Cố Hải lao thẳng đến nhà Chân Đại Thành.
Cậu đối với người cậu
này không có chút cảm tình gì đáng nói, từ lúc cậu sinh ra đến bây giờ,
số lần gặp mặt Chân Đại Thành không quá ba lần. Nếu không phải mẹ cậu
thỉnh thoảng nhắc đến, Cố Hải cơ bản không biết cậu còn có một người
thân như vậy. Hiểu biết của cậu về Chân Đại Thành hoàn toàn là nghe được từ miệng người ngoài, tính tình cổ quái, cương quyết cố chấp, nhân phẩm thấp kém, tác phong bất chính....... Cho nên khi cậu nghe nói Bạch Lạc
Nhân đi tìm Chân Đại Thành mới nổi giận đến như vậy.
Hai người cảnh vệ ngăn cản Cố Hải lại.
"Giấy phép đâu?"
Cố Hải một đấm quét về phía trước mặt một người trong đó, "Giấy phép bà ngoại mày!"
Cảnh vệ âm mặt xông lại, còn chưa đứng vững đã bị Cố Hải bay đạp một cái ngã đập vào tường. Cảnh vệ bị đánh vào mặt muốn từ phía sau bất ngờ đánh Cố Hải, không ngờ động tác Cố Hải so với hắn còn nhanh hơn, tung một đấm
vào vị trí tương tự, cằm cảnh vệ này lập tức lún một mảng lớn, cả miệng
cũng không há ra được. Cảnh vệ ngã vào góc tường muốn hô to, Cố Hải giơ
chân lên hung hăng hướng cổ họng hắn đạp xuống, chỉ nghe răng rắc một
tiếng, cảnh vệ kia cũng không thể ngẩng đầu lên nữa. (Ta nói má Sài mô tả mấy cảnh oánh nhau hơi quá, đọc mà nghe như giết người á)
Cố Hải trầm mặt xông vào trong nhà, giống như một cơn lốc, rất nhanh vọt đến ngoài cửa phòng Chân Đại Thành.
Mặt cương thi thấy Cố Hải cũng không nhịn được sửng sốt, người này biểu tình sao so với mình còn kinh khủng hơn?
"Chân tiên sinh có việc bận, ngài không thể vào quấy rối."
Cố Hải liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng cười, "Mày biết trứng đau có mùi vị gì không?"
Mặt cương thi sửng sốt.
Một giây sau, cái đinh giày của Cố Hải đã cắm vào trong quần mặt cương thi, bản mặt vốn không thay đổi chợt vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa, sau khi ngã
xuống đất càng không ngừng co quắp người, đũng quần cọ xát, vẽ ra một
vệt máu.
Chân Đại Thành đang ngồi ở trong sảnh đường uống trà,
đưa lưng về phía cửa sổ, đối với chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không biết gì.
Cố Hải sải nhanh bước chân đi vào trong phòng, mạnh mẽ
đoạt lấy chén trà trong tay Chân Đại Thành, ném một cái xuống đất. Bởi
vì lực va chạm quá lớn, có một mảnh nhỏ bắn lên lưng bàn tay Chân Đại
Thành, rạch ra một vệt nhỏ.
"Chân Đại Thành." Cố Hải từ trong kẽ răng rít ra ba chữ này.
Chân Đại Thành liếc mắt nhìn Cố Hải, tựa như đã sớm nghĩ tới cậu ta sẽ đến, vẻ mặt ung dung hỏi: "Làm gì vậy?"
"Tôi thao cả nhà ông!"
Theo tiếng gầm giận dữ, Cố Hải mạnh mẽ đè Chân Đại Thành ngã xuống đất, nắm
tay như mưa đập xuống. Chân Đại Thành lúc còn trẻ cũng tính là một vị
tướng, hiện tại tuổi cao vẫn kiên trì rèn luyện thân thể, xương cốt vô
cùng khoẻ mạnh, mấy quyền Cố Hải đánh xuống cũng không hề hấn gì. Nhưng
vấn đề là Cố Hải điên rồi, người điên trên người đều có sức mạnh vô
cùng, Chân Đại Thành chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, nhưng không có sức
đánh trả. Coi như là ông chịu được đấm, và xương có cứng đi nữa, nhiều
cú giáng xuống như vậy cũng gãy.
Huống hồ ông vẫn là cậu của Cố Hải, có ông cậu nào để cháu đánh như vậy sao?
"Bảo vệ Chân tiên sinh!"
Không biết là ai hô một tiếng khẩu hiệu, trước cửa sổ lập tức dựng thẳng lên
hơn mười cây súng, bảy tám người đồng loạt vọt vào phòng. Nhiều người
như vậy chế ngự một người dễ, nhưng chế ngự hai người lại khó khăn, bởi
vì bọn họ vừa phải kéo Cố Hải ra, lại phải bảo đảm Chân Đại Thành không
bị thương chút nào. Nhưng lúc này Cố Hải chợt như một con sư tử, thấy ai thì cắn người đó, tới gần một chút cũng không được. Kết quả bảy tám
người đàn ông đến gây phiền phức, người không lôi ra được, còn làm mất
hết mặt mũi Chân Đại Thành.
Không biết ai ở bên ngoài bắn một phát súng.
Chân Đại Thành nóng nảy, trừng hai mắt nổi giận gào một tiếng.
"Không ai được phép nổ súng với nó!"
Một tiếng ra lệnh qua đi, trước cửa sổ, mấy người giơ súng đồng loạt buông
xuống, mấy người trong phòng hỗ trợ khuyên can cũng đều đứng không dám
động. Người này dám đánh Chân Đại Thành, địa vị nhất định không nhỏ, vẫn là không nên manh động. Mấy người mang súng bên ngoài cũng đều vào
được, theo bảy tám người này đứng thành một vòng quây hai người lại rồi
giương mắt nhìn.
Chân Đại Thành nhìn trên đỉnh đầu một vòng hơn
mười cái đầu và cặp mắt đề phòng, tức muốn nổ banh ngực. Tôi không cho
các người nổ súng, cũng đâu có bảo các người đừng ra tay chứ! Các người
là muốn chờ tôi tắt thở mới tới giúp tôi nhặt xác sao?
Chờ đến lúc Cố Hải dừng tay, mạng già của Chân Đại Thành cũng mất đi một nửa.
Chạng vạng, trong sân yên tĩnh như chết.
Cố Hải tùy tiện túm lấy một thủ vệ*, hung hăng hướng trên cổ hắn quất dây
lưng một cái, đau nhức kéo dài kích thích hắn phải nhếch miệng, cổ trong nháy mắt hiện lên vệt đỏ sậm như bị mặt trời chiều nhuộm màu.
(Thủ vệ:Giữ cửa, canh cửa.)
"Nói, mày có làm khó dễ Bạch Lạc Nhân không?"
Thủ vệ cố nhịn đau lắc đầu, thân thể đứng nghiêm, vẻ mặt không hổ thẹn.
Cố Hải lại vụt dây lưng tới, vẫn là chỗ vừa rồi, vẫn là độ mạnh kia, màu đỏ sậm trong nháy mắt biến thành đỏ máu.
"Nói ra người làm khó dễ cậu ta, nói ra hành vi của hắn, nói không được mày sẽ thay nó."
Dây lưng trong tay Cố Hải lại giơ lên.
Thủ vệ lập tức chỉ chỉ người bên cạnh, "Hắn... Hắn dùng nước lạnh tạt vào người kia."
Mặt Cố Hải chợt biến lạnh, con ngươi mạnh mẽ co rút, cậu từng bước từng
bước đi tới trước mặt người kia, lẳng lặng nhìn hắn, chỉ vào hồ cá cách
đó không xa, "Nhảy xuống."
Người này vẫn không nhúc nhích.
"Nếu như mày để tao đạp mày xuống, mày đừng hy vọng leo lên."
Ánh mắt của người này cứng ngắt trước uy hiếp của Cố Hải, môi mím thật
chặt, khóe miệng kéo căng một đường thẳng quật cường, tay Cố Hải đưa
tới, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc, chân người này mất thăng bằng,
lảo đảo tới trước, thẳng đến khi hoàn toàn không còn điểm tựa, cái lạnh
thấu xương bao phủ cả người hắn.
Chân Cố Hải đạp trên đầu người kia, khiến cho cả người hắn chìm nghỉm đáy nước.
Ba phút sau, người kia bắt đầu giãy giụa kịch liệt, trong nước nổi lên từng đám bọt khí rồi sau đó vỡ tan.
Cố Hải đè chặt lại đầu của hắn không tha, thẳng đến khi thân thể hắn cứng
ngắc, vùng vẫy một trận quậy đến cá trong nước cũng bắt đầu thất kinh
bơi loạn chung quanh, Cố Hải mới đem đầu của hắn từ hồ cá ra.
"Nói ra người kế tiếp."
Trong vòng hai canh giờ kinh hoàng, tất cả những người từng ức hiếp Bạch Lạc
Nhân, từng giày vò Bạch Lạc Nhân, từng cười nhạo Bạch Lạc Nhân ... Một
người cũng không thoát, tất cả đều nhận được cái giá thê thảm gấp mười
lần. Không khí khu nhà cao cấp vốn trầm lặng lại tăng thêm mấy phần vắng lặng kinh khủng, như một bãi mả*.
(Bãi mả: Chỗ chôn người chết)
Một cậu bé ngồi xổm góc tường, run cầm cập nhìn Cố Hải đang đi tới phía mình.
Nó là người cuối cùng bị tố cáo, nó ném một cái bánh bao đến chân Bạch Lạc Nhân.
"Mày là con nít, tao sẽ không ra tay với mày, nhưng mày nhớ kỹ kết cục của
bọn họ. Chờ mày lớn như tao, tao sẽ tìm đến
mày tính sổ, cứ từ từ chờ
xem!"
Cậu bé không khống chế được khóc lớn.
Cố Hải lần thứ hai chạy tới bệnh viện, trời đã tối, bác sĩ trực ban nói với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đã về nhà.
"Nhanh như vậy đã về?"
Bác sĩ gật đầu, "Thằng nhỏ kia không thích ở bệnh viện, vừa hạ sốt liền về nhà."
Cố Hải lại chạy đến nhà họ Bạch.
Cả nhà đang ở phòng ăn, chỉ có Mạnh Thông Thiên đã ăn xong, cầm điều khiển từ xa điều khiển máy bay. Thấy bóng dáng Cố Hải, Mạnh Thông Thiên trong lòng vui vẻ, điều khiển từ xa cũng không thèm ấn, máy bay thẳng tắp rơi xuống đất.
"Anh Cố Hải, anh đến rồi!"
Cố Hải sờ sờ đầu Mạnh Thông Thiên, hỏi: "Bạch Lạc Nhân đâu?"
Tay nhỏ bé của Mạnh Thông Thiên chỉ một ngón tay, "Nằm ở trong phòng đó."
"Cậu ta không ăn cơm à?"
"Ăn rồi, nhưng đều nôn ra hết."
Cố Hải biến sắc, xoay người đi vào phòng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân híp mắt tựa ở đầu giường, so với buổi trưa, sắc mặt tốt hơn một chút nhưng cũng không nhiều.
Cố Hải sờ sờ trán Bạch Lạc Nhân, nhiệt độ đã hạ xuống, nhưng tay chân lạnh lẽo.
Bạch Lạc Nhân cảm giác được có người đụng vào, trong tích tắc mở mắt ra.
"Cậu tới làm gì?"
Cố Hải không nói chuyện, đưa tay vào trong chăn Bạch Lạc Nhân, bọc hai chân cậu ủ trong lòng bàn tay.
Bạch Lạc Nhân rút chân ra, nói một câu đủ để tổn thương Cố Hải.
"Tôi không cần cậu."
Cố Hải càng lôi chân Bạch Lạc Nhân lại, trả lời một câu đủ để tức chết Bạch Lạc Nhân.
"Tôi cũng không cần cậu."
Ánh mắt sắt nhọn của Bạch Lạc Nhân trong tích tắc bắn về phía Cố Hải, chân
bị Cố Hải nắm thình lình giơ lên, mạnh mẽ ở trên Cố Hải đạp tới hai cái, tuy rằng thân thể yếu ớt nhưng sức lực không nhẹ.
"Vậy cậu còn ở đây làm gì? Cút về nhà cậu đi! Cút đi, lập tức cút! Cút càng xa càng tốt!"
Cố Hải không những không cút, còn bò lên giường, một tay ôm Bạch Lạc Nhân vào trong ngực, ánh mắt hung hãn nhìn thẳng cậu.
"Cậu chỉ biết ra oai với tôi sao? Cậu có bản lĩnh ra oai với tôi, thế sao
không có bản lĩnh nói với tôi uất ức? Cậu có bản lĩnh ra oai với tôi,
sao không có bản lĩnh nhõng nhẽo với tôi? Cậu có bản lĩnh ra oai với
tôi, sao không có bản lĩnh yếu đuối với tôi?... Cậu nhìn bộ dạng ngu
ngốc của cậu kìa! Khắp thiên hạ tìm không được người thứ hai ngốc như
cậu! Cậu tưởng tôi cần cậu sao? Nếu có lựa chọn thứ hai, tôi sớm cũng
không cần cậu! Tôi là một thằng đàn ông mà, ở bên cạnh cậu chỉ như đồ
trưng bày, một chút hữu dụng cũng không có. Ngoại trừ giận dữ, phát
điên, phát tiết, con mẹ nó tôi chính là phế vật!"
Bạch Lạc Nhân
ngay cả miệng cũng không muốn mở, ghim tại chỗ, không nhúc nhích, lúc
này may mà nghe được lời này, nếu không chắc đã tức chết rồi.
Quả đấm của Cố Hải đập lên tường da trầy một mảng lớn.
"Vì sao cậu muốn đi tìm ông ta? Cậu là bảo bối của tôi, dựa vào cái gì để cho bọn họ khi dễ như vậy? Dựa vào cái gì?"
Lúc này đây, Bạch Lạc Nhân không thể lên tiếng.
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn sang bên cạnh, 'vị hoàng đế' mới vừa gầm gào lúc này đã yên tĩnh lại, khóe mắt hiện lên một giọt nước như sắp tràn ra.
Bạch Lạc Nhân không biết cơn giận từ đâu ập đến, mạnh mẽ hướng gáy Cố Hải
đánh một cái, giọt nước mắt Cố Hải vẫn cố nín nhịn cứ như vậy mà chảy
ra.
"Cậu nha, còn có mặt mũi chửi tôi hả? Cậu tự nhìn mình một
cái đi, lắm lời như đàn bà, động một chút là khóc. Cậu tự hỏi lòng, là
tôi xem cậu là đồ trang trí hay cậu xem tôi là đồ trang trí? Không phải
cậu vô dụng, mà là cậu nghĩ tôi quá vô dụng, cậu mới cảm thấy bản thân
vô dụng!" Nói xong những lời này, Bạch Lạc Nhân toát mồ hôi cả người.
"Cậu đàn ông!Có thằng đàn ông nào như cậu à! Cậu đàn ông sao lại phát sốt?
Cậu đàn ông sao nằm trong chăn? Cố Hải tôi có cởi hết đứng ở ngoài cả
tuần, tôi cũng không bị cảm!"
"Có bản lĩnh bây giờ cậu liền cởi, nếu cậu không cởi cậu không phải là đàn ông!"
"Bạch Lạc Nhân, đây chính là cậu kêu tôi cởi ."
"Là tôi kêu cậu cởi, thì sao?"
Cố Hải thật sự cởi, vừa cởi hai bộ quần áo, Bạch Hán Kỳ liền bước vào.
"Ô, Đại hải tối nay muốn ở đây à?"
Cố Hải lúng túng cười cười, kéo qua một góc chăn đắp lên người, "Là có ý định này."
Bạch Lạc Nhân đau bụng nhìn Bạch Hán Kỳ, vô lực chỉ vào cửa.
"Ba, ba đuổi cậu ta đi đi."
Bạch Hán Kỳ khó xử một chút, "Đại Hải cũng cởi quần áo rồi, nếu đuổi đi không thích hợp lắm?"
"Ba ~~~" Bạch Lạc Nhân đau khổ cầu xin.
Bạch Hán Kỳ nuốt nước bọt, lại móc móc lỗ tai, tự lẩm bẩm, "Tối hôm nay bao
nhiêu độ nhỉ? Sao vừa nghe xong dự báo thời tiết đã quên..."
Vén rèm cửa lên đi ra ngoài.