Editor : KellySon9
Sáng sớm , Cố Hải bị một
tiếng chuông cổ quái đánh thức , theo thói quen tự sờ lấy di động của
mình , lại phát hiện hoàn toàn không phải nó kêu . Ngồi dậy tìm kiếm ,
rốt cuộc cũng tìm ra đầu sỏ gây nên mọi chuyện , nhưng ấn nửa ngày cũng
không phản ứng , lại thấy trên giao diện xuất hiện một đề mục , mê mê
hoặc hoặc bắt đầu ngồi giải đề . Bạch Lạc Nhân mua chiếc đồng hồ báo
thức này hệ thống càng thêm cao cấp , tất cả đề mục đều do cậu ta tự
thiết lập , mất hẳn một ngày một đêm để tìm các dạng đề mục , ít nhất là đối với bản thân cũng sẽ tạo ra một chút khó khăn .
Vì thế, đồng chí Cố Hải bi đát ngồi làm hơn 20 phút cũng chưa giải được , cuối cùng lại khiến cho Bạch Lạc Nhân thức dậy.
" Cậu đi đánh răng rửa mặt trước đi , để tôi giải cho ."
Kế hoạch đi ra ngoài mua bữa sáng hoàn toàn sụp đổ , hai người đành phải ăn bánh mì lót dạ.
" Cậu sao lại mua một cái đồng hồ báo thức như vậy ? " Cố Hải thuận miệng hỏi.
Bạch Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi đáp lại : " Ở chỗ Vưu Kỳ nhìn thấy , cảm thấy chơi rất vui liền mua về. " ( Chưa đánh đã khai a ...)
Dây thần kinh trong đầu Cố đại thiếu gia ngay lập tức căng như dây đàn .
" Ở chỗ Vưu Kỳ nhìn thấy ?"
Bạch Lạc Nhân sắc mặt cứng lại , âm thầm trách cứ chính mình nói chuyện
không chú ý , vì thế ho nhẹ một tiếng , trong lời nói có chút lộn xộn
cũng không hề để ý , " Đúng vậy , Vưu Kỳ đã chuyển ra ngoài trường thuê
phòng ở , có một hôm cùng Dương Mãnh đến tặng quà cho cậu ta , trong lúc vô tình phát hiện được ."
Cố Hải gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Xa cách 3 tuần, Cố Hải lần đầu tiên bước vào phòng học.
Bạch Lạc Nhân đẩy cửa vào , trong nháy mắt, Vưu Kỳ theo bản năng nhìn ra cửa , kết quả liền đụng vào ánh mắt của Cố Hải . Trước kia vốn thấy hai
người bọn họ đi cùng nhau cũng không có cảm giác gì, nhưng cùng với Bạch Lạc Nhân thân mật vài ngày , bây giờ nhìn hai người họ ở chung với nhau , cảm thấy trong lòng như thế nào cũng không thích hợp.
Vì vậy, vừa tan học , cậu ta lại chạy đi tìm Dương Mãnh.
Mỗi lần có chuyện gì , Vưu Kỳ vẫn luôn đi tìm Dương Mãnh , có hai nguyên
nhân , thứ nhất cậu ta là bạn tốt nhất của Bạch Lạc Nhân , cậu ta có thể giải thích được tất cả hành động tâm tình của Bạch Lạc Nhân. Thứ hai
thì là do Dương Mãnh cực kỳ ngốc , bình thường nói chuyện với cậu ta
trong chốc lát , sẽ phát hiện những chuyện phiền muộn không có nói ra
cho cậu ta lại càng thêm phiền muộn .
" Chúng ta có thể đừng mỗi lần đều ở nơi này nói chuyện không ? "
Tay Dương Mãnh để trên cửa phòng hồ sơ đã bị niêm phong , mỗi lần nói đều nhìn chằm chằm vào di ảnh của hiệu trưởng tiền nhiệm .
Vưu Kỳ ngồi xuống , thanh âm so với người đã chết trên ảnh chụp còn âm lãnh hơn.
" Tôi thất tình ."
Dương Mãnh hồ đồ rồi , " Cậu yêu khi nào mà thất tình ?"
" Hai ngày trước ."
Vưu Kỳ lấy tay gõ xuống sàn gạch lạnh lẽo , tiếng vang như có con chuột
đang đào khoét bên trong , nghe khiến cho da đầu Dương Mãnh run lên .
Một luồng gió tà khí thổi qua, Dương Mãnh nhìn không được mà run rẩy ,
chạy đến ngồi xổm bên người Vưu Kỳ.
" Hai ngày trước ? Cùng với ai a ? "
Chuyện này Vưu Kỳ không muốn cho người thứ ba biết , thế nhưng oán niệm trong
lòng thực sự quá sâu , vì thế tự đấu tranh hai phút trong lòng, cảm thấy cần phải đem bí mật này nói ra , cho dù nghe được sự châm chọc cùng
khiêu khích của người khác , cũng tốt hơn so với nghẹn chết.
" Bạch Lạc Nhân ."
Ban đầu khuôn mặt Dương Mãnh còn đầy vẻ mong chờ , kết quả Vưu Kỳ nói ra
xong , ánh mắt cậu lại ảm đạm xuống . Khác với sở liệu của Vưu Kỳ ,
Dương Mãnh không hề mắng to biến thái , cũng không lộ ra biểu tình kinh
hãi, ngược lại thật bình tĩnh , giống như từ đầu đã biết chuyện này.
" Cậu ấy không thích cậu ? "
Vưu Kỳ gật đầu, " Đúng vậy , có lẽ ngay từ đầu đã không thích rồi."
Dương Mãnh biểu tình tê liệt , " Vậy anh tiếp tục cùng em ở cùng một chỗ đi ."
"Ách ? " Vưu Kỳ biểu tình kinh ngạc nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh ngây ngốc nhìn Vưu Kỳ , cười đến thực máy móc.
" Chẳng lẽ không phải đúng sao ? Trước kia anh bỏ em mà đi , lựa chọn kẻ
thứ ba , bây giờ kẻ thứ ba bỏ rơi anh , anh cũng nên trở lại trong vòng
tay em . Yên tâm, em sẽ không để ý , đàn ông mà , ai chả có thời điểm
tâm hướng ra ngoài ."
Vừa dứt lời , còn vươn ra cánh tay ôm lấy Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ mặt đầy hắc tuyến , khốn kiếp , nói nửa ngày cậu còn tưởng tôi đang đùa giỡn !
"Cười cái gì mà cười , ai cười với cậu ? " Vưu Kỳ đẩy mạnh Dương Mãnh ra.
Dương Mãnh diễn quá sâu , không thoát ra được , bộ dạng thê tử bị bỏ rơi nhìn Vưu Kỳ.
" Anh không có lương tâm , em đã chủ động vãn hồi đoạn tình cảm này , anh còn ném cho em một bộ mặt thối . Hắn có gì tốt ? Không phải chỉ là hạng 1 chạy 5000m thôi sao ? Nếu sớm biết trước anh cùng hắn có gian tình ,
thì lúc trước em đã không giúp hắn ngăn cản hai tên chạy đường đó."
Vưu Kỳ nhận ra , sự ngốc nghếch của Dương Mãnh là không có biên giới.
" Tôi không có nói đùa với cậu ." Vưu Kỳ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Dương Mãnh chống nạnh, " Em cũng không cùng anh nói đùa ! "
" Tôi là thật sự thích Bạch Lạc Nhân ! "
" Em cũng thực sự thích anh a ! "
Dương Mãnh vẫn còn hi hi ha ha , đợi đến khi cậu nhận ra Vưu Kỳ đầu vùi vào
trong gối , bàn tay ở dưới sàn gạch đào ra một lỗ lớn , dưới đất còn
loáng thoáng có vết máu .
Tươi cười ở trên mặt Dương Mãnh lập tức cứng lại.
"Tôi nói này, người anh em , nãy giờ cậu đều nói thật sao ?"
Ánh mắt u buồn của Vưu Kỳ bắn đến giữa khuôn mặt khẩn trương của Dương Mãnh , thanh âm không nặng không nhẹ ,
lại rất có lực sát thương.
" Cậu cảm giác tôi đang nói đùa sao ?"
Thật lâu sau , Dương Mãnh đột nhiên nhảy về sau một bước lớn , đụng mạnh lên bức tường đằng sau , bởi vì trọng tâm không ổn định mà bắn ngược trở
lại , xui xẻo mà ngã xuống , lại lảo đảo đứng lên , điên cuồng chạy ra
hành lang bên ngoài , chưa đến 1 phút đồng hồ sau lại chạy quay lại ,
chạy đến trước mặt Vưu Kỳ áp sát lại , cả người giống như một bức tượng
điêu khắc, triệt để không động đậy.
Vưu Kỳ xoa xoa mồ hôi trên
trán , không có gì xấu đều bị Dương Mãnh dọa thành có vấn đề , giống hệt như bệnh nhân phát bệnh chó dại . Ban đầu còn buồn bực sao cậu ta trấn
định như vậy , náo loạn nửa ngày đến bây giờ mới có phản ứng .
" Cậu đừng nói cho tôi biết , hai ngày trước cậu thật sự cùng Nhân tử nói chuyện yêu đương."
Vưu Kỳ thở dài, " Tôi cũng không biết cái kia có tính không , cậu ấy không thừa nhận , tôi cũng không nói được ."
Dương Mãnh không thể thừa nhận sự thật là Bạch Lạc Nhân thích con trai , dù
cho người đó là Vưu Kỳ cực kỳ xinh đẹp đi nữa , cũng không thể xem như
con gái a !
" Vậy sao cậu lại tự biết mình thất tình ?"
Đây là nỗi đau sâu nhất của Vưu Kỳ , bây giờ lại không thể không đào nó ra .
" Bởi vì tôi cảm giác Bạch Lạc Nhân vui, buồn, sầu, khổ đều là Cố Hải ."
Dương Mãnh bạo hãn * , " Không cần hù dọa người khác như vậy , hai người bọn họ chính là anh em đấy ."
( * cuồng liệt rớt mồ hôi)
" Cũng không có chung huyết thống. " Vưu Kỳ ra vẻ điều đó không hề quan trọng.
Dương Mãnh lắc đầu lia lịa, " Không có khả năng , Bạch Lạc Nhân tuyệt đối
không có khả năng thích con trai , cậu ấy trước kia còn quen bạn gái,
năm ngoái cô ta còn về nước tìm cậu ta cơ mà !"
" Sau đó thì sao ? " Vưu Kỳ hỏi lại , " Cậu ấy có cùng cô ta nối lại không ?"
Dương Mãnh lại là một thân mồ hôi lạnh.
Một lúc sau , Vưu Kỳ lại đột nhiên mạc danh kì diệu cười cười .
" Có lẽ là tôi suy nghĩ quá nhiều , tôi chính là thích Bạch Lạc Nhân ,
liền dễ dàng đem tâm của mình đi suy xét hành động tình cảm của cậu ấy , có lẽ quan hệ của cậu ấy và Cố Hải thực bình thường , là tôi dùng ánh
mắt không bình thường bóp méo quan hệ của hai người họ."
Dương
Mãnh hoàn toàn không nghe thấy Vưu Kỳ đang nói cái gì , vẫn đang chìm
trong hồi ức khi mình nhìn thấy cảnh tượng Bạch Lạc Nhân ở chung với Cố
Hải , mỗi khi mình xuất hiện trước mặt bọn họ , đều sẽ nhận đến sự bài
xích của Cố Hải...
" Như vậy đi . " Duwong mãnh năm lấy cánh tay
Vưu Kỳ , " Tôi cho cậu một chủ ý , có lẽ có thể biết được quan hệ thật
sự của bọn họ ."
" Chủ ý gì ?"
Dương Mãnh gãi gãi đầu, "
Nhân tử hai ngày trước đi đến nhà tôi , để quên một cái áo khoác , tôi
vẫn quên không trả lại cho cậu ấy . Cậu làm như thế này , ngày mai cầm
lấy cái áo khoác ấy , đứng trước mặt Cố Hải , nói Bạch Lạc Nhân để quên
áo khoác ở phòng của cậu , cậu chỉ cần nhìn phản ứng của Cố Hải , chẳng
phải sẽ biết được rồi hay sao ?"
Buổi tối hai ngày nay , Cố Hải phát hiện , Bạch Lạc Nhân không còn thân cận với mình.
Vốn hai người đều lỏa ngủ ( ngủ không mặc gì ) , trước khi ngủ đều cởi đến trần trụi , kết quả nửa đêm tỉnh lại , Bạch
Lạc Nhân lại không biết như thế nào đem quần lót mặc vào. Hơn nữa trước
kia không cần mình phải chủ động ôm lấy, Bạch Lạc Nhân cũng sẽ tự động
chui vào , tìm đến nơi ấm áp cho bàn tay cùng đôi chân . Bây giờ mình ôm cậu ta ngủ cậu ta còn không thành thật , toàn vô ý thức mà chui ra bên
ngoài , cho dù tay chân lạnh giống như khối băng , cũng không bằng lòng
hướng trên người mình nằm.
Làm sao lại như vậy ? Chẳng lẽ do mình đi lâu như vậy , cậu ta lại đem thói quen tốt này sửa sao ?
Vì thế, hơn nửa đêm Cố Hải cũng không hảo hảo ngủ , lại bắt đầu huấn luyện lại Bạch Lạc Nhân.
Vốn Bạch Lạc Nhân đang ngủ rất thành thật , Cố Hải như thế nào cũng phải
đem tay của cậu ta đặt ở dưới nách ; Bạch Lạc Nhân thật vất vả loạn đạp
chân ra ngoài , Cố Hải như thế nào cũng phải đem chân của cậu ta nhét
vào kẽ hở giữa hai chân mình ; Bạch Lạc Nhân nửa đêm đã không còn thức
dậy muốn uống nước , Cố Hải như thế nào cũng phải đem cậu ta gọi dậy,
đút cho mấy ngụm nước.... ( Cha nội max lầy !!! )
Sáng sớm hôm sau , Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải như thường lệ cùng nhau đi vào lớp học.
Vưu Kỳ trong lòng khẩn trương , cũng không biết biện pháp này của Dương
Mãnh có tốt không nữa ,lỡ như hai người bọn họ là thật , mình đem quần
áo này giao ra , chẳng khác nào động thủ trên đầu thái tuế ? Cố Hải còn
không cắt cái ở giữa hai đùi mình sao ?
Kết quả, Vưu Kỳ còn đang do dự , Bạch Lạc Nhân lại mở miệng trước .
" Quần áo của tôi sao lại ở chỗ cậu ?"
Vưu Kỳ ngẩn ra , những lời đã chuẩn bị từ trước cứ thế lưu loát mà nói ra.
" Buổi tối hôm đó cậu cởi ra để ở trên ghế , sáng hôm sau lúc rời đi quên mang theo ."
" À, thảo nào tôi vẫn không tìm thấy , náo loạn nửa ngày hóa ra để quên ở chỗ cậu ."
Bạch Lạc Nhân vừa cầm lại , đột nhiên có cảm giác không ổn , quay đầu lại.
Bảng đen ở phía sau đều đã bị khí tức của ai đó làm cho đông lạnh.