Thượng Ẩn

Người Cha Nhân Từ


trước sau

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân về nhà của mình trước, sau khi đem đồ đạc thu dọn xong, mới đi đến nhà lão Bạch. Lúc này đã là chạng vạng tối, Bạch Hán Kỳ vừa mới tan việc không bao lâu, thím Trâu ở phòng bếp làm cơm, Mạnh Thông Thiên ở trong sân nghịch ngợm, người một nhà hoà thuận vui vẻ.

Hai người thản nhiên ngừng chân trước cửa.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy, không phải là cậu ta về nhà thăm cha mẹ, mà như đang về nhà giết người diệt khẩu.

Cố Hải nhìn vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra khổ não, không nhịn được mở miệng nói,"Hay là......."

"Tôi đã quyết định." Bạch Lạc Nhân cắt ngang lời Cố Hải.

Nâng chân lên vừa muốn đi vào trong, lại bị Cố Hải kéo lại.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, trấn an nói," Đừng lo lắng, nếu tôi đã đồng ý với cậu sẽ không thay đổi chủ ý, thì chắc chắn sẽ không thay đổi."

"Không phải là tôi lo lắng cái này." Cố Hải lấy tay xoa xoa tóc Bạch Lạc Nhân một chút,"Là tôi lo lắng ông ấy bốc lửa giận lên sẽ đánh cậu, đến lúc đó cậu nhớ nhìn sắc mặt ông ấy mà hành động, nếu như thấy không ổn, trước hết cứ thuận theo ý của ông ấy, đừng để cho bản thân phải chịu thiệt, có nghe thấy không?"

Bạch Lạc Nhân không nói gì, xoay người vừa muốn đi vào trong, lại bị Cố Hải kéo lại.

"Làm sao mà cậu cứ chậm trễ như thế hả?" Bạch Lạc Nhân bực mình.

Cố Hải do dự một chút, vẫn cứ tiếp tục mở miệng hỏi," Nếu như ba cậu thực sự ra tay đánh cậu, tôi đứng bên cạnh không nhịn nổi, đi tới ngăn cản ông ấy hoặc mất khống chế mà đánh trả ông ấy, cậu không để tâm chứ?"

"Để tâm!!!"

Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải, quay đầu liền đi vào.

Cố Hải đi ở phía sau, xem ra còn khẩn trương hơn so với Bạch Lạc Nhân.

" Các con đã về rồi hả?"

Bạch Hán Kỳ cầm bình phun tưới hoa, nhìn thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, không khỏi lộ ra nụ cười yêu thương.

Cố Hải tạm thời cứng họng, nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, cũng là vẻ mặt muốn nói lại thôi. Quả nhiên, cái quyết tâm này nói thì dễ, thực hiện lại rất khó. Khi bạn đối mặt với một người đang tươi cười, bạn sẽ không đành lòng bước đến cho người ta một cái tát, đặc biệt người này lại là người thân luôn thương yêu bạn.

Bạch Hán Kỳ cũng nhìn ra hai người bọn họ có chút không bình thường, ngay lập tức buông bình phun xuống, tiến lên phía trước.

"Cái này là làm sao hả?"

Bạch Lạc Nhân thật vất vả lấy hết dũng khí mới mở miệng, phòng bếp truyền đến tiếng gọi của thím Trâu,"Ăn thôi!"

Một cánh tay Bạch Hán Kỳ khoác lên vai Bạch Lạc Nhân, một cánh tay khác khoác lên vai Cố Hải, vui tươi hớn hở cùng hai người bọn họ đi vào phòng bếp.

"Ăn cơm trước đã, có chuyện gì cơm nước xong rồi hãy nói!"

Thế là, hai người vừa mới cùng nhau ăn cơm trưa với Cố Uy Đình, lúc này lại cùng Bạch Hán Kỳ ăn cơm tối. Bạch Lạc Nhân thật muốn đem những lời sắp nói gói vào trong thức ăn nuốt sạch vào trong bụng, cơm nước xong giống như không có việc gì, phủi mông một cái liền rời đi.

Trong quá trình ăn cơm, Bạch Hán Kỳ vẫn luôn quan sát sắc mặt của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, âm thầm phỏng đoán ý nghĩ trong lòng hai người bọn họ.

"Ăn xong, ba ba con chúng ta trò chuyện một chút."

Thím Trâu đưa Mạnh Thông Thiên đi ra ngoài, để cho ba người Bạch Hán Kỳ, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ở riêng trong phòng.

"Bây giờ nói đi, rốt cuộc làm sao?" Bạch Hán Kỳ nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hán Kỳ, cánh tay Cố Hải đặt ở trên thành ghế salon đột nhiên khoát lên trên vai Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân hơi giật mình một chút.

Bạch Hán Kỳ cười cười vỗ đầu của Bạch Lạc Nhân,"Tên nhóc này, sao còn ấp úng trước mặt ba hả? Bình thường không phải là rất bản lĩnh hay sao? Đã gây họa hả? Không sao, ba sẽ gánh cho con! Con cứ nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền?"

Bạch Lạc Nhân nhắm mắt nói,"So với nó còn nghiêm trọng hơn nhiều, ba nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Mặt Bạch Hán Kỳ liền biến sắc, "Không phải là con làm con gái nhà người ta lớn bụng chứ?"

"So với việc đó còn nghiêm trọng hơn một chút." (1)

Mồ hôi lạnh của Bạch Hán Kỳ cũng đều chảy ra,"Không phải là con làm cho con gái nhà người ta lớn bụng, lại giết người diệt khẩu chứ?"

Bạch Lạc Nhân,"......"

Cố Hải ở bên cạnh giả bộ làm người câm điếc, lúc này nghe được phỏng đoán của Bạch Hán Kỳ, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Bạch Lạc Nhân cắn răng giậm chân lấy dũng khí," Ba, con nói thẳng là, con thích một người con trai."

Cơ thịt trên mặt của Bạch Hán Kỳ ở giây phút kia đột nhiên co giật, không tính là khiếp sợ, nhưng tuyệt đối cũng không phải là biểu cảm gì tốt.

Sau đó thật lâu, Cố Hải lại mở miệng.

"Người con trai cậu ấy nói chính là cháu."

... ......

Trong phòng rơi vào một trận tĩnh mịch, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải giống như hai tên phạm nhân, nơm nớp lo sợ mà chờ thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng.

Bạch Hán Kỳ trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói,"Nhân Tử, con đi theo ba."

Cố Hải thoáng cái cũng đứng lên theo,"Chú....."

"Không có chuyện gì liên quan đến cháu." Ánh mắt u ám của Bạch Hán Kỳ quét nhìn Cố Hải,"Cháu ở đây chờ là được, hai ba con chúng ta sẽ nói chuyện thật tốt."

Đây là lần đầu tiên Cố Hải nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Bạch Hán Kỳ, tim của cậu bỗng chốc rơi xuống thung lũng sâu kia, gắt gao nắm lấy cánh tay của Bạch Lạc Nhân không cho đi, lớn tiếng quay sang Bạch Hán Kỳ nói," Chú, chú có nóng giận thì cứ phát lên người cháu, là cháu dẫn dụ Nhân Tử trước, là cháu đáng chết, con trai chú không biết cái gì cả?"

"Chú không nổi giận, chú chỉ cùng nó nói chuyện nhẹ nhàng thôi." Giọng nói của Bạch Hán Kỳ vẫn bình tĩnh.

Cố Hải sống chết không muốn buông tay, cuối cùng Bạch Lạc Nhân dùng sức hất một cái, liền đem Cố Hải đẩy qua một bên.

"Tôi biết nên làm như thế nào, cậu ở bên ngoài chờ là được."

Cố Hải còn muốn chìa tay ra, Bạch Lạc Nhân đã đi theo Bạch Hán Kỳ đi vào phòng của cậu ấy, cửa đóng lại trước mắt Cố Hải. Cố Hải dán lên ván cửa, trái tim vặn vẹo gắt gao, chú à, dù sao thì chú cũng đừng đánh cậu ấy nhé! Cho dù muốn mắng chửi cậu ấy thì cũng đừng mắng tàn nhẫn quá, cậu ấy chính là con ruột của chú đó!

Giờ này khắc này, Bạch Lạc Nhân đứng trước mặt Bạch Hán Kỳ, giống như một đứa nhóc làm chuyện sai trái. Bạch Hán Kỳ nhớ không rõ đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này của Bạch Lạc Nhân, trong ấn tượng về Bạch Lạc Nhân, cậu luôn ưỡn ngực nhỏ, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh, rất ít
khi thấy cậu tỏ ra hốt hoảng như vậy.

"Được rồi, con không cần khó chịu, kỳ thực ba đã sớm nhìn ra."

Gương mặt của Bạch Lạc Nhân thoáng chốc liền biến đổi,"Ba đã sớm nhìn ra rồi?"

"Lúc đầu ba chỉ có chút nghi ngờ mà thôi, cảm giác quan hệ hai đứa bọn con không bình thường, thế nhưng trong lòng ba vẫn cho là hai đứa không dám, lúc nào cũng ôm hy vọng trong lòng, hy vọng quan hệ hai đứa không phải là như ba tưởng tượng. Kết quả không ngờ con thành thật nói với ba, cũng tốt, cứ như vậy coi như ba cũng triệt để bỏ ý định hy vọng đi."

Bạch Hán Kỳ gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhìn ở trong mắt của Bạch Lạc Nhân thì vô cùng khó chịu.

"Ba, Có phải là ba rất thất vọng vì con không?"

"Thật sự không phải!" Bạch Hán Kỳ lại nghiêm mặt,"Ở trong lòng ba, con vĩnh viễn đều là ưu tú nhất, chưa bao giờ đứng thứ hai."

Cố Hải vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, cũng may chỉ có tiếng đối thoại, không có tiếng đánh nhau hay là cãi vã, hy vọng không phải là Bạch Hán Kỳ bịt miệng Bạch Lạc Nhân sau đó mới đánh, Cố Hải bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ đến mức cả thân đều là mồ hôi lạnh.

"Nhân Tử, ba hỏi con, con quen Cố Hải không phải là bởi vì thiếu hụt tình thương của ba chứ?"

Bạch Lạc Nhân nghẹn lời một lúc, vẻ ngoài Cố Hải cũng không già đến mức đó chứ?

Bạch Hán Kỳ biết Bạch Lạc Nhân hiểu lầm ý tứ của ông, thế là lại thẳng thắn hơn quay sang hỏi cậu,"Chỉ là ba muốn biết, chuyện ba kết hôn, rốt cuộc thì con nghĩ như thế nào? Không phải là chuyện này đả kích đến con quá lớn đấy chứ?"

Đến mức này rồi, Bạch Lạc Nhân cũng không có gì giấu giếm nữa, toàn bộ cảm xúc trong buồng tim đều đổ hết ra.

"Khi ba mới kết hôn, trong lòng con đúng là có thiếu hụt rất lớn, cũng chính bởi vì Cố Hải xuất hiện, bổ sung toàn bộ thiếu hụt đó cho con. Ba, cậu ấy đối với con thực sự rất tốt, cậu ấy luôn luôn thật lòng thật dạ đối tốt với con, nếu như ba nếm thử qua cơm cậu ấy nấu, nhất định ba sẽ nhìn ra tấm lòng cậu ấy đối với con. Trên thế giới này, ngoại trừ ba ra, không ai tốt với con hơn cậu ấy......"

"Ba biết, ba đều nhìn thấy ở trong mắt con." Bạch Hán Kỳ không ngừng gật đầu, nhưng lại nắm lấy gò má của Bạch Lạc Nhân, hỏi một câu cuối cùng,"Nếu như ba vì con ly hôn một lần nữa, từ nay về sau chăm sóc con thật tốt, con có thể cùng nó quay về làm bạn bè bình thường hay không?"

Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy, mình chính là tên khốn kiếp, tuyệt đối là một tên khốn kiếp, chưa bao giờ cậu ta ở trước mặt Bạch Hán Kỳ mà không ngóc đầu lên được, dù là một giây. Thấy ánh mắt Bạch Hán Kỳ chưa từ bỏ ý định, nước mắt Bạch Lạc Nhân tràn ra, cậu ta đột nhiên quỳ sụp xuống đất, giọng khàn khàn gọi một tiếng ba.

Trong phút chốc Bạch Hán Kỳ hiểu tất cả mọi chuyện, ông ấy triệt triệt để tiếp nhận sự thực này.

"Ba, con thực sự không thể rời bỏ cậu ấy, ba đừng giận con được không?" Bạch Lạc Nhân khóc nấc lên ôm lấy chân Bạch Hán Kỳ.

Vành mắt Bạch Hán Kỳ cũng đã đỏ, ông ấy ngồi xổm người xuống đỡ Bạch Lạc Nhân lên, vỗ vỗ sau gáy của cậu dỗ dành,"Con trai, đừng khóc, ba không trách con. Con vì ba mà hy sinh lớn như vậy, ba cũng nên hiểu con. Đời này ba không yêu cầu gì, chỉ hy vọng con mạnh khỏe, nếu như con thật lòng thương ba, nhất định phải đối tốt với bản thân một chút nghe không......."

Cố Hải đứng ngoài cửa, vừa nghe được một tiếng khóc nấc của Bạch Lạc Nhân trái tim thành thật mà co rút một trận. Dùng sức nện mấy cái lên cửa, không ai mở cửa ra, loáng thoáng lại nghe được tiếng khóc của Bạch Lạc Nhân, trong lòng quýnh lên trực tiếp đạp cửa ra.

Vào giờ phút này, Bạch Hán Kỳ đang ôm con trai khóc.

Thấy nước mắt Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Hải hung hăng nhéo một cái đau đớn.

Bạch Hán Kỳ thấy Cố Hải tiến đến, tạm thời đẩy Bạch Lạc Nhân ra, đi tới phía Cố Hải.

"Chú......"

Bạch Hán Kỳ vỗ vỗ vai Cố Hải, không nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài.

Cố Hải vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, gấp gáp hỏi,"Ông ấy đánh cậu không? Đánh chỗ nào? Đánh có đau không?... ..."

"Tôi cũng hy vọng ông ấy đánh tôi mấy cái." Bạch Lạc Nhân nghẹn ngào.

Cố Hải đau lòng đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong ngực, ôn nhu hỏi,"Ông ấy không hề đánh cậu, cậu khóc cái gì?"

"Tôi vui." Nước mắt Bạch Lạc Nhân càng lúc càng mãnh liệt tuôn ra.

Cố Hải lấy tay lau nước mắt giúp Bạch Lạc Nhân, ôn nhu dỗ dành nói,"Đừng khóc, không sao, có tôi đây rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện