"Anh thật sự không muốn tắm nước lạnh à?"Vẻ mặt Lương Dược nhìn rất trong sáng, cô làm như mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nụ cười dưới đáy mắt lại bán đứng cô: "Em nghe nói là nếu mà nghẹn lâu quá sẽ không tốt cho sức khỏe."Sở Trú: "..."Cho nên nửa đêm cô lén đến tìm bạn trai của mình chỉ để cho anh ta tắm nước lạnh thôi sao?Bạn gái nhà ai mà lại tri kỷ như vậy.Cô đang cố ý để xem vì bây giờ anh không dám làm gì với cô đúng không?"Tắm, tất nhiên là tắm rồi..." Sở Trú nở một nụ cười sâu rồi nhìn cô, giọng khàn khàn nói: "Em hỏi chuyện này là vì muốn nhìn anh tắm hay là muốn cùng nhau tắm?""Khụ, không cần đâu, em chỉ hơi tò mò nên hỏi một chút thôi." Lương Dược gượng cười hai tiếng, cô nhìn thấy khuôn mặt anh căng ra, khóe môi duỗi thẳng, đôi mắt đen của anh rũ xuống, hình như anh thực sự đang rất khó chịu nên cô không dám trêu chọc nữa đành nhanh chóng chuồn đi."Vậy em về ngủ đây, chúc anh ngủ ngon."Trước khi rời đi cô còn tốt bụng giúp anh đóng cửa lại.
Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng rời đi của cô, Sở Trú vừa tức vừa buồn cười, ngồi ở trên giường im lặng một lúc sau đó anh bất lực nghiến răng rồi chống tay đứng lên từ trên giường, thật sự đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.Anh tắm trong đó rất lâu.
Sở Trú thay một bộ quần áo mới rồi đi ra, đã hơn một giờ sáng, anh lấy khăn lau tóc, cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian sau đó ném nó sang một bên.Anh bước đến ngồi dựa vào đầu giường, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.Điều duy nhất có thể chắc chắn là đôi mắt đen nhánh của anh rất tỉnh táo.Sở Trú phát hiện ra hình như mình lại mất ngủ, cứ nhắm lại là lại nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của bạn gái mình, lúc cô xấu hổ, vui vẻ, tức giận và cả lúc cô bị anh ức hiếp đến mức đỏ mặt khóc lóc, tất cả đều hiện lên trong tâm trí của anh.
Sở Trú đang suy nghĩ thì đột nhiên không hiểu sao anh lại nhớ đến lời nói của ba mình.Sớm muộn gì cũng có ngày cô bị anh dọa cho sợ hãi.
Có lẽ là anh thật sự quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức chỉ cần một chút xao động cũng có thể khiến anh cảm thấy lo lắng không thôi.Câu nói này giống như một lời nguyền, nó cứ lởn vởn trong tâm trí anh.Hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.Sở Trú thở dài, anh xoay người vươn tay lấy ra một quyển sách trong ngăn tủ ở đầu giường.[Hoàng tử bé]Lúc còn nhỏ, đây là cuốn sách anh đọc trước khi đi ngủ.Sở Trú chán nản mở cuốn sách ra xem.
Hoàng tử bé cô đơn canh giữ một hành tinh không một bóng người và đem lòng yêu bông hoa hồng duy nhất.Hoàng tử bé đã chăm sóc cô rất chu đáo và tình nguyện bị thần phục dưới vẻ đẹp của cô.Những bông hoa hồng mềm mại và mong manh nhưng rất kiêu hãnh, trên thân được bao phủ bởi những chiếc gai sắc nhọn.Bọn họ yêu nhau, làm bạn với nhau và tin chắc rằng đối phương là duy nhất trên đời, nhưng quãng thời gian tươi đẹp chẳng kéo dài bao lâu, sự kiêu hãnh và tùy hứng của những bông hoa hồng đã làm tổn thương hoàng tử bé và hoàng tử bé đã tức giận bỏ đi.Sở Trú đọc đến đó thì không đọc nữa, anh gấp sách lại rồi lặng lẽ nhìn bông hoa hồng trên trang bìa.Lúc còn nhỏ, anh không thể hiểu được hoàng tử bé bởi anh chưa hiểu tình yêu là gì và tại sao hoàng tử bé lại thích một bông hoa hồng có thể tàn và chẳng có ích gì.
Tuy bây giờ anh đã hiểu, nhưng vẫn không lý giải được hoàng tử bé, nếu là anh, cho dù bông hoa hồng cả mình đầy gai đâm vào tay bê bết máu thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.Tuyệt đối không.*Lương Dược ở nhà Sở Trú, sáng thì đi học cùng anh, sau khi tan học lại cùng nhau về nhà, hai người như hình với bóng, mỗi ngày đều giống như là đang hẹn hò, sau đó Lương Dược mới nhận thức được, hai người như vậy có được tính là sống chung không nhỉ?Công việc của Thư Hựu Mạn và ba Sở đều rất bận, ban ngày hai người đều đi làm nên không có ở nhà, đến buổi tối mới trở về.
Thư Hựu Mạn gần đây đã có ý định trở lại làm việc, dù sao thì con trai của bà ấy cũng đã lớn rồi, hơn nữa còn có bạn gái nên bà ấy không cần lúc nào cũng ở bên cạnh.
Vì vậy khi người đại diện gửi kịch bản tới, bà ấy đã nhận nó, tuổi của bà ấy cũng đã cao, tuy không thể nhận các vai diễn lớn nhưng cũng đủ để thỏa mãn đam mê diễn xuất của mình, dù sao thì nhà bà ấy cũng không thiếu tiền.Thư Hựu Mạn đến chào tạm biệt Lương Dược và Sở Trú, bà ấy nói rằng sẽ đi ra ngoài quay phim trong khoảng một tuần và dặn hai người đừng nói với ba Sở, sau khi nói xong, bà ấy vui vẻ lên máy bay bay đi.Lương Dược cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi: "Tại sao lại không được nói với chú?"Sở Trú không để ý mấy, anh lấy ra điện thoại của mình ra rồi đáp: "Ba anh không thích bà ấy đi quay phim."Lương Dược: "Tại sao?"Sở Trú: "Xuất đầu lộ diện."Lương Dược nhìn thấy anh đang gọi điện thoại: "Ba, mẹ vừa đi quay phim."Lương Dược: "..."Ba Sở còn chưa kịp nói gì anh đã cúp máy.Lương Dược không thể tin nổi: "Sao anh lại bán đứng dì?"Sở Trú: "Dù sao thì chuyện này sớm muộn gì ba cũng sẽ biết thôi."Lương Dược: "Nếu chú biết thì dì sẽ không thể đi diễn sao?""Không đâu." Sở Trú lắc đầu: "Ba sẽ bay qua ngủ với mẹ ở trong đoàn phim, anh nói sớm để ba có thể bay đi sớm hơn."Lương Dược: "Thật vậy sao?""Ừm." Sở Trú nhìn cô: “Vậy nên đêm nay ở nhà chỉ có hai chúng ta."Lương Dược: "..."Cô luôn cảm thấy trong ánh mắt của anh có ý vị sâu xa nào đó, nó mang theo một chút ám chỉ mãnh liệt.Lương Dược không hiểu tại sao anh lại thích tự chuốc lấy khổ như vậy, cho dù trong đầu anh lái xe chạy nhanh hơn ngựa bao nhiêu thì bọn họ cũng chỉ có thể hôn môi, anh thích tắm nước lạnh đến thế à?Đêm hôm đó ba Sở thật sự không trở về, quả nhiên Sở Trú không còn kiềm chế được nữa, còn không thèm vào phòng, trực tiếp ôm bạn gái ngồi trên ghế sô pha rồi hôn.Từ khi mới yêu anh đã rất muốn hôn cô, đôi môi vừa mềm lại vừa mỏng, đầu lưỡi lướt qua thì tỏa ra hương thơm ngọt ngào đậm đà của hoa hồng, anh không thể không say mê, anh muốn được nhiều hơn thế.
Khi cô xúc động nhìn rất dễ thương, giống như trái đào chín mọng vậy, đôi má ửng hồng, đôi mắt hồ ly mơ màng xinh đẹp, nước mắt như sắp tràn ra, cô xinh đẹp thơm ngát nở rộ dưới thân anh, làm anh muốn ngừng mà không được.Trong chuyện này Lương Dược chỉ có thể làm theo Sở Trú, cô phối hợp ngẩng đầu lên hôn và hậu quả là anh phải tắm lâu gấp đôi bình thường.Sau đó anh đã giao bài tập cho cô nhiều gấp ba lần bình thường.Lương Dược không thể tin được rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại một tên tra nam sau khi kéo quần lên thì không nhận người nữa.
“Anh nghe cho rõ đây." Lương Dược nhìn chằm chằm vào tên tra nam đang thoải mái sau khi tắm xong: "Lần sau nếu em mà còn hôn môi với anh, em sẽ làm chó.""Anh cũng đâu có muốn." Sở Trú đến ngồi bên cạnh rồi ôm lấy cô: "Sắp thi giữa kỳ rồi, nếu làm bài không tốt sẽ bị chuyển đi.""Tránh xa em ra." Lương Dược tức giận đẩy anh ra rồi cúi đầu làm bài tập vật lý: “Chuyển đi cũng tốt, bây giờ nhìn thấy anh là em lại cảm thấy khó chịu.”Sở Trú chậm rãi nói: "Xem ra em làm bài tập chưa đủ, làm thêm một bài nữa đi.”"Đồ khốn..."Mặc dù Lương Dược rất tức giận, nhưng so với trước đây cô ngoan ngoãn hơn nhiều, anh muốn cô làm bài nào thì cô làm bài đó, rất giống như câu cổ ngữ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.Trong một tuần kế tiếp, ba mẹ Sở Trú không có ở nhà, người nấu cơm và cô giúp việc sau khi xong việc đều rời đi, họ cũng không ở lại quá lâu, căn nhà rộng lớn trở nên trống trải.Lương Dược rất ngại khi luôn được ăn ở miễn phí, sau khi nghe tin cô giúp việc xin nghỉ ba ngày thì cô tự động thay chỗ, chủ động nấu cơm giặt quần áo cho Sở Trú.Cô đi tìm Sở Trú và yêu cầu anh thay quần áo mới ra cho cô.
Thấy cô rất kiên trì nên anh đành đưa quần áo của mình cho, Lương Dược nhìn không thấy có quần lót nên hỏi: "Anh tự giặt quần lót à?"Sở Trú nhìn cô: "Em đoán xem?"Lương Dược ho khan một tiếng rồi ôm quần áo của anh rời đi, sau đó vì không cẩn thận nên cô đã cho cả áo sơ mi trắng và các loại quần áo khác vào máy giặt, khi cô mở máy giặt ra thì chiếc áo sơ mi trắng đã không còn trắng tinh nữa mà nó trở nên rất sặc sỡ.
Lương Dược đứng ở bên máy giặt nghi ngờ cuộc đời, đúng lúc này Sở Trú đi tới, cô im lặng mở chiếc áo ra cho anh xem: "Trú Trú, em xin lỗi, em làm bẩn áo sơ mi của anh rồi.”Sở Trú nhìn qua một cái rồi hờ hững nói: "Không sao.”Lương Dược cảm thấy rất có lỗi: “Cái áo sơ mi này mua bao nhiêu tiền vậy?”Sở Trú: “Hơn một ngàn tệ.”Lương Dược: "Chiếc áo một ngàn tệ mà cũng dính màu sao?"Sở Trú: "Cho nên phải mua cái đắt hơn, cái này rẻ quá.”Lương Dược: "..."*Việc tiếp theo là dọn dẹp vệ sinh, Lương Dược vốn nghĩ sẽ dọn dẹp ở trong phòng của Sở Trú trước, nhưng cô lại nghĩ nếu như mình nhìn thấy dưới gầm giường của anh hoặc ở đâu đó có chứa sách cấm linh tinh thì sẽ rất xấu hổ, hơn nữa anh chắc chắn cũng không thích đồ của mình bị người khác chạm vì vậy cô đành từ bỏ.Lương Dược quyết định dọn dẹp phòng của mình trước, từ sau khi chuyển đến đây vẫn chưa dọn dẹp lần nào, cô xách một xô nước vào phòng rồi dùng giẻ lau qua bàn và tủ quần áo một lượt.
Trong lúc dọn dẹp cô tìm thấy trong ngăn bàn một cuốn album ảnh, mở ra xem thì thấy đều là ảnh của Sở Trú.Lương Dược dở khóc dở cười, cô chắc chắn rằng Thư Hựu Mạn đã cố tình để nó vào đây.Cô nhìn kỹ lại thì phát hiện Sở Trú rất hay cười nhất là khi còn nhỏ, cô còn nhìn thấy bức ảnh chụp anh hồi tiểu học.Một cậu bé có khuôn mặt non nớt mặc chiếc quần yếm, mái tóc đen mềm mại, nhìn vào ống kính rồi giơ tay tạo thành hình chữ V, đôi mắt đen nhánh, nụ cười hồn nhiên, nhìn rất thông minh và dễ thương, giống như một đứa trẻ được ngâm trong nước mật vậy.Lương Dược nhìn vào cậu bé, cô không thể không nở một nụ cười, ánh mắt dịu dàng, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào đôi má hồng của cậu bé, trước đây anh thật sự rất đáng yêu.Nếu như không xảy ra chuyện đó...Lương Dược nghĩ đến đây thì nụ cười từ từ biến mất, cô tiếp tục nhìn vào ảnh, cậu bé dần dần lớn lên và càng ngày càng trở nên trầm tính hướng nội.Lương Dược còn nhìn thấy Triệu Ức Hào chụp chung với Sở Trú, hình như họ đã biết nhau từ rất sớm.Cô lật đến trang tiếp theo, khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên ngón tay cô dừng lại, đó là ảnh chụp chung của Sở Trú và một cô bé.
Cô bé đó tầm tuổi Sở Trú, dáng người nhỏ nhắn, tóc ngắn, mái dài, cằm nhọn, nhìn như suy dinh dưỡng, đang nhướng mày cười rất vui vẻ.Đây là lần đầu tiên Lương Dược nhìn thấy một cô gái xuất hiện bên cạnh Sở Trú.
"..."Lương Dược tiếp tục lật sang trang, càng về sau cô bé ấy xuất hiện càng nhiều, với Sở Trú như hình với bóng, cứ như là sống chung vậy.Không đúng, họ thực sự sống cùng nhau.Sau đó Lương Dược nhìn thấy một bức ảnh, trong đó nơi hai người chụp bức ảnh chính là ở phòng khách, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ.Chắc chắn phải là một người thân.Lương Dược tự nhủ bản thân không nên nghĩ nhiều, cho dù Sở Trú từng có người mình thích hay người thích mình thì đó cũng là chuyện bình thường, ai mà không có?Cô không ngừng tự an ủi bản thân nên không để ý đến phía sau có tiếng bước chân đang đi đến.“Em đang làm gì vậy?” Người phía sau đột nhiên lên tiếng."A!" Lương Dược giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Trú.
"Anh vào đây lúc nào thế?""Vừa mới vào thôi, em đang xem cái gì vậy..." Ánh mắt Sở Trú chuyển từ vẻ mặt chột dạ của Lương Dược sang cuốn album ảnh trên tay cô, đột nhiên anh im lặng.Lương Dược tưởng anh đang tức giận nên vội vàng giải thích: "Cuốn album này không phải em ăn trộm, nó ở trong ngăn tủ phòng em vì vậy em mới lấy ra xem..."Sở Trú cũng biết chắc chắn là do mẹ anh giở trò nên thở dài nói: "Anh biết, anh không trách em.”Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh và nét mặt anh trở nên mờ nhạt: "Đừng xem nữa, chẳng có ý nghĩa gì.”Lương Dược nhìn thấy nét mặt anh có một chút thay đổi nên híp