, thu nhỏ phạm vi lại.”
Trình Khác khẽ thở dài: “Liên quan tới những chuyện cậu ấy trải qua lúc nhỏ phải không?”
“Lúc nhỏ?” La tỷ nhìn hắn, “Tiểu Giang nhắc đến với cậu à?”
“Vâng, có nhắc tới một ít.” Trình Khác gật đầu.
Trên mặt La tỷ rõ ràng có bất ngờ, sau một lát mới hỏi một câu: “Là liên quan những cái nào?”
“Chính là…cậu ấy cũng không nhắc tới quá nhiều, mỗi lần nhắc tới tâm trạng đều không ổn định,” Trình Khác nhíu mày, “Tôi hiện giờ cũng chỉ biết đại khái, lúc nhỏ có lẽ cậu ấy bị nhốt ở nơi nào đó, còn có …huấn luyện rất tàn khốc, còn có thi đấu, cậu ấy cũng nhắc tới ba mẹ gì đó, rồi chó con khác, những thứ như vậy…”
La tỷ giật mình, nhìn sang phía Giang Dư Đoạt nửa buổi mới quay đầu lại nhìn Trình Khác: “Nhưng thứ này đều là cậu ấy nói cho cậu sao?”
“Đúng thế.” Trình Khác nói.
“Cậu ấy chưa từng nhắc tới với tôi.” La tỷ nhìn hắn.
Trình Khác ngẩn người, đột nhiên ngồi thẳng lên.
“Có điều nội dung liên quan đến vụ án thì tôi hiểu rõ,” La tỷ nhìn thấu hoài nghi của hắn, “Trước khi tiếp xúc với cậu ấy tôi đã hiểu toàn bộ tình hình rồi, thế nhưng cậu nhóc sẽ không chủ động nói với tôi, trừ cậu ra…cậu ấy cũng không chủ động nói với bất cứ ai.”
“Đúng, bạn thân nhất của cậu ấy cũng không biết,” Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, nhưng La tỷ nói ra hai chữ “vụ án”,
lại đột nhiên quất vào lòng hắn một cái, sau một lúc hắn mới nhìn La tỷ, “Ba mẹ mà cậu ấy nói, là ai?”
“Mẹ ruột và cha dượng.” La tỷ nói.
Trình Khác cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, da cũng nổi một trận da gà.
“Cậu ấy từ lúc khoảng bốn tuổi đã bắt đầu “huấn luyện”. Thế nên, người mẹ từ người có thể tin tưởng lại trở thành nguồn cơn sợ hãi, tạo thành thương tổn không thể nào tưởng tượng được với cậu ấy,” La tỷ nói, “Cho nên cậu ấy sẽ chống cự, việc thiết lập quan hệ thân mật đối với cậu ấy khó khăn vô cùng.”
Trình Khác không nói lên lời.
“Về phần những chó con khác… là một vài đứa trẻ mua được,” La tỷ nắm chặt tay, “Có người thích đấu chó, có người thích xem những thứ đó, sau khi những kẻ này bị bắt lại, những đứa trẻ được giải cứu ra đều gặp vấn đề rất nghiêm trọng, Tiểu Giang vẫn được coi là…tương đối tốt.”
“Vậy sao?” Trình Khác không thể nào hình dung được tâm trạng của mình khi nghe thấy câu này.
“Đứa trẻ nghiêm trọng nhất, lúc 16 tuổi đã tự sát,” La tỷ thở dài.
Trình Khác sững sờ rất lâu.
Có đứa trẻ đã tự sát.
Nỗi thống khổ như vậy, nếu như không có lối ra, e rằng cũng chỉ có chết mới giải thoát được.
Hắn phục hồi tinh thần lại, đột nhiên căng thẳng: “Vậy Giang Dư Đoạt…”
“Trước đây tôi đã cho cậu nhóc làm một ít kiểm tra,” La tỷ nói, “Cậu ấy cũng không có khuynh hướng tự sát quá rõ ràng, lúc đối mặt với dằn vặt trong tinh thần, cậu ấy không giống những đứa trẻ khác lắm.”
“Những người cậu ấy nhìn thấy được,” Trình Khác nói, “Là cách cậu ấy đối mặt sao?”
“Là cách cậu ấy trốn tránh, ảo thính, ảo thị, tự mình hại mình, cậu ấy để bản thân tiếp tục sống trong cuộc sống mang tới đau khổ trước đây” La tỷ nói, “Điều này làm cậu ấy không cần đối mặt với đủ loại sự thật và nỗi dằn vặt trên tinh thần sau khi bị giải cứu.”
La tỷ nói xong câu này, Trình Khác dùng gần mấy phút mới hiểu ra được: “Tự mình hại mình?”
“Đúng,” La tỷ nói, “Cậu chắc đã thấy những vết thương sau khi tiếp xúc với “bọn họ”.”
“Đã thấy rồi.” Trình Khác nhẹ giọng nói.
Thấy không chỉ một lần.
Những vết thương trên đầu, trên tay, chưa từng có ai nhìn thấy quá trình bị thương tổn.
“Vậy cậu ấy…” Trình Khác nhíu mày, “Lúc làm mình bị thương, là vô ý thức sao? Cậu ấy cũng không biết bản thân làm mình bị thương, hay là….”
“Cậu ấy biết được,” La tỷ cầm lấy ly cà phê, lại bỏ xuống, “Cho nên cậu ấy sẽ có ý thức tránh né người khác.”
“Cậu ấy biết được?” Trình Khác nhìn La tỷ, hắn đã không biết mình định nói gì nữa.
“Đúng,” La tỷ uống một hớp cà phê, nhíu mày, “Cậu ấy biết mình có vấn đề về tinh thần, biết những thứ mình nhìn thấy không phải là thật, biết mình sẽ làm mình bị thương, một vài lúc, cậu ấy cũng sẽ vì không kiềm chế được mà làm người khác bị thương.”
Trình Khác cảm thấy tay mình run rẩy mạnh, vì vậy thả thìa xuống, đặt tay dưới thạch cao, hít sâu một hơi: “Tôi phải giúp cậu ấy thế nào?”
“Nếu như cậu ấy có thể tiếp tục điều trị,” La tỷ nói, “Có thể sẽ khống chế được một ít, thế nhưng…”
“Sao?” Trình Khác lập tức hỏi.
“Cậu ấy cần phải đối mặt và hợp tác,” La tỷ nói, “Cậu ấy từng nhận một vài lần điều trị, cho nên bác sĩ hỏi gì, mục đích hỏi là gì, trả lời thế nào có thể cho ra được phán đoán cậu ấy “bình thường”, cậu ấy đều biết rõ, nếu như cậu ấy không chịu hợp tác…”
Trình Khác cảm thấy một cơn đau đầu âm ỉ, từ giữa trán đau thẳng một đường ra sau gáy.
Hắn nhắm mắt lại, sửa sang lại tâm trạng của mình: “Vậy lần này, cậu ấy để tôi đến thấy chị, có phải có thể hiểu được, cậu ấy bắt đầu muốn đối mặt với hợp tác rồi đúng không?”
“Có thể hiểu như vậy.” La tỷ nói, “Có điều trạng thái như vậy có thể duy trì được bao lâu, có thể hợp tác đến mức độ nào, không thể chắc chắn được, nhưng đây là hiện tượng tốt, tôi cũng đã bất ngờ rồi.”
Trình Khác cùng La tỷ nói chuyện được gần hai tiếng, trên tường có treo đồng hồ, Giang Dư Đoạt không nhìn, nhưng y có thể đoán ra gần đúng.
Hai người họ nói chuyện gì, y cũng gần như có thể đoán được.
Cho nên hiện giờ hai tay y lạnh toát, từng khớp trên thân thể đều cứng ngắc, đầu óc cũng trống rỗng.
Từ một khắc y cầu cứu Trình Khác, bất an, hoảng loạn vẫn luôn vây lấy y, không hề biến mất dù chỉ một giây.
Y sợ không có “năm sau”, sợ Trình Khác sẽ biến mất, cũng sợ bản thân sẽ thế này cả đời.
Nhưng y cũng rất rõ ràng, tất cả suy đoán của Trình Khác về y vốn chỉ là suy đoán, trong nháy mắt La tỷ bóc ra tất cả, đối mặt với Trình Khác không chỉ là sự thật về y, còn có cam kết.
Không sao cả.
Không có chuyện gì.
Được.
Tôi sẽ giúp cậu, sẽ cứu cậu.
Cho dù hôm nay tôi và La tỷ nói chuyện gì, quan hệ hai ta cũng sẽ không thay đổi.
Y đã chặt đứt luôn đường lui của mình, thậm chí còn nói cho Trình Khác, tin La tỷ, đừng tin y.
Nhưng Trình Khác sẽ làm thế nào, y hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Còn có sinh nhật năm sau sao?
Còn có rượu dâu tây sao?
Còn có bạn trai sao…
Trình Khác ngồi xuống cạnh y từ khi nào, y cũng không rõ, mãi cho tới lúc Trình Khác nhẹ nhàng gọi y một tiếng, y mới lấy lại tinh thần, đột nhiên ngồi dậy.
Mèo con đang ngủ trên bàn đột nhiên nhảy dựng lên, chạy đi.
“Nghĩ gì thế?” Trình Khác nhìn y cười.
Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn, cái bàn kia đã không còn ai, La tỷ đã đi rồi.
Y quay đầu lại nhìn Trình Khác: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.
Trình Khác nhìn có vẻ rất mệt, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
“Cậu đói không?” Trình Khác hỏi, “Có muốn ăn thứ gì không?”
“Không đói,” Giang Dư Đoạt nói, “Giờ chúng ta về à?”
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Về đi, tối hôm nay ở khách sạn, tôi vừa mới đặt vé máy bay sáng sớm ngày mai.”
“Trở về rồi thì sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Trở về rồi thì tôi bận chuyện khai trương cửa hàng.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhẹ giọng mà hỏi một câu: “Vậy tôi thì sao?”
“Cậu vẫn đi cùng tôi,” Trình Khác nói, “Sau khi khai trương sẽ bận lắm, cậu có muốn đến giúp không?”
“Thật không?” Giang Dư Đoạt nghe thấy giọng mình có hơi run.
“Thật.” Trình Khác nhích lại gần y, “Thế nhưng cậu phải giúp tôi một chuyện.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Bắt đầu từ bây giờ, cho dù cậu nhìn thấy gì, nghe thấy gì,” Trình Khác nói, “Đều phải nói cho tôi.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Tôi sẽ nắm lấy cậu, lôi kéo cậu, cứu cậu.” Trình Khác nói, “Tôi sẽ không buông tay ra, thế nhưng cậu phải để tôi kéo cậu, biết không?”
Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Đều nói, thích một người, là cho đi không cần báo đáp,” Trình Khác nói, “Đó là lời thừa, tôi bỏ ra, cậu phải đáp lại tôi, tôi kéo cậu, cậu không thể hất tôi ra, hiểu không?”
“Hiểu rồi.” Giang Dư Đoạt nói.