"Chú tài xế, làm phiền chú đi chậm một chút."
Tài xế xe taxi tức giận trả lời một câu,"Còn chậm thế nào nữa hả? Cậu có nhìn thấy công tơ mét sắp chạm đến số 0 rồi không hả?"
"Chú cứ đi sau cậu bạn kia là được, cậu học sinh mặc đồng phục màu xanh đó, chạy theo sau cậu ta là được." (Mê mệt em nó rồi...)
Tài xế hoàn toàn nổi giận,"Ầm ĩ cả ngày cuối cùng cậu bắt tôi đuổi theo một người đi bộ hả? Cậu định đùa tôi đúng không? Xe tôi đây là cứ tính km thành tiền, không phải tính tiền theo thời gian, không phải đi nửa ngày mà chỉ có năm trăm mét, thì tôi sống sao?"
Cố Hải móc ra hai trăm tệ, trực tiếp ném qua.
Thái độ tài xế lập tức nhu hòa xuống.
"Tôi bảo này chàng trai, cậu muốn theo dõi từng bước từng bước thế này, sao không tự mình đi bộ hả? Hoặc là tìm một xe điện đi, không phải tiết kiệm tiền nhiều so với đi taxi hay sao. Bỏ hai trăm tệ đi vài bước thế này, cậu không cảm thấy lỗ vốn hả?"
"Đi bộ dễ bại lộ..... Nhanh lên một chút, cậu ta quẹo rồi."
Mãi cho đến khi Bạch Lạc Nhân đi vào hẻm nhỏ, Cố Hải mới từ trên xe bước xuống, đây là khu nhà cổ, chung quanh nhà cao tầng không hề ăn khớp với nhau. Dựa vào kinh nghiệm phán đoán của Cố Hải, nhà khu này sớm sẽ bị phá bỏ. Những người trong con hẻm này cũng sớm mất đi tổ ấm của họ thôi, vì cơ bản thì tiền trợ cấp không có khả năng mua bất kỳ một căn nhà nào ở Bắc Kinh này.
Dọc theo hẻm đi vào trong, Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân bước vào một cái nhà.
Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, năm mươi phút, hiện tại cậu ta đã biết rõ vì sao Bạch Lạc Nhân luôn luôn đến muộn. Theo Cố Hải quan sát thì dựa vào điều kiện gia đình của Bạch Lạc Nhân, sợ rằng cậu ta ngay cả một cái xe đạp cũng không có.
Bạch Lạc Nhân vào phòng, đem cặp sách ném một cái lên một đống lộn xộn trên giường, cởi đồng phục học sinh, ở trần đi đến phòng bếp. Mở nồi cơm điện, ngây ngô mấy giây, quay sang Bạch Hán Kỳ đang ở trong sân rống lớn một tiếng.
"Không phải nói nấu cháo hay sao? Tại sao lại biến thành cơm?"
Bạch Hán Kỳ vỗ đầu một cái thật mạnh, vẻ mặt vô cùng hối hận.
"Ba vừa giặt quần áo bên ngoài, quên mất phải nấu cháo, cho nước thiếu một chút, liền biến thành cơm."
Lúc Cố Hải đi tới cửa, Bạch Lạc
Nhân đang để nồi vào vòi nước, trong nồi là cơm trắng, trộn trộn đảo đảo mấy cái liền biến thành cháo. Cậu ta uống một bát rồi múc thêm một bát nữa, bên cạnh chỉ có một cái đĩa dưa muối. (Vì sao khi được mời ăn cơm em nó ăn cả cái nhà ăn luôn.. Thương quá..Thôi sắp có cự long ăn thay cơm rồi em ạ.. Ngoan...~)
Ăn cơm xong, Bạch Lạc Nhân cầm bát cho vào thùng rửa sạch, lúc sau đi ra, thấy Bạch Hán Kỳ phơi quần áo, lại nổi giận, kéo một chiếc quần lót xuống, lạnh giọng hỏi Bạch Hán Kỳ.
"Cái quần lót này không phải vẫn còn sạch hay sao? Sao ba lại giặt giúp con làm gì? Con có ba cái quần lót, một cái bị ba làm rơi vào ống thoát nước, một cái bẩn, cái này sạch sẽ lại bị ba giặt, ngày mai con lấy cái gì mặc?"
Đầu tiên Bạch Hán Kỳ sửng sốt một lát, sau đó đem hai cánh tay ướt xoa xoa lên áo, nhẹ nhàng nói,"Vậy ba đi mua cho con một cái nhé."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân kéo Bạch Hán Kỳ lại,"Giờ con mặc cái quần ướt này vào, sáng sớm ngày mai chắc cũng khô."
Cố Hải bị hai ba con cậu chọc cười.
Lúc trở về, Cố Hải không đón xe, trực tiếp chạy trở về, cũng tiết kiệm tiền, lại tiết kiệm luôn thời gian về nhà rèn luyện thể thao. Trong đầu của cậu vẫn nhớ đến những hình ảnh kia, đối với cuộc sống lộn xộn của hai ba con người này, càng nghĩ càng thấy vui vẻ, vui vẻ không phải là vì chuyện đó.
Kỳ thực, cậu tới đó có ba mục đích: Cái thứ nhất là muốn xem vì sao Bạch Lạc Nhân luôn luôn đến muộn, thứ hai là muốn xem cuộc sống sinh hoạt của cậu với gia đình ra sao, thứ ba chính là rảnh rỗi.
Bây giờ, ba mục đích này đều đạt được, còn thu hoạch được một chuyện ngoài ý muốn.
Cậu ta phát hiện, hai người họ, đều có một chút thiếu thốn.
Căn cứ nguyên lý bù đắp, người này, cậu nhất định kết giao.
........