Từ khu nhà quân khu đi tới, Cố Hải đưa Bạch Lạc Nhân đi thăm kho quân
khí* gần đó, thấy được xe tăng hạng nặng, xe tăng chiến đấu chủ lực type 99, các loại hỏa lực phòng không cùng với máy bay tác chiến, máy bay
không chiến, các loại vũ khí phối trí tiên tiến, Cố Hải ở một bên giảng
giải cho Bạch Lạc Nhân những tính năng và ưu thế của các loại vũ khí
này, Bạch Lạc Nhân lần này rốt cuộc hoàn toàn mở rộng tầm mắt.
(*Kho chứa súng ống đạn dược)
Tới gần buổi trưa, hai người cùng nhau đến nhà ăn lớn quân khu ăn cơm.
Bạch Lạc Nhân nhìn đồ ăn ngon trên bàn, có cá có thịt có rau có canh, nhịn
không được cảm thán một câu, "Tôi cứ tưởng đồ ăn trong quân đội rất kham khổ chứ, không ngờ lại phong phú đến vậy."
"Cũng phải tùy tình
huống cụ thể, có quân doanh đãi ngộ tốt, có nơi hơi kém một chút, chỗ
này coi như không tệ ." Dứt lời gắp vào trong bát Bạch Lạc Nhân một
miếng thịt vịt, "Nếm thử đi, so với tay nghề của tôi, cậu thấy sao?"
Bạch Lạc Nhân ăn một miếng, hương vị tỏa ra bốn phía, nồng nhưng không ngấy.
Thành thật nói, "Quả thật không cách nào so sánh được, cơ bản không cùng một cấp bậc."
Cố Hải khiêm tốn cười cười, ghé miệng vào bên tai Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng nói: "Đừng nói quá trực tiếp như vậy, anh em ban hậu cần cũng có vài
bản lĩnh, đến lúc đó lại vung chảo đến liều mạng với cậu."
Bạch
Lạc Nhân xém chút phun cả cơm trong miệng, vừa nãy lúc Cố Hải hỏi về vấn đề này, Bạch Lạc Nhân đã vô cùng khâm phục can đảm của cậu ta, vấn đề
này Cố Hải cũng có thể hỏi ra miệng được. Ai ngờ khúc sau còn dọa người
hơn, người này lại còn vô cùng đắc ý, nghiễm nhiên tự cho mình là giỏi,
trong lòng không chút xấu hổ. (Tài nghệ nấu ăn Cố Hải thế nào bà con chắc biết rồi ha)
"Cố đại thiếu gia, có để ý việc tôi qua ngồi ăn cùng các cậu không?"
Bạch Lạc Nhân nâng mí mắt lên, thấy một vị sĩ quan trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn.
Cố Hải ngay cả đầu cũng không ngẩng, lạnh lùng trả lời một câu, "Để ý."
Sĩ quan bất đắc dĩ cười cười, bưng măm cơm và bát của mình sang bàn khác, vừa ăn vừa nhìn về phía này.
Bạch Lạc Nhân hỏi Cố Hải, "Cậu thường xuyên đến doanh trại sao? Tôi cảm giác ở đây rất nhiều người đều biết cậu."
"Hiện tại không thường tới, khi còn bé có ở trong khu nhà quân khu, mỗi ngày tiếp xúc với những binh lính này."
"Vậy cậu sau này có dự định trở lại như vậy không?"
Cố Hải không hề nghĩ ngợi nói, "Không trở lại đâu, tôi kiên quyết không nhập ngũ."
Giống như nhiều người khác, trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng vô cùng ngạc nhiên, với thể chất Cố Hải cùng bối cảnh gia đình, nếu nhập ngũ, tất sẽ có
nhiều đất dụng võ.
"Vì sao các người đều nghĩ tôi sẽ nhập ngũ? Bởi vì ba tôi làm trong quân đội à?"
Bạch Lạc Nhân ngưng một chút, nói: "Cũng không hẳn vậy, tôi nghĩ cậu từ nhỏ ở chỗ này lớn lên, hẳn là đối chỗ này có cảm tình rất sâu đậm."
"Cậu sai rồi." Cố Hải tạm thời gác đũa xuống.
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải.
"Cũng bởi vì từ nhỏ sống ở nơi này, đối với hoàn cảnh ở đây biết quá rõ, mới
khiên tôi cảm thấy chán ghét và vô cảm. Từ lúc tôi biết ghi nhớ, liền
cùng một nhóm bộ đội huấn luyện chung, đất thì cứng, quân khí thì lạnh,
ngoại trừ tay của mẹ tôi ấm, tất cả những thứ khác ở trong mắt tôi đều
không có nhiệt độ."
"Tôi có thể hiểu được." Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời một câu.
Cố Hải không để ý cười cười, "Tôi và người khác không giống nhau, người
khác là biết cái gì thì làm cái đó, tôi thì không biết cái gì lại càng
muốn làm cái đó. Tôi thích khiêu chiến, thích mạo hiểm, thích kích
thích, thích trở ngại... càng thích cậu."
Lúc nói mấy câu trước, biểu tình Cố Hải coi như bình thường, đến một câu cuối cùng, trong ánh mắt đột nhiên phát ra tia gian tà.
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng, cắm đầu tiếp tục ăn.
Ăn trưa xong, hai người đi tới sân huấn luyện nghiệp vụ, xem thử binh sĩ ở đây tiến hành huấn luyện gian khổ.
Khoảng sân gần Bạch Lạc Nhân nhất, mười mấy người lính vượt qua 15 mét lưới
sắt, qua lại không biết chạy bao nhiêu lần. Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ở đây quan sát cũng có thể cảm nhận được loại mệt nhọc và cực khổ này.
"Bọn họ mỗi ngày đều luyện tập như vậy sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải khoát tay lên vai Bạch Lạc Nhân, chậm rãi nói: "Đây là huấn luyện
thể năng cơ bản nhất, đối với bọn họ mà nói chỉ là làm nóng người, huấn
luyện kỹ năng thật sự so với cái này còn tàn khốc hơn."
"Tôi có thể cảm nhận được tuổi thơ bi thảm của cậu." Bạch Lạc Nhân biểu thị đồng tình.
Cố Hải cười, "Thật ra có mệt hay không thật sự cũng không cảm nhận rõ lắm, chủ yếu là hoàn cảnh áp lực và tôi luyện đối với người ta."
"Cậu trước đây vẫn luôn tôi luyện như vậy?"
Cố Hải vẻ mặt tự hào nói: "Đúng vậy, mỗi ngày cùng bọn họ làm việc và nghỉ ngơi, mỗi nhiệm vụ đều không sót."
"Tôi cũng không phát hiện ra hiệu quả gì."
Cố Hải biểu tình ngây ra một lúc, ánh mắt hướng Bạch Lạc Nhân, không hiểu ý của cậu.
"Cậu mỗi ngày ở đây tôi luyện, tâm lý không phải vẫn yếu ớt như vậy sao?"
Ánh mắt Cố Hải trầm xuống, đột nhiên đẩy ngã Bạch Lạc Nhân, cánh tay đỡ
dưới đầu Bạch Lạc Nhân, tay kia bóp lấy cổ Bạch Lạc Nhân, vừa yêu vừa
hận, đe dọa nhìn Bạch Lạc Nhân, chất vấn: "Tôi yếu đuối là bởi vì ai?
Hả? Cậu từng thấy tôi vì chuyện của người khác mà mặt mày nhăn nhó chưa? Đồ chết bầm, còn dám lấy chuyện này sỉ nhục tôi!"
"Vốn là do cậu kém."
"Tôi kém?" Mắt Cố Hải lộ ra tà quang, tay cù cù người Bạch Lạc Nhân, nhiều
lần cố ý chọc vào bảo bối bên dưới của Bạch Lạc Nhân, hăng hái truy hỏi: "Cậu nói tôi kém, tôi kém thế nào?"
Bạch Lạc Nhân dùng sức đẩy
Cố Hải một cái, muốn hất tên lưu manh này ra, kết quả Cố Hải bám mãi
không buông, hai người lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, cuối cùng Bạch Lạc Nhân thở hồng hộc gầm nhẹ một tiếng, "Đừng có ầm ĩ, khắp nơi đều là
người."
"Người, có người nào đâu? Sao tôi không thấy?"
Bạch Lạc Nhân muốn ngồi dậy, Cố Hải không cho, cứ đè lên cậu như vậy.
Mặt hướng mặt, khoảng cách chưa đầy một centimet, hơi thở hai người đều có chút thay đổi ý vị.
Ngón tay Cố Hải khêu khêu lên gáy Bạch Lạc Nhân hai cái, trong ánh mắt hàm chứa những tâm tình rất nhỏ ngầm hiểu giữa hai người.
"Tôi muốn cậu."
Biểu tình Bạch Lạc Nhân ngưng trệ chỉ chốc lát, đột nhiên kiên quyết đẩy
mạnh Cố Hải ra, nếu không đẩy ra ắt sẽ xảy ra chuyện. Cậu đứng lên, phủi phủi
đất trên người, lại đưa tay kéo Cố Hải trên mặt đất dậy.
"Không phải cậu nói hôm nay có diễn tập thực chiến sao? Đưa tôi đi xem một chút đi."
Mặt Cố Hải trở lại nghiêm nghị, "Đi, chúng ta ngồi xe tới hay là đi bộ tới?"
"Cách đây xa không?"
"Khoảng 5km thôi."
Bạch Lạc Nhân bấm ngón tay tính một chút, 5km, có 5000m, cũng không xa lắm. (Cái này cũng phải tính hả)
Cố Hải thấy biểu tình ung dung thoải mái của Bạch Lạc Nhân, ý định muốn
làm khó cậu, đề nghị: "Chi bằng hai chúng ta chạy việt dã mang vác nặng
5km đi, để tôi xem khả năng của cậu bao nhiêu."
Bạch Lạc Nhân
thấy ánh mắt khinh thường kia của Cố Hải, ham muốn chiến đấu trong lòng
lập tức cháy lên, cậu vốn là hạt giống luyện thể dục không tồi, hồi cấp 2 còn từng đạt quán quân giải nghiệp dư 10.000m. Sức bật tuy không quá
xuất sắc, nhưng sức bền thì rất khá, giống nhau không cần tập luyện cũng có thể dễ dàng chạy tốt mấy cây số. 5000m đối với cậu mà nói không tính là việc gì khó.
Lưng mang túi 20kg, hai người xuất phát.
Ban đầu coi như dễ dàng, Bạch Lạc Nhân thể hiện rất tốt tố chất thể lực của mình, vừa chạy vừa cùng Cố Hải nói chuyện phiếm. Kết quả qua 2km, phát
hiện cũng không phải việc đơn giản như vậy, cậu hoàn toàn hiểu được ý
nghĩa của "mang vác nặng", sau lưng đã có chút không thể đứng thẳng nữa. Hơn nữa khác biệt giữa việt dã với chạy trên đất bằng cũng từ từ hiện
ra, ban đầu đều là đoạn đường bằng phẳng, càng về sau càng mấp mô, càng
không ngừng lên dốc, hơn nữa đá trên đường ngày càng nhiều, cấn vào bàn
chân đến phát đau.
Cố Hải cảm giác được tốc độ Bạch Lạc Nhân bắt đầu chậm lại, quay đầu hướng cậu vui vẻ, trêu nói: "Thế nào? Mệt không?"
Nghe giọng nói Cố Hải, hoàn toàn như không hề hấn gì.
Bạch Lạc Nhân khẽ cắn răng, tiếp tục kiên trì.
Trong nháy đã hơn 4km, Bạch Lạc Nhân cảm giác hai chân của mình như dính vào
nhau, thân hình lung lay muốn ngã, mỗi một bước đều vô cùng khó nhọc,
phía trước lại là một sườn núi lớn, Bạch Lạc Nhân xém chút bị sức nặng
sau lưng kéo té lăn xuống.
Thật vất vả leo lên sườn núi, Bạch Lạc Nhân xoa xoa mồ hôi trán, nhìn thấy Cố Hải đứng ở dưới sườn núi quay về phía cậu vẻ mặt tươi cười nhẹ nhõm.
Trong lòng buồn bực, oán hận cởi bỏ gánh nặng trên người, chạy bước nhỏ lao xuống sườn núi, thoáng
cái lẻn đến nhảy lên lưng Cố Hải.
Trọng lượng tám chín chục ký đè lên người Cố Hải, Cố Hải vẫn đứng thẳng như cũ.
Bạch Lạc Nhân sợ túi vật nặng trên lưng Cố Hải quá vướng víu, trực tiếp kéo
xuống phía dưới, bản thân nằm trên lưng cậu ta thở hổn hển. Thật ra cắn
răng vẫn có thể nhịn thêm nửa cây số nữa, đoán chừng cũng đã đến, nhưng
Cố Hải chạy quá ung dung, trong lòng Bạch Lạc Nhân hâm mộ, đố kỵ, oán
hận! Dứt khoát dựa trên người cậu ta không xuống, cậu không phải thể lực rất tốt sao? Vậy cậu cõng tôi tiếp tục chạy về phía trước đi, tôi thật
muốn nhìn xem cậu có mệt hay không. (Kiếm cớ để chồng cõng thì có)
Thật ra, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn biết rõ, từ lúc cậu leo lên lưng Cố Hải kia trở đi, Cố Hải cũng không biết cái gì gọi là mệt nữa.
Tràn đầy hạnh phúc.
Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ cảm thấy như vậy, một người cõng cậu chạy khắp
núi đồi, bên tai là gió lạnh gào thét, dưới mắt đều là mồ hôi hột to
bằng hạt đậu, tiếng hít thở xuyên qua tấm lưng rộng truyền vào trong
lòng cậu, một tiếng lại một tiếng rất là chấn động.
Đến đích, Cố Hải mới đem Bạch Lạc Nhân buông xuống.
Hai người nằm trên mặt đất trơ trụi, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh lam
nhìn thoáng đãng, mấy cái máy bay chiến đấu ầm ầm bay qua.
"Mệt không?" Tay Cố Hải véo gò má Bạch Lạc Nhân một cái.
Bạch Lạc Nhân cầm tay Cố Hải đặt xuống ở cạnh chân, rất thành thật gật đầu.
Sau khi chạy mệt, Cố Hải cõng cậu trên lưng cũng mệt, cho tới bây giờ
chưa từng nghỉ ngơi.
"Sau này nếu cậu không nghe lời, tôi cứ như vậy phạt cậu, chạy việt dã mang vác nặng 5km, chạy đến khi cậu nhận sai mới thôi."
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi rã rời và bất mãn.
Cố Hải ha hả cười hai tiếng, ánh mắt cưng chìu đuổi theo khuôn mắt tuấn tú của Bạch Lạc Nhân.
"Chọc cậu thôi, tôi sao nỡ phạt cậu chứ?"
Bạch Lạc Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, không khí ngoài trời thật tươi mát.