"Thiếu Tướng, đã ba ngày rồi."
Cố Uy Đình biết rõ còn hỏi, "Cái gì ba ngày rồi?"
Hai hôm nay Tôn cảnh vệ gấp đến độ miệng cũng dài ra cả khúc, Cố Uy Đình
càng bình tĩnh, trong lòng ông càng lo sợ. Bởi vì trong lòng ông rõ hơn
ai hết, mỗi giây Cố Hải ở dưới kia đối với Cố Uy Đình mà nói mùi vị như
thế nào.
"Tiểu Hải đã ở trong địa đạo ba ngày rồi."
Cố Uy Đình lạnh lùng cười, "Chưa tới ba ngày, mới có sáu mươi tám tiếng thôi."
Tôn cảnh vệ thực sự nhịn không nổi, "Thiếu Tướng, ngài sao phải khổ sở như
vậy chứ? Ngài xem sắc mặt ngài hai hôm nay trở thành dạng gì rồi? Thằng
nhỏ này còn chưa hối cải, ngài đã sụp đổ trước rồi..."
"Tôi thành cái dạng gì?" Cố Uy Đình mạnh miệng, "Tôi không phải rất khỏe sao?"
"Nếu như ngài không để việc này trong lòng, sao ngài lại nhớ thời gian rõ ràng như vậy?"
Cố Uy Đình nhất thời nghẹn lời, ánh mắt dò xét liếc liếc Tôn cảnh vệ.
"Ông cũng đừng tới đây vạch mặt tôi, ông tưởng là tôi không biết sao? Ông cả ngày đưa cơm, đưa đồ ăn, đưa chăn vào địa đạo, cứ theo đà này, nó ở
dưới đó nửa năm cũng được."
Mặt Tôn cảnh vệ trong tích tắc biến sắc, bộ dạng bất đắc dĩ.
"Thiếu Tướng, tôi đây cũng là suy nghĩ cho ngài, nếu nó thật là một tội phạm,
ngài có lấp địa đạo lại, tôi cũng không thèm nhếch mí mắt một cái. Quan
trọng nó cũng không phải tội phạm, nó là con ruột của ngài đó! Chỗ âm u
như vậy, ngay cả duỗi chân cũng không được, cho dù là có cơm ăn, có nước uống cũng chịu không nổi!"
Cố Uy Đình mặt lạnh chất vấn Tôn cảnh vệ, "Địa đạo hai bên đều có cửa ra, ông không lén đưa nó ra, vào phòng
của ông vui chơi giải trí, ngủ cho thỏa thích chứ?"
"Nếu nó thật
đi ra thì tốt rồi!" Tôn cảnh vệ giờ phút này mới dám nói ra sự thật,
"Thiếu Tướng, không gạt ngài, những thứ có thể dùng đến, tôi đều đưa vào địa đạo, nó lại đều như không cần, mấy thứ kia ném xuống thế nào cứ như vậy ném lên lại! Ngay cả chăn tôi nhét vào cho nó, nó chưa từng bung ra đắp một lần, cứ như vậy trân người ra chịu lạnh. Thiếu Tướng, bây giờ
là thời tiết gì? Chúng ta mặc y phục dày cỡ nào đứng ở bên ngoài còn chà xát tay! Ngẫm nghĩ lại xem Tiểu Hải, nó ba đêm nay làm sao chịu đựng
nổi?"
Trong lòng Cố Uy Đình run lên, trên mặt lại không biểu hiện ra.
"Tốt nhất ông đừng có dọa người khác."
"Thiếu Tướng!" Tôn cảnh vệ, một người đàn ông thân cao hơn mét tám*, gấp đến
độ muốn khóc chảy cả nước mắt, "Tôi thật không phải muốn dọa người khác, Tiểu Hải nó thật sự là không ăn không uống! Nếu nó cứ như trước đây,
bày ra mấy mánh khóe nghịch ngợm thì tốt rồi, nhưng nó lần này thật sự
là thi gan với ngài!"
(5 Xích/Thước: đơn vị đo chiều dài của người Trung Quốc, khoảng 37,1475 cm: 5 xích= 1m85)
Cố Uy Đình gào lên, "Vậy cứ để cho nó chết ở dưới là được rồi!"
Tôn cảnh vệ ánh mắt đau xót nhìn chăm chú Cố Uy Đình một lát, nhàn nhạt mở
miệng nói: "Thiếu Tướng, ngài không lên tiếng, tôi không dám tùy tiện đi xuống. Cho nên, Tiểu Hải hiện tại ra cái dạng gì, tôi một chút cũng
không rõ."
Nói xong câu đó, Tôn cảnh vệ tự giác rời khỏi phòng Cố Uy Đình.
Cố Uy Đình đứng lên, chợt cảm thấy choáng đầu hoa mắt, một lúc lâu mới
thăng bằng lại được. Ông đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, ông cố ý đuổi Tôn cảnh vệ đi, cố ý không quan tâm đối với việc của Cố Hải, chính là
muốn tạo cho Tôn cảnh vệ cơ hội giúp Cố Hải.Mỗi tối ông nằm trên giường, đều nghĩ đến Cố Hải đang đắp một cái chăn ẩm ướt, co rúc ở trong địa
đạo, nào ngờ tới nó cơ bản không đắp chăn.......
Đi lại trong phòng mấy vòng, Cố Uy Đình rốt cuộc dừng lại ở vị trí kia.
Cúi người xuống lắng nghe động tĩnh bên trong, ngay cả cái tai nhạy bén này của ông, cũng không phát hiện được bên trong có bất cứ động tĩnh gì.
Thậm chí, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không được.
Cố Uy Đình vội dỡ sàn nhà lên, nhanh chóng chui vào.
Một mạch khom lưng đi tới, rất nhanh, phát hiện một thân thể nằm cách đó không xa.
Trong đầu Cố Uy Đình nháy mắt trống rỗng, bước chân đều có chút loạng choạng, sau lưng vô số lần đụng vào vách địa đạo, bùn đất ẩm ướt cọ lên quân
trang thẳng thớm.
Theo bước chân tới gần, Cố Uy Đình mới nghe
được hơi thở của Cố Hải, trái tim như ngừng đập tại một giây kia mới nảy lên trở lại.
Bởi vì trong địa đạo không có đèn, Cố Uy Đình không thấy rõ sắc mặt của Cố Hải, chỉ cảm giác sờ thấy lạnh cóng. Tôn cảnh vệ nói không sai chút nào, Cố Hải ở đây không ăn không uống, không có một
cái chăn, thậm chí ngay cả thứ để tách khỏi bùn đất cũng không có. Quần
áo Cố Hải cứ như vậy dán vào vách địa đạo, sớm đã cứng lại như miếng
sắt, thậm chí còn lờ mờ phát ra mùi mốc.
Cố Uy Đình sờ tay Cố Hải, lạnh không gì bằng, so với bàn tay ấm áp đêm đó nắm lấy mình có thể nói cách biệt một trời một vực.
Cố Hải đột nhiên nắm lấy tay Cố Uy Đình, hoàn toàn không suy yếu vô lực
như trong tưởng tượng của ông, ngược lại, vẫn như cũ truyền đến một sức
mạnh ngoan cường.
"Ba..." Cố Hải kêu một tiếng, giọng nói rõ ràng.
Cố Uy Đình thấy Cố Hải không có gì đáng lo, tạm thời phục hồi được mấy phần lý trí.
"Bây giờ mày theo tao đi lên, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của tao, mọi chuyện cũ trước kia đều sẽ bỏ qua."
Cố Hải vẫn là câu nói của ba ngày trước, "Con sẽ không nhập ngũ."
"Ở bên cạnh tao khiến mày khó chịu như vậy sao?" Giọng nói Cố Uy Đình tràn đầy bi phẫn.
"Nếu như ba có thể chấp nhận Nhân Tử, con có thể mỗi ngày đều ở cạnh ba."
Cố Uy Đình bóp lấy cổ Cố Hải, nhiệt độ trong lòng từng chút giảm xuống.
"Tao không có khả năng chấp nhận loại quan hệ này của hai đứa mày."
"Vậy ba cứ đi lên đi." Giọng Cố Hải nhàn nhạt, "Con ở chỗ này rất tốt, trong mắt của con, cuộc sống không ăn, không uống, không có chăn mền còn thua xa chịu đựng chia tay Nhân Tử. Nếu như ba có chút cảm thông, đau lòng
con ở đây chịu khổ, vậy ba không nên ép buộc con và Nhân Tử xa nhau, bởi vì đau khổ đó so với việc này hơn gấp trăm lần."
Cố Uy Đình
nghiến chặt răng, "Đau khổ đó không trong phạm vi tao có thể chấp nhận,
cho dù có dằn vặt mày tới chết, tao cũng không đau lòng!"
Giọng Cố Hải cùng không khí âm u hòa làm một, "Tạm biệt, không tiễn."
Lúc Cố Uy Đình chui ra khỏi địa đạo, có chút kích động muốn đổ nước vào bên trong, trực tiếp dìm chết Cố Hải.
"Thiếu Tướng, con trai thứ của ngài đã ở bên ngoài ba đêm, khuyên thế nào cũng không đi."
Nghe được tin này, Cố Uy Đình không những không cảm động chút nào, trái lại
bị hành vi này của Bạch Lạc Nhân chọc tức đến khó coi!
"Bắt nó đưa vào đây cho tôi, đưa tới
trước mặt tôi!!"
Lúc Bạch Lạc Nhân đi vào, sắc mặt so với Cố Hải không có điểm nào hơn.
Cố Uy Đình nể tình Bạch Lạc Nhân là con của Khương Viên, giọng nói có chút hòa hoãn hơn một chút.
"Ai bảo cậu mỗi tối đợi ngoài cửa? Cậu có biết như vậy sẽ ảnh hưởng xấu thế nào không? Cậu có biết cậu làm vậy khiến tôi khó xử bao nhiêu không?
Vốn tôi nghĩ cậu là một đứa hiểu chuyện, một đứa nhỏ biết đạo lý, kết
quả tôi phát hiện tôi hoàn toàn nhìn lầm, cậu và Cố Hải như nhau, chẳng
qua là một đứa hư hỏng ra mặt, một đứa hư hỏng bên trong!"
Nghe xong những lời này, Bạch Lạc Nhân chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, "Cố Hải đâu ạ?"
Hiện tại, ngoại trừ tình hình của Cố Hải, cái gì Bạch Lạc Nhân cũng không quan tâm.
Biểu tình này, câu hỏi này, không thể nghi ngờ chạm đến vấn đề không thể xâm phạm của Cố Uy Đình.
"Không phải cậu vẫn muốn biết tình hình của nó sao? Hôm nay tôi cho cậu vào
đây, chính là để cậu nhìn cho kỹ một chút, hai đứa tùy hứng làm bậy gây
cho mình bao nhiêu tổn thương! Thấy cái địa đạo này không? Cố Hải không
ăn, không uống, nằm trong đó ba ngày rồi, khi nào nó chịu không nổi nhận sai, tôi mới thả nó ra."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân đột nhiên nổ ra một lỗ hổng lớn, đau đớn cắn xé như nước lũ hướng cậu lao tới.
Cậu từng qua cái địa đạo đó, biết bên trong lạnh cỡ nào, cậu đã từng trải
qua lạnh lẽo, từng trải qua đói khát, đối với mùi vị đói khổ lạnh lẽo
sao lại không rõ.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên cúi người, định chui
vào, lại bị Cố Uy Đình dùng sức níu lại. Cậu bất chấp giãy giụa, bên
ngoài lại đi vào hai bộ đội đặc chủng, mạnh mẽ giữ cậu lại.
Cố Uy Đình đá ra một khe hở trên sàn nhà, lại cố ý không cho Bạch Lạc Nhân đi vào. Bạch Lạc Nhân cố gắng đạp chân, địa đạo cách mình không tới 10cm,
cậu lại không cách nào xuống dưới, không cách nào liếc nhìn Cố Hải.
"Nghe cho kỹ, bây giờ cậu bảo đảm với tôi, sau này cùng Cố Hải chấm dứt loại
quan hệ này, tôi lập tức thả người ra. Trong hai đứa có một đứa thỏa
hiệp, tôi sẽ không làm khó các cậu, bản thân cậu tự suy xét!"
Lời Cố Uy Đình như một mũi dao nhọn đâm vào tim Bạch Lạc Nhân.
Cậu lạc giọng hướng vào địa đạo rống to hơn, "Cố Hải, Cố Hải..."
Cố Hải đang nhắm mắt chịu đựng đày đọa kéo dài, nghe thấy tiếng Bạch Lạc Nhân, trong tích tắc mở mắt.
Ba ngày qua, Cố Hải lần đầu tiên ngửa đầu về phía cửa địa đạo, một tia
sáng như có như không lóe lên ở cửa hầm. Cậu muốn mở miệng la lên đáp
lại Bạch Lạc Nhân, đột nhiên ở một giây đó ngậm miệng không nói, cậu
không thể đáp lại, đây nhất định là một mưu kế của Cố Uy Đình, cậu không thể để cho Bạch Lạc Nhân tin rằng mình thật sự ở đây.
"Cố Hải, Cố Hải..." Giọng Bạch Lạc Nhân ngày càng không thể khống chế được.
Cố Hải ở bên dưới cắn chặt răng, gắng gượng ép nước mắt vào lại, không nói tiếng nào.
"Thế nào? Nghĩ thông suốt chưa?"
Bạch Lạc Nhân hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Uy Đình, cứng rắn trong ánh mắt từng chút một đổ vỡ.
"Ông đây là vì con ông sớm đào một phần mộ sao? Ông có nghĩ tới hay không,
vợ trước của ông ở trên trời nhìn thấy những việc này, bà ấy sẽ có cảm
tưởng thế nào?"
"Cậu không cần quan tâm bà ấy nghĩ như thế nào,
hiện tại tôi chính là đang hỏi cậu!" Ánh mắt Cố Uy Đình mang theo bá
đạo, tự cao tự đại, "Đồng ý, hai đứa bình an vô sự, không đồng ý, tôi
coi như nuôi uổng thằng con trai này! Nó có chết tôi cũng chấp nhận!"
Tầm nhìn của Bạch Lạc Nhân chậm rãi dời về phía cửa địa đạo.
Trong lòng Cố Hải thầm cầu nguyện, Nhân Tử, cậu nhất định phải chịu đựng! Cậu là người vợ tốt khiến tôi tự hào nhất, không ai thắng được cậu, không
ai uy hiếp được cậu, cậu không thể để tôi thất vọng.
Trong phòng
bị hơi thở đầu hàng dày đặc bao phủ, gương mặt Bạch Lạc Nhân u ám, cứng
lại, một chân chậm rãi quỳ xuống, tay níu chặt ở khe hở kia, tiếng gào
thét nứt vỡ hướng trong địa đạo chui vào.
"Cố Hải, cậu hãy nghe
cho kỹ, từ hôm nay trở đi, cậu còn ở trong địa đạo này ngủ một ngày, tôi sẽ ở lối ra vào ngủ một ngày, cậu một ngày không ăn, không uống, tôi
cũng sẽ một ngày không ăn, không uống, hai ta ai thỏa hiệp trước là
con!!!"
Nói xong, mạnh mẽ đạp sàn nhà trở lại, kín kẽ, không để lại một chút khe hở.
Sải bước đi nhanh ra ngoài, không đếm xỉa đến mọi người đang trố mắt nhìn.
Tối ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân theo thường lệ tìm một góc ẩn náo, mặc một
bộ áo bông ẩm ướt chưa khô, thổi qua một trận gió đêm, hưởng thụ 'lạc
thú' tự ngược đãi bản thân.
Đêm đã khuya, đột nhiên một đôi tay to ấm áp duỗi tới, khoác cho Bạch Lạc Nhân một cái áo khoác dầy.
Cái cổ cứng đờ của Bạch Lạc Nhân xoay qua, thấy gương mặt ôn hòa, hiền hậu
của Bạch Hán Kỳ, trong nháy mắt vô số hổ thẹn và uất ức dâng lên tận cổ, Bạch Lạc Nhân giật giật môi, không nói nên lời.
"Con à, bỏ trốn đi!"
Bạch Hán Kỳ ít khi mở miệng, vừa mở miệng lại là một câu long trời lở đất,
loại đề nghị bỏ trốn này, trên đời này cũng chỉ có bậc gia trưởng như
ông mới có thể nói ra.