Thượng Ẩn

Mãnh Nam Biến Hình Thành Mẹ Chồng


trước sau

Bạch Lạc Nhân nằm sấp ở trên giường làm bài tập, Cố Hải sớm đã làm xong hiện tại không có việc gì làm, liền nằm bên cạnh quấy rầy Bạch Lạc Nhân.

Ngày hôm nay Bạch Lạc Nhân tinh thần không yên, vốn là đề toán rất đơn giản, nhưng đổi tới đổi lui rất nhiều phương pháp đều không làm được. Đang trầm tư suy nghĩ đến việc kia, đột nhiên cảm giác một bàn tay theo mép quần luồn vào, dọc theo xương cụt di chuyển xuống dưới, giống như một cây cỏ đuôi chó* cù cù ở trong kẽ mông, ngứa ngáy đến mức cả người nổi da gà.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên níu tay của Cố Hải lại, hai hàng lông mày dựng thẳng, ánh mắt sắc bén.

"Có muốn để tôi làm bài tập nhanh nhanh một chút không? Muốn thì cách xa tôi một chút."

Cố Hải cân nhắc một chút, quả nhiên ngoan ngoãn di chuyển qua bên cạnh.

Qua không tới hai mươi phút, con sâu dâm dục bên cạnh lại bò qua dính chặt, đâm đâm mấy cái, sờ sờ một chút, thấy Bạch Lạc Nhân không hề phản ứng gì, can đảm lại từ từ tăng lên, đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu càn quấy ở trên cổ của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân phát điên!

Đột nhiên đem sách đập lên đầu Cố Hải, oán hận đi xuống giường, ngồi vào bàn học làm ra vẻ đang học chăm chỉ.

Có lẽ Cố Hải cảm thấy không thú vị, lại đem laptop ôm lên giường, mở ra lần nữa, chơi cho hết thời gian.

Lúc này đã mười một giờ đêm.

Bạch Lạc Nhân chưa viết được một nửa bài, mỗi ngày vào lúc này, cậu ta đã chui vào trong chăn ngủ say rồi, chẳng trách Cố Hải ở bên cạnh quấy rầy như vậy, cậu ta hẳn là sốt ruột phải không? Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn trộm Cố Hải, Cố Hải yên lặng nhìn màn hình laptop, không biết đang nhìn cái gì. Bạch Lạc Nhân đột nhiên nghĩ tới lời Tôn cảnh vệ nói, từ lúc trở về đến bây giờ, trong đầu cứ luẩn quẩn về nguyên nhân cái chết của Cố phu nhân, nghĩ về tất cả chịu đựng khổ sở mấy năm nay của Cố Hải..........

Một chữ không bỏ sót mà khắc ở trong lòng.

Bạch Lạc Nhân khe khẽ thở dài một hơi, khẽ đến mức ngay cả mình cũng không phát hiện được, cậu ta không muốn để cho Cố Hải nhìn ra sự khác thường của mình.

Làm xong bài tập đã mười hai giờ rồi, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, trở về thấy Cố Hải nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt có chút quái dị, thế nhưng Bạch Lạc Nhân không hề để ý, ung dung thản nhiên chui vào chăn, ngáp một cái thật lớn.

Vừa muốn tắt đèn, tay bị đè xuống.

"Ngồi dậy." Cố Hải nói.

"Làm gì ?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

"Ngồi dậy!" Cố Hải khẩu khí tăng thêm vài phần lạnh.

Bạch Lạc Nhân không giải thích được,"Tôi không phải chỉ ngủ muộn một chút thôi sao? Cậu làm đến mức này hả?"

"Tôi bảo cậu làm, cậu không nghe thấy hả?"

Giọng của Cố Hải đột nhiên trở nên lạnh lẽo làm da đầu Bạch Lạc Nhân tê dại ghê gớm, cậu ta cảm thấy tình hình có chút không ổn, giọng của Cố Hải không giống như đùa giỡn, nhưng cậu ta nghĩ không ra vì sao Cố Hải lại như vậy, bởi vì cậu khẳng định Tôn cảnh vệ sẽ không đem chuyện đó nói cho Cố Hải.

Bạch Lạc Nhân vẫn phải ngồi dậy.

Ánh mắt thâm trầm của Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân chằm chằm, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng của cậu khoét ra.

"Nói, vì sao tâm tình không tốt?"

Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,"Ai nói tâm tình tôi không tốt?"

"Cậu đừng có giả bộ với tôi nữa!" Cố Hải bóp cổ Bạch Lạc Nhân, đột nhiên đem cậu ấn xuống giường, oán hận nói,"Từ lúc tan học đến bây giờ, cậu vẫn luôn giả bộ với tôi! Cậu không thấy mệt mỏi hả?"

Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, lúc nào cậu che giấu tâm tình đã không thể qua mắt được Cố Hải rồi?

"Không nói đúng không?"

Tay của Cố Hải đột nhiên luồn vào trong quần Bạch Lạc Nhân, thừa dịp cậu chưa kịp đề phòng, ngón tay hướng về phía cúc khẩu nhạy cảm chọc một cái, Bạch Lạc Nhân tránh, Cố Hải lại đuổi theo, ngón tay thuận thế đi vào, trong nháy mắt bị vách ruột ấm áp bên trong bao vây gắt gao.

"Nói hay không?" Cố Hải uy hiếp nói.

Bạch Lạc Nhân không muốn ầm ĩ cùng cậu ta, vừa túm cánh tay của cậu ta vừa nói,"Vốn không có gì, cậu bảo tôi nói cái gì?"

Cố Hải cười cười nham hiểm suy đoán, ngón tay định vị rất chính xác, bỗng chốc "Đột kích" đến nơi yếu ớt.

Thân thể Bạch Lạc Nhân ưỡn ra đằng sau, khó chịu mà hừ một tiếng.

Đầu lưỡi của Cố Hải đánh một vòng lên bên mép câu dẫn dâm mỹ, phun ra ba chữ dâm tà ngọt ngào.

"Đồ lẳng lơ."

Bạch Lạc Nhân vừa nghe ba chữ này, cảm giác có người ở trước mặt cậu vả hai cái, vết hồng năm ngón tay trong nháy mắt in lên má. Cậu ta dùng sức muốn rút ngón tay của Cố Hải ra, lại vô tình nâng cánh tay đó lên, mỗi khi cố đẩy ra lại bị thúc vào mạnh hơn, ngón tay của Cố Hải không hề bị lực cản còn thúc mạnh hơn vào điểm G nhô lên, cuối cùng sức lực của Bạch Lạc Nhân bị tiêu hao gần như không còn, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập.

Cố Hải nhếch khóe miệng,"Chậc chậc......... Muốn như vậy sao?"

Bạch Lạc Nhân nhắm chặt hai mắt, có lẽ, cách này là cách quên những rắc rối tốt nhất.

Cố Hải lật người Bạch Lạc Nhân lại, đối diện với cậu, từ chính diện thô bạo đâm vào, đau đớn kèm theo khoái cảm, cảm thấy thẹn kèm theo phóng đãng, từng chút từng chút tê dại trái tim Bạch Lạc Nhân. Cậu dùng cánh tay kéo đầu Cố Hải đè xuống, điên cuồng mà cắn gặm môi mỏng của cậu ta, đến khi một vết máu theo khóe môi chảy xuống. Thân thể Cố Hải bị khiêu khích đến sôi sục, cậu ta đem chân dài thẳng tắp của Bạch Lạc Nhân vác lên hai vai, bàn tay nắm hông của cậu, hướng về cúc khẩu mà xông tới. Mỗi một lần đều không chút lưu tình cắm ngập cự vật, sau đó rút toàn bộ ra, âm thanh ra vào rõ ràng nhễ nhại không dứt.

Tay của Cố Hải xoa nắn cậu nhỏ đang cương lên thật cao của Bạch Lạc Nhân, ngón tay dày vò khe rãnh đầu khấc phía trước, làm cho lưng Bạch Lạc Nhân run rẩy một trận.

"Bảo bối, ông xã thao cậu thoải mái hay không thoải mái hả?

Bạch Lạc Nhân dùng cái gối hung hăng đè lên khuôn mặt của mình, tiếng thở dốc xuyên qua sợi bông làm tăng thêm nhiệt độ xung quanh. Cố Hải đem cái gối trên mặt Bạch Lạc Nhân lấy xuống, tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ không đè nén được từ sau hàm răng phát ra, làm cho khoái cảm không ngăn nổi đốt cháy lý trí còn sót lại của Bạch Lạc Nhân, trong miệng mơ hồ không rõ mà khẽ hừ hừ nói,"........Thoải mái......"

Một trận xóc nảy kịch liệt trên giường qua đi, là một đoạn thời gian rất dài tĩnh mịch.

Cố Hải vừa sung sướng đê mê lên chín tầng mây, lúc này tỉnh táo lại, lại từ mãnh nam biến hình thành mẹ chồng, tiến đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, tiếp tục hỏi đến cùng,"Rốt cuộc vì sao tâm tình
không tốt?"

Bạch Lạc Nhân sụp đổ mà mở mắt,"Vì sao cậu còn nhớ đến việc này hả?"

"Cậu không nói, trong lòng tôi vẫn sẽ nhớ."

"Thực sự không có gì, là cậu quá đa nghi." Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng nói,"Tôi đến phòng giáo viên ngồi hai tiết học, nhìn chằm chằm màn hình máy tính đánh chữ, khí sắc có thể tốt hay sao?"

Cố Hải dừng một chút,"Cậu không hề gạt tôi?"

Bạch Lạc Nhân thở ra một hơi dài, lạnh lùng nói,"Cậu còn không chịu thôi đi, tôi sẽ không đếm xỉa đến cậu nữa."

Những lời này chứa một lực uy hiếp cường đại khó có thể tưởng tượng, sau khi Cố Hải nghe xong ngay lập tức ngoan ngoãn.

.......

Thứ bảy, dưới tình huống Cố Hải hoàn toàn không biết chuyện, Bạch Lạc Nhân lại một lần nữa đi tới nhà của cậu ta.

Khương Viên lại một thân một mình ở nhà.

Lúc mở cửa ra, thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở bên ngoài, Khương Viên không khỏi bất ngờ.

"Con....."

"Tôi tìm bà có việc."

Sắc mặt Khương Viên thay đổi, trong lòng có một chút lo lắng, thế nhưng ngẫm lại thì thấy không có vấn đề gì, liền yên tâm, kéo Bạch Lạc Nhân đi vào trong nhà.

"Con tìm mẹ có chuyện gì?"

Mặc dù một tiếng "Mẹ" này nghe có chút chói tai, nhưng Bạch Lạc Nhân cũng chẳng còn lòng dạ mà bận tâm những chuyện nhỏ nhặt này nữa.

"Về chuyện bà và Cố Uy Đình."

Khương Viên lúng túng cười cười,"Như vậy nhé, mẹ đi làm cho con một cốc nước hoa quả, chúng ta từ từ trò chuyện."

Bạch Lạc Nhân thừa dịp lúc này lại lần nữa quan sát toàn bộ phòng khách, tất cả đồ dùng trong nhà hình như đều có cảm giác niên đại*, tuy rằng không phải đồ cổ, thế nhưng khiến người ta cảm giác được sự trang trọng. Cái này nghiễm nhiên đều không phải sở thích của Khương Viên, tất cả mọi thứ trưng bày ở đây, lớn có ghế tràng kỷ, giá sách, nhỏ có bộ pha trà, đồ trang trí, hoàn toàn không phù hợp với sở thích của Khương Viên, có thể thẳng thắn mà nói là không có một món đồ nào thuộc về bà.

Khương Viên ngồi đối diện Bạch Lạc Nhân, nhìn cậu ta, cười rất dịu dàng.

"Vì sao con lại cảm thấy hứng thú với chuyện của mẹ và lão Cố?"

Bạch Lạc Nhân không hề trả lời vấn đề của bà, mà mở miệng hỏi,"Vì sao bà không sửa sang lại căn nhà này một chút?"

"Sửa sang?" Khương Viên kinh ngạc một chút,"Tại sao lại muốn sửa sang? Đồ dùng trong nhà ở đây cũng đều rất đáng giá, ném đi cái nào mẹ cũng không nỡ."

"Bà có thể vứt chúng vào nhà kho, hoặc là tìm một chỗ cất giữ."

Khương Viên yên lặng trong mấy giây, hỏi,"Vì sao đột nhiên nói với mẹ điều này?"

"Chẳng qua là tôi cảm thấy, sống ở nơi mà người khác đã trải qua ân ái hạnh phúc, không phải tính cách của bà. Không ngờ, bà lại cảm thấy thích khi chiếm lấy đồ đạc của người khác hả?"

Khương Viên không khỏi cười cười, cười đến mức dường như rất buồn.

Rất ít khi Bạch Lạc Nhân thấy trên mặt của Khương Viên bày ra loại vẻ mặt này, trong ấn tượng của cậu, vẻ mặt của Khương Viên là kiểu hình thức, ngoại trừ nụ cười đắc ý thì chính là khó chịu gầm gào, rất hiếm khi biểu hiện mập mờ ba phải cái nào cũng được lại bao hàm cả chút thần tình suy nghĩ sâu xa.

"Mẹ cũng nghĩ đến thay đổi, thế nhưng đến khi thay đổi, thì cái nhà này vẫn là của người khác. Cho dù mẹ đem tất cả đồ dùng trong nhà đều thay đổi, đem sàn nhà và tường đều đập ra, kết quả cũng vẫn như nhau. Phòng của người nào thì vẫn cứ là phòng của người đó, dù căn nhà này có thay tên, thì mẹ cũng chỉ có thể đi vào quét dọn, mẹ cũng không có tư cách chiếm làm của riêng."

"Vậy vì sao bà không muốn dọn ra ngoài mà sống? Dựa vào năng lực của ông ta, mua cho bà căn hộ mới cũng quá đơn giản phải không?"

"Dọn ra ngoài, thì ông ta càng không muốn về nhà."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân lành lạnh,"Vậy vì sao bà không vào quân đội? Đi theo ông ta vào đơn vị?"

"Con nghĩ mẹ có thể dựa vào thân phận gì để cùng ông ta đi vào đơn vị? Con cho rằng chỉ với một mảnh giấy hôn thú, mẹ có thể quang minh chính đại đối mặt với chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng của người khác hay sao?"

"Bà cần gì phải khổ như vậy?"

"Mẹ yêu ông ấy."

Lời này từ trong miệng Khương Viên nói ra, Bạch Lạc Nhân cảm thấy rất buồn cười, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy không có gì buồn cười, cậu và Cố Hải, hai thằng con trai cũng có thể đi tới ngày hôm nay, đây cũng có cái gì mà hoang đường chứ?

"Kể cho tôi chuyện của các người năm đó đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện