Thượng Ẩn

Có Bản Lĩnh Cậu Trèo Qua 18 Tầng Mà Vào


trước sau

"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa."

Trên đường, Cố Hải vừa lái xe vừa nắm tay của Bạch Lạc Nhân,"Không sao đâu."

Nửa gương mặt của Bạch Lạc Nhân bị bóng đêm nhuộm đen, nửa gương mặt còn lại được ánh mắt Cố Hải đốt sáng, trong lòng lúc thì nóng lúc thì lạnh, cậu dùng ngón tay thon dài xoa xoa môi một chút, thờ ơ nói,"Tôi luôn cảm thấy, loại người như vậy không dễ động vào một chút nào, không hề có người thân, không có gì cản trở, không phải kiêng dè cái gì, nếu có ầm ĩ với chúng ta thì một bên cá chết một bên lưới rách. Sợ nhất loại không muốn sống này, nội tâm đen tối, chuyện gì cũng có thể làm được."

Cố Hải thở dài,"Kỳ thực, muốn chỉnh tên này thì quá dễ dàng nhưng mà thím Trâu lại không nỡ."

"Dù sao thì cũng từng là vợ chồng, lại còn chung một đứa con nhỏ như vậy."

"Cậu nhìn xem này, hai chúng ta nói xa đến đâu rồi hả?", Cố Hải xoa xoa lòng bàn tay của Bạch Lạc Nhân,"Đây là chuyện chúng ta cần phải nghĩ hay sao? Chuyện của bọn họ, ý kiến và suy nghĩ của chúng ta hoàn toàn khác, so với chúng ta bọn họ còn lo lắng nhiều hơn, cho nên cậu có nghĩ nữa thì cũng vô ích."

Bạch Lạc Nhân trầm mặc, mắt nhìn về phía ngoài cửa xe.

Tay của Cố Hải rời tay Bạch Lạc Nhân, chậm rãi sờ xuống đùi cậu.

"Nhân Tử, cậu đối với thím Trâu thật là tốt."

Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt nhìn Cố Hải," Cậu nói cái gì?"

"Nếu như ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, cậu cũng sẽ để ý như vậy hay sao?"

Bạch Lạc Nhân ném cho Cố Hải một ánh mắt vô cùng nhàm chán, ý tứ là ngay cả thím Trâu cậu cũng ghen nữa hả?

Cố Hải thoáng nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Bạch Lạc Nhân, mặt dày ngồi bên cạnh niệm chú.

"Tôi ghen từ việc nhỏ đến việc lớn, chạm một chút cũng ghen, cậu gặp mặt ai tôi cũng ghen, bất kể người, thú, chim, bất cứ thứ gì cũng làm tôi ghen......"

Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho tức giận phì cười.

Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe môi, trong lòng bắt đầu xao xuyến, lợi dụng lực chú ý của Bạch Lạc Nhân đang ở bên ngoài của kính, bàn tay lén di chuyển xuống dưới, hạ cánh xuống bắp đùi mềm mại, sau đó bắt đầu tấn công vào bên trong đùi non.

"Cậu định làm gì?" Bạch Lạc Nhân tức giận nắm lấy cổ tay của Cố Hải.

Tay của Cố Hải đã chạm đến Tiểu Nhân Tử rồi.

Bạch Lạc Nhân tức giận liếc mắt nhìn Cố Hải," Cậu lo lái xe có được không hả? Trên đường cao tốc rất dễ tai nạn đó."

Cố Hải cười gian tà," Chỉ cần cậu không chống cự, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Nói xong, vẫn không chịu nghe lời, một tay lái xe, một tay xoa nắn trên người Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải sờ cả người đểu nổi da gà, đột nhiên thấy phía trước có một bóng đen rất lớn, khẩn cấp nhắc nhở,"Nhìn xe kìa!"

Cố Hải quẹo thật nhanh vào dìa đường, tránh khỏi chiếc xe trở dầu ở phía trước.

Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho tức giận liền ngồi xuống ghế sau.

Kỳ thực lúc này, trong người bọn họ đều có chút nóng, Bạch Lạc Nhân không muốn để cho Cố Hải phát hiện ra, mới trốn xuống phía sau. Cố Hải không biết xấu hổ, hai tay cầm vô lăng vuốt ve, bên dưới cũng đều cương cứng lên.

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân cố ý né tránh, kỳ thực trong lòng sâu bọ đang bò lổm ngổm.

Thang máy lên tới tầng 18, cửa vừa đóng một cái, Cố Hải liền vội vã đem Bạch Lạc Nhân ấn vào vách tường bên cạnh, môi vội vàng áp vào, tay kéo quá áo, áo lót bên trong cẩu thả bị kéo xuống quá khuỷu tay, toàn bộ cơ ngực săn chắc đều hiện ra trước mắt, bàn tay to của Cố Hải tùy ý chà đạp.

Hô hấp hai người đều có chút gấp gáp, Cố Hải không ngừng dùng vật dưới thân chà sát vào nơi đã cương cứng của Bạch Lạc Nhân, trong bóng đêm hai đôi mắt nhìn ngắm nhau, từng trải qua hai lần rồi, Bạch Lạc Nhân cũng không còn mất tự nhiên như trước nữa, tay giữ lấy đầu Cố Hải điên cuồng mãnh liệt mà hôn cậu ta.

Ban đêm, tình cảm mãnh liệt cùng khí huyết căng tràn thiêu đốt tất cả.

Hai chàng trai khí huyết căng cứng, tay siết chặt tay, thở hổn hển cắn gặm yết hầu nhau, xương quai xanh, tiểu quái thú* quái vật nhỏ dưới thân đang bị kìm nén, ngao ngao rống lớn muốn nhảy ra từ trong quần.

(Tiểu quái thú= quái vật nhỏ.)

Cố Hải cởi dây lưng của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân giữ tay cậu lại,"Đi tắm đã."

Cố Hải ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi,"Cùng nhau hả?"

"Không được."

Bạch Lạc Nhân kiên quyết từ chối, đi ra bật đèn phòng ngủ của Cố Hải, tìm cái áo ngủ hôm trước cậu mặc, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó khóa trái cửa lại, toàn bộ quá trình làm liền một mạch, không để cho Cố Hải một chút xíu suy nghĩ viển vông nào.

Một mình Cố Hải đứng bên ngoài phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này, cậu được lắm! Làm tôi cương lên, xong lại buông tay bỏ mặc, bản thân mình thì chạy vào bên trong phòng tắm ung dung vui vẻ. Đợi cậu ra, tôi phải kiểm tra Tiểu Nhân Tử, nếu nó có mệnh hệ gì, tôi hỏi tội cậu!

..........

Tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Lạc Nhân buồn bực, vào giờ này rồi còn ai đến chỗ này nữa hả? Hay là ba của Cố Hải?

Bạch Lạc Nhân nhìn qua mắt thần, trong lòng đột nhiên run rẩy một chút, tưởng rằng mình đã gặp quỷ. Cố Hải rõ ràng vừa vào phòng tắm, làm sao lại chạy ra ngoài cửa được nhỉ? Sau đó mới kịp phản ứng, đây là anh trai Cố Hải, Cố Dương.

Bạch Lạc Nhân ra mở cửa, trong lòng Cố Dương hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, thế nhưng nét mặt không hề biểu hiện ra ngoài. Cố Hải cũng chỉ nói qua về chuyện của Bạch Lạc Nhân, thế nhưng lại không hề nói cậu và Bạch Lạc Nhân ở cùng với nhau. Cố Hải cam tâm tình nguyện chấp nhận con trai của Khương Viên như vậy, đây là điều Cố Dương không thể hiểu được.

"Uống chút gì không ạ?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Dương không hề trả lời, tự mình đi tới trước tủ lạnh mở ra nhìn thoáng một cái, cũng không hề lấy ra cái gì, chỉ lạnh lùng nói một câu,"Tủ lạnh quá nhỏ, làm sao đựng được cái gì, ngày mai thay một lớn đi."

Bạch Lạc Nhân không hề đáp lại, cậu ta cảm nhận được lời này cũng không phải nói với cậu, chỉ là Cố Dương tự lẩm bẩm mà thôi.

"Màu sắc của thảm và bàn trà không hề ăn nhập với nhau, hoa văn đèn trần quá đơn giản, giảm mất sự tinh tế của cái bàn ăn, tua cờ rèm cửa sổ quá mức chói mắt, TV treo tường làm cho người ta có cảm giác khó chịu....... Mời ai thiết kế nhà đó hả? Trang trí cái nhà chả ra cái gì cả."

Bạch Lạc Nhân tiếp tục giữ yên lặng, cậu đoán Cố Dương đã nhìn ra trong nhà cái
gì là do cậu chọn, lời nói này cũng là cố ý nói cho cậu nghe.

Anh nói là việc của anh, tôi quan tâm hay không là việc của tôi.

Bạch Lạc Nhân mở hộp chiếc điện thoại, lắp pin vào máy, nhìn qua hướng dẫn sử dựng một chút, sau đó bắt đầu kiểm tra tính năng của điện thoại.

Ánh mắt Cố Dương hung hăng xoẹt qua chiếc điện thoại trong tay Bạch Lạc Nhân, Tiểu Hải sau khi đón mình liền cuống cuồng chạy đến cửa hàng điện thoại, chỉ vì muốn mua cho cậu ta một cái điện thoại thôi sao?

Đã hơn một năm không gặp, tên nhóc này đã trưởng thành lên hay sao? Biết thương yêu người khác? Mà lại còn đúng là người này nữa hả?

"Nhân Tử......" Trong phòng tắm giọng Cố Hải lộ ra vài phần lưu manh cùng chút thân mật,"Tôi quên mang theo áo ngủ, cậu lấy cho tôi một cái với."

Nghiễm nhiên Cố Hải không biết anh trai cậu ta đang ở bên ngoài dựng thẳng tai nghe ngóng.

Bạch Lạc Nhân cũng không ngẩng đầu lên quay sang phòng tắm hô một câu,"Trực tiếp quấn khăn tắm đi ra đi."

Cố Hải cười khẽ, tôi còn quấn khăn tắm ra làm gì? Tôi trực tiếp trần truồng đi ra ngoài là được!

Nghĩ nào làm vậy.

Cố Hải cứ thế hiên ngang đi ra ngoài, Tiểu Hải Tử giữa hai chân ngẩng đầu rất cao, cứ như thế.....Như long tinh hổ mãnh xuất hiện trước mắt Cố Dương...... Không khí trong phòng cũng đều đông cứng lại, ánh mắt của Cố Dương và Tiểu Hải Tử kháu khỉnh bụ bẫm liếc mắt nhìn nhau, rồi Cố Dương di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, lông mày nheo lại tỏ ra vẻ dị thường buồn bực, nghiễm nhiên là không vừa lòng với cái mẻ mặt dâm tà của Cố Hải.

"Ặc..... Anh trai, sao anh lại tới đây?"

Cố Hải lại chui lại phòng tắm, quấn một cái khăn tắm rồi đi ra.

"Tới thăm cậu một chút." Cố Dương dựa ở cửa phòng tắm, lãnh đạm hỏi,"Ngay cả cậu ta cậu cũng không tránh, còn tránh anh mày làm gì?"

Cố Hải cười cười đáp lại một câu,"Người lịch sự như anh, nào có chịu được mấy cái hành động dung tục của bọn em hả?"

Cố Dương nhấc chân hung hăng đá một cái lên mông Cố Hải, như đang giáo huấn trẻ con,"Sau này chú ý một chút đi!"

Cố Hải không thèm để ý cười cười, sau đó đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, giả vờ tức giận nhìn cậu chằm chằm, hạ giọng hỏi,"Anh tôi tới sao cậu không nhắc nhở tôi một câu hả?"

Bạch Lạc Nhân chỉ mỉm cười không nói lời nào.

"Cậu thật xấu xa."

Cố Hải dùng ngón tay ấn trán Bạch Lạc Nhân một cái,"Chờ anh trai tôi về, xem tôi trừng trị cậu thế nào."

"Lát nữa anh cậu không đi đâu."

"Làm sao cậu biết?"

"Không tin cậu cứ chờ xem." Bạch Lạc Nhân như có như không liếc mắt nhìn qua ố Dương.

Nửa tiếng sau, Cố Dương buông tạp chí trong tay, bắt đầu đi dạo quanh nhà, không nói câu nào, chỉ trầm mặc như vậy đi trước mắt Cố Hải.

Rốt cuộc, Cố Hải không chịu được nữa, mang theo giọng đuổi khéo mà hỏi một câu,"Anh, sao anh còn chưa về."

"Cậu đuổi tôi đi làm gì?" Cố Dương híp mắt quan sát Cố Hải,"Tôi làm phiền cậu cái gì hay sao? Các cậu làm gì thì cứ làm đi!"

Yết hầu Cố Hải giật giật mấy cái, cứng cổ nói,"Bọn em còn phải đi ngủ."

"Sao các cậu lại ngủ sớm như vậy?" Trong ánh mắt Cố Dương mang theo nồng nặc mùi ngờ vực không căn cứ,"Tuổi này của các cậu không phải khuya mới đi ngủ hay sao? Bây giờ mới hơn tám giờ, ông bà già cũng còn tỉnh táo đó."

"Tuổi này của các cậu...... Không phải anh chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi sao?"

Cổ họng Bạch Lạc Nhân tắc nghẹn một hồi, chỉ lớn hơn hai tuổi? Người này nhìn còn già hơn Cố Hải rất nhiều mà! !

Cố Dương buông tạp chí trong tay, khóe miệng nhếch lên,"Cậu đã muốn nghỉ ngơi, tôi cũng không quấy rầy nữa, buổi tối nhớ đắp chăn ngủ nhé, cẩn thận không lạnh."

Cố Hải gật đầu, Cố Dương còn chưa có thay xong giày, Cố Hải liền mở cửa ra cho anh ta.

Bạch Lạc Nhân cũng đứng lên, nhìn Cố Dương rời đi.

Cố Dương trước khi ra cửa, liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân có chút thâm ý, Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn lại.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Bạch Lạc Nhân giống như mũi tên bắn chạy vào phòng ngủ.

Cố Hải phản ứng chậm một chút so với Bạch Lạc Nhân, lúc cậu đuổi theo Bạch Lạc Nhân đã khóa trái cửa lại.

Cố Hải cắn răng gõ cửa,"Nhãi con, cậu đi ra đây cho tôi, hai chúng ta chưa xong đâu!"

Một thanh âm sâu kín vang lên từ bên trong,"Cửa sổ đang mở đó, có bản lĩnh cậu trèo qua mười tám tầng mà vào."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện