Lúc Cố Hải vội vội vàng vàng chạy về nhà, Bạch Lạc Nhân đang thu dọn đồ đạc.
Thấy Bạch Lạc Nhân lông tóc không tổn hao gì đứng ở đó, cử động cũng không
bị trở ngại, Cố Hải tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy được
Bạch Lạc Nhân cho quần áo và đồ rửa mặt vào rương hành lý, Cố Hải không
bình tĩnh nữa.
"Cậu muốn làm gì?"
Bạch Lạc Nhân không trả lời cũng không xoay người, vẫn cứ làm việc của mình, bóng lưng thoạt nhìn có chút cứng ngắc.
Cố Hải sãi bước đi tới, níu tay Bạch Lạc Nhân lại, kiên quyết xoay cậu quay lại.
Sau đó, Cố Hải ngây ngẩn cả người.
Khóe mắt bầm đen, bởi vì sưng lên, hai mắt có vẻ rất không đối xứng; toàn bộ mũi đều sưng lên, trên cánh mũi đầy những đốm màu xanh tím; trên cổ có
vài vết máu, kéo dài xuống phía dưới, cuối cùng bị cổ áo che mắt, nhìn
không rõ tình hình bên trong...
Hai tên lính thật là xuống tay
độc ác, cũng may Bạch Lạc Nhân cũng không phải thứ hèn nhát, tuy rằng bị đánh, vẫn không đến mức như hai tên lính kia nói.
"Nhân Tử..." giọng Cố Hải không giấu được yêu thương.
Cậu muốn đưa tay cởi nút áo Bạch Lạc Nhân ra, lại bị Bạch Lạc Nhân mạnh mẽ ngăn lại, ánh mắt xa lạ mà cố chấp.
"Đừng có bày ra bộ mặt giả mù sa mưa, tôi khinh."
Những lời này giống như một con dao nhọn đâm vào tim Cố Hải, thế nên ngón tay của cậu cũng theo ánh mắt đang run run, Bạch Lạc Nhân rất nhẹ nhàng gạt tay cậu xuống, sau đó Cố Hải cũng không giơ tay lên nữa.
Cố Hải
cứng đờ nhìn Bạch Lạc Nhân từ phòng này đi qua phòng khác, từ đầu này đi tới đầu kia, sau đó kéo khóa kéo hành lý, đi ra cửa đổi giày.
Trong lòng cực kỳ phức tạp, Cố Hải phóng bước lớn tới cửa, nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đi đâu không liên quan gì đến cậu."
"Cậu muốn về nhà sao?" Cố Hải tiếp tục truy hỏi.
Bạch Lạc Nhân rất rõ ràng nói cho cậu biết, "Tôi sẽ không về nhà, tôi không chịu được người kia."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lạnh lùng, cứng rắn nhìn thẳng vào sâu trong con
ngươi Cố Hải, "Tôi lặp lại lần nữa, tôi đi đâu, không liên quan gì đến
cậu."
Cố Hải chặn ở cửa, tim đột nhiên phát lạnh.
"Cậu muốn đến chỗ cô ta à?"
Bạch Lạc Nhân thật muốn tát Cố Hải hai cái, khiến cho con người dối trá,
hung ác, không nói lý lẽ này tỉnh ra một chút, đáng tiếc cậu vung tay
không được, cậu nghĩ không cần thiết, thực sự không cần thiết hao tổn vì cậu ta nữa.
"Đúng vậy, tôi chính là đi đến chỗ cô ấy."
Trong lòng Cố Hải bị thương nặng nề, bi phẫn, thương tâm, không cam lòng, yêu thương... Tất cả tâm tình toàn bộ dâng lên ngực.
"Là cậu gọi cô ta về nước?"
Bạch Lạc Nhân gần như đem quai xách hành lý trong tay bóp nát, cắn răng nói "Đúng vậy" .
"Hiện giờ, lại là cậu ép buộc cô ta ở lại?"
"Đúng vậy, cậu đừng hỏi, tôi toàn bộ đều thừa nhận. Tôi ở đây mỗi ngày đều
gọi điện cho cô ta, trong lòng tôi vẫn nhớ cô ta, cậu tìm hai tên lính
giám sát bọn tôi, trong lòng tôi không biết cao hứng bao nhiêu, cậu
không biết tôi đã suy nghĩ nhiều cách để trở mặt với cậu sao? Cậu vậy mà đối với tôi thật tốt, trong lòng tôi nghĩ gì cậu đều biết, cậu tìm hai
tên lính đến đánh tôi, đánh cho trong lòng tôi thật thoải mái, tôi rốt
cục có thể trịnh trọng nói với cậu, Cố Hải, cậu được lắm!"
Cố Hải đứng ở cửa, cả khuôn mặt nhìn không ra một chút biểu tình, trong con ngươi nhìn không thấy bất kỳ tâm tình gì.
"Giờ có thể để tôi đi chưa?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Ánh mắt Cố Hải cứng ngắc, chậm rãi chuyển lên trên mặt Bạch Lạc Nhân.
"Cậu nói đều là thật?"
(xASAx: Con bà nó sao mà lúc này mấy thằng vai chính ngu vl, xin lỗi bà con, bức xúc quá nên thể hiện xíu.
Tiểu Phong: Bảo bối, em yêu anh bình tĩnh bảo bối! )
Bạch Lạc Nhân khóe môi nhếch lên quét ra một nụ cười sứt xẹo, "Tôi nói thật hay giả, chính cậu còn không biết sao?"
Cố Hải im miệng không nói, trong con ngươi tản ra khí tức âm u.
"Tránh ra."
Cố Hải cũng không động đậy.
Bạch Lạc Nhân đẩy mạnh Cố Hải ra, một cước đá văng cửa, bóng lưng lạnh lùng biến mất trong thang máy.
Bên ngoài gió Bắc gào thét, thân thể Bạch Lạc Nhân từ trong ra ngoài đều
tản ra khí lạnh, trong lòng rất khó chịu, khó chịu đếncả hít thở cũng
mang theo vài phần nặng nề. Chưa bao giờ đối với ai từng có cảm giác
này, thất vọng cực độ, hận không thể một gậy đánh chết cậu ta, cũng
không nguôi được tức giận trong lòng.
Vì sao không tin tôi? Vì sao rõ ràng chính miệng hứa hẹn, nhưng vẫn không làm được.
Chẳng lẽ kỳ vọng của tôi đối với cậu quá cao sao?
Chẳng lẽ cậu đối với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi nhìn không ra bất cứ khuyết điểm nào của cậu, tốt đến mức tôi tự nhiên tin tưởng mỗi một câu nói
của cậu. Cho nên khi tôi vạch trần nôi tâm thật sự của cậu sẽ không chịu được như vậy?
Ba ngày sau đó, Bạch Lạc Nhân không đến trường,
cậu lấy việc ôn tập tại nhà làm lý do, vẫn vùi mình trong khách sạn.
Ngày thứ tư và ngày thứ năm là thi cuối kỳ, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chia ra thi ở hai trường, sau khi thi xong, Bạch Lạc Nhân không trở về lớp,
Cố Hải cũng không quay về, hai người từ sau khi tách ra không hề gặp
nhau, cứ như vậy cho đến lúc nghỉ đông.
Bạch Lạc Nhân vẫn không
về nhà, vết thương trên mặt còn chưa lành, cậu không muốn trở về, hơn
nữa cậu muốn yên tĩnh mấy ngày nữa.
Mỗi lần Bạch Hán Kỳ gọi điện
tới, Bạch Lạc Nhân đều nói mình ở chỗ Cố Hải, mấy ngày nữa sẽ về nhà,
Bạch Hán Kỳ đối với hai đứa con trai này rất yên tâm, liền không hỏi
nhiều nữa.
Cuối cùng là Thạch Tuệ tìm Cố Hải trước.
Hai người gặp mặt, Thạch Tuệ hỏi câu đầu tiên là, "Cậu có thể nói cho tôi biết Bạch Lạc Nhân đi đâu không?"
Tâm tình Cố Hải đóng bụi bảy ngày chợt nứt ra một lổ hổng lớn.
"Cậu ta không ở chỗ cô?"
Thạch Tuệ bất đắc dĩ cười cười, "Nếu cậu ta ở bên cạnh tôi thì tốt rồi, tôi đã một tuần không gặp cậu ta."
Cố Hải hận không thể tát lên mặt mình mấy cái, quả nhiên là hiểu lầm cậu ta.
"Hay là cậu ta về nhà."
Thạch Tuệ lắc đầu, "Không có, tôi đến nhà cậu ta tìm, ba cậu ta nói ở chỗ cậu."
Cố Hải sắc mặt căng thẳng, đứng dậy muốn chạy.
Thạch Tuệ lại nhẹ nhàng nói một câu, "Không sao, cậu ta không có việc gì, cậu ta là một người rất lý trí."
"Nếu cậu ta không ở chỗ tôi, chúng ta còn cần phải nói chuyện sao?"
"Dĩ nhiên, tôi tìm cậu, không chỉ vì chuyện như vậy." Thạch Tuệ cười đến
vẻ mặt chân thành.
Chỉ cần là thứ có liên quan đến Bạch Lạc Nhân, Cố Hải đều không nghĩ sẽ đơn giản bỏ qua, cậu ta vẫn là ngồi xuống.
Thạch Tuệ cảm giác được sự lạnh lùng trong ánh mắt Cố Hải, ánh mắt này cô ta
rất ít thấy trên mặt một người đàn ông. Dù là một người đàn ông xa lạ
ngồi đối diện với cô ta, nhìn vào ánh mắt của cô ta cũng sẽ không lạnh
lùng như vậy.
"Cậu dường như rất không thích tôi?"
Cố Hải nhàn nhạt trả lời, "Đừng nói là thích, cũng đừng nói không thích, chỉ là một cảm giác."
"Tôi sẽ cố gắng làm cho cậu thích tôi." Thạch Tuệ cười * .
Cố Hải lạnh lùng trả lời một câu, "Cô cũng nên nói vào việc chính đi."
Thạch Tuệ thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt to đầy linh hoạt rất nhanh nhuộm lên một tầng bất đắc dĩ.
"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi khuyên nhủ Bạch Lạc Nhân, để cậu ta làm hòa với tôi."
Khóe mắt Cố Hải Nhãn quét ra một tia châm chọc, cô tìm tôi, nhờ tôi thuyết
phục Bạch Lạc Nhân làm hòa với cô? Vậy hôm nay xem như cô hoàn toàn thua rồi.
"Không thể nào."
Con mắt Thạch Tuệ run lên, "Vì sao?"
"Cậu ta không còn thích cô nữa."
Những lời này từ trong miệng người bên cạnh Bạch Lạc Nhân nói ra, đả kích đối với Thạch Tuệ một chút cũng không bằng chính tai nghe Bạch Lạc Nhân
thừa nhận. Bạch Lạc Nhân có lẽ sẽ vì lo lắng phương diện nào đó mà nói
lời dối lòng, nhưng là anh em của cậu ta, Thạch Tuệ thật sự không thể lý giải cậu ta gạt mình có mục đích gì.
Thạch Tuệ cắn môi một cái, sắc mặt đen tối.
"... Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu ta hiện tại có người thích không?"
Cố Hải trả lời vô cùng quyết đoán, "Có."
Sắc mặt Thạch Tuệ càng khó coi, "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cô ta là ai không?"
"Hắn đang ngồi trước mặt cô đó."
Ánh mắt Thạch Tuệ hốt hoảng nhìn quanh, ngón tay Cố Hải lại gõ bàn một cái.
"Đừng tìm nữa, chính là tôi."
Thạch Tuệ như bị sét đánh, thân hình chấn động mạnh, cô ta dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Cố Hải. Bạch Lạc Nhân? Thích đàn ông? Sao có thể! Dù người như vậy ở nước ngoài thấy cũng nhiều, đối với Thạch Tuệ mà nói cơ bản không phải tin giật gân, nhưng lại xảy ra trên người Bạch Lạc Nhân, nàng không cách nào có thê tiếp thụ được.
"Cậu... Cậu đây là nói giỡn với tôi nhỉ?"
Cố Hải chậm rãi thưởng thức cái bật lửa trong tay, đường nét trên mặt cường tráng bá đạo.
"Cô nghĩ sao?"
Thạch Tuệ cả trái tim đều lạnh, chân trong giày không tự chủ được run run, cô ta đột nhiên nhớ tới rất nhiều việc. Nhớ tới lúc gọi điện cho Bạch Lạc
Nhân, có người đàn ông nói hắn là bạn trai Bạch Lạc Nhân, nhưng cô ta
không để ý, hiện tại đột nhiên nhận ra giọng Cố Hải rất quen tai; còn có ngày đầu tiên cô ta đến tìm Bạch Lạc Nhân thì không phải là Cố Hải cùng ra trước sao; cô ta và Bạch Lạc Nhân ở quán cà phê nói chuyện phiếm,
bên cạnh còn có hai người lính sát phong cảnh*...
(*sát phong cảnh : phá hoại phong cảnh)
"Cô còn có gì muốn nói không?" Cố Hải nhìn Thạch Tuệ.
Ánh mắt vốn dĩ nhu hòa của Thạch Tuệ đột nhiên trở nên cứng rắn, giọng nói cũng mang theo một chút sức mạnh không chịu thua.
"Cậu ta chấp nhận cậu sao?"
Cố Hải không chút lưu tình phản kích, "Cậu ta không chấp nhận tôi, tôi có thể ở đây nói chuyện với cô?"
"Vậy vì sao cậu ta đột nhiên không thấy đâu?"
"Là chuyện của hai người bọn tôi, không liên quan tới cô."
Thạch Tuệ không biết từ đâu thu lại một chút tự tin, tự nhiên bật cười, một tia xảo trá, một tia lạnh lùng.
"Bạch Lạc Nhân không thích cậu, sở dĩ cậu ta cùng cậu nảy sinh tình cảm quái
dị này là bởi vì tôi bỏ đi, trong lòng cậu ta có chỗ trống, nên cần tìm
người lấp vào. Hiện giờ tôi đã trở về, cậu ta không cần cậu nữa, cậu sẽ
sớm nhận ra, thật ra người trong lòng cậu ta thích vẫn luôn là tôi."
"Trí tưởng tượng của cô thật phong phú." Cố Hải mặt không đổi sắc.
Thạch Tuệ vừa cười, "Tưởng tượng hay không đều có đạo lý này, Bạch Lạc Nhân
là một người rất lý trí, cậu ta có nguyên tắc của mình. Trong nguyên tắc của cậu ta, vui đùa một chút thì có thể, nhưng cậu ta sẽ không thật sự
chấp nhận đàn ông."
Cố Hải u u cười, "Cô gái à, tôi coi thường tố chất tâm lý của cô."
Thạch Tuệ cầm túi đứng lên, đi tới bên cạnh Cố Hải, đôi môi hồng hào, mềm mại hơi mở ra.
"Cậu giành không lại tôi đâu."