Lúc xế chiều, xe Cố Uy Đình dừng trước cục cảnh sát.
Cục trưởng nhanh chóng ra cửa đón tiếp, "Cố Thiếu Tướng, ngài xem ngài tới
sao không nói trước một tiếng? Tôi sẽ phái xe đi đón ngài!"
Cố Uy Đình mặt không thay đổi đi vào, cục trưởng căn dặn người ở bên trong
rót nước cho Cố Uy Đình, Cố Uy Đình xua tay nói không cần, đi thẳng vào
vấn đề hỏi: "Việc lần trước tôi nói với cậu làm đến đâu rồi?"
"Mấy ngày nay vẫn đang theo dõi, ngài đợi lát nữa, tôi sẽ đi lấy báo cáo."
Trong chốc lát, cục trưởng đem số liệu thống kê đã được sửa sang tỉ mỉ lại cho Cố Uy Đình.
Đây là lịch sử cuộc gọi gần đây của Bạch Hán Kỳ, đây cũng là lý do Cố Uy
Đình không đến quấy rối Bạch Hán Kỳ, ông sợ đánh rắn động cỏ.
"Bọn tôi sắp xếp dựa theo tần suất trò chuyện từ cao xuống thấp, theo đó, số điện thoại có tần suất cao đều là Bắc Kinh, lịch sử gọi ra ngoài không
có mấy cái, hơn nữa đa số là gọi một lần, thời gian gọi không tới mười
giây, bọn tôi nghĩ là gọi nhầm số."
Cố Uy Đình kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén tập trung dãy số thứ năm.
"Số này là ở chỗ nào?" Cố Uy Đình hỏi.
Cục trưởng nhìn thử, "À, cái này là Sơn Đông Thanh Đảo, coi như là cuộc gọi ngoài tỉnh duy nhất có tần suất cao."
Cố Uy Đình híp hai mắt, đáy mắt âm thầm ánh lên kia dọa người.
...
Cố Dương lại bị Cố Uy Đình mời tới.
"Gần đây có bận hay không?" Thái độ Cố Uy Đình coi như ôn hòa.
Cố Dương thản nhiên trả lời, "Không bận ạ, mấy công việc cụ thể có người
giúp cháu xử lý, cháu chỉ cần tổng hợp tài liệu là được."
"Chú muốn nhờ cháu một chút việc, không biết có tiện hay không."
"Ha ha... Chú cháu nói chuyện sao còn khách sáo như vậy?"
Cố Uy Đình cười cười, "Cháu cũng đã lớn, chú theo lý nên dùng phép lịch sự của người lớn mà đối đãi. Huống chi cháu đã có sự nghiệp của mình, chú
cũng không thể mượn tiếng họ hàng, tùy tiện chiếm dụng thời giờ của
cháu!"
"Không có gì, cháu rảnh rỗi, chú nói thẳng đi."
Sắc mặt Cố Uy Đình biến đổi, ánh mắt sâu xa phức tạp.
"Cháu có liên lạc với Cố Hải không?"
Cố Dương trả lời rất rõ ràng: "Không ạ."
Cố Uy Đình gật đầu, "Tốt lắm, nếu cháu rảnh rỗi, giúp chú tìm Cố Hải về
đi. Chú không muốn dùng quyền lực cá nhân lùng bắt nó khắp nơi, như vậy
truyền ra ngoài đối với chú không có lợi, tổ chức cũng không cho phép."
"Đi đâu tìm chứ? Cậu ta hiện tại cắt đứt liên lạc hoàn toàn với bên này, tìm bọn họ như tìm kim đáy biển."
"Chú cho cháu một đầu mối, bọn nó ở ngay Sơn Đông Thanh Đảo."
Cố Dương che giấu rất tốt ngạc nhiên trong ánh mắt, làm bộ như hoàn toàn không biết gì hỏi: "Sao chú biết bọn họ ở Thanh Đảo?"
"Điều tra ra."
Cố Dương trầm mặc.
"Nếu như chú tiếp tục điều tra, nhất định có thể tra ra địa chỉ bọn nó,
nhưng chú không muốn tự mình đi làm việc này. Về phần tại sao, cháu đừng hỏi, tâm tình chú hiện tại rất nghiêm trọng, nói chung chú rất tin
tưởng cháu, phiền cháu khổ cực một chút."
Nhìn vẻ mặt nặng nề của Cố Uy Đình, lương tâm Cố Dương thật không chịu được.
"Cậu ta làm ra việc như vậy, chú vẫn chấp nhận đứa con trai này sao?"
"Nhận thì thêm, không nhận thì không có*."
Cố Dương còn đang suy nghĩ ý tứ của những lời này, Cố Uy Đình đã ra khỏi phòng.
(Hàm ý câu nói của Cố Uy Đình: Nhận thì có thêm một đứa, không nhận thì không có đứa nào.)
...
"Chào Thiếu Tướng!"
Người đứng trước mặt Cố Uy Đình tên Hoa Vân Huy, chính là một trong những cấp dưới được Cố Uy Đình chú trọng bồi dưỡng, bình thường Cố Uy Đình rất ít tìm đến cậu ta, chỉ có lúc Tôn cảnh vệ không giúp được, mới giao việc
cho cậu ta làm.
"Giao cho cậu một nhiệm vụ."
Hoa Vân Huy đứng nghiêm, "Thiếu Tướng xin nói."
"Cậu thả lỏng một chút." Tay Cố Uy Đình đè lên vai Hoa Vân Huy, "Đây là việc nhà của tôi, không cần phải nghiêm túc như vậy."
"Việc nhà?" Hoa Vân Huy tò mò, "Việc riêng của ngài không phải vẫn do Tôn cảnh vệ phụ trách sao?"
"Ông ấy gần đây không giúp được."
Sự thật là, Cố Uy Đình hiện tại đã không còn tin tưởng đối với Tôn cảnh vệ rồi.
"Theo dõi giúp tôi một người, bất luận dùng cách thức gì, phải nắm giữ toàn bộ hành động trong 24 giờ của nó."
Thần kinh Hoa Vân Huy lập tức căng thẳng, "Người nào ạ?"
"Cháu của tôi, Cố Dương."
Tôn cảnh vệ thấy Cố Uy Đình trở về, vội hỏi: "Thiếu Tướng, ngài vừa đi đâu?"
Cố Uy Đình quét mắt nhìn ông một cái, "Có việc gì?"
"Phu nhân vừa tới tìm ngài."
"Khương Viên?" Cố Uy Đình hơi nhíu mày, "Bà ấy đến đây lúc nào?"
"Mới vừa đi được một lúc, tôi để bà ấy chờ trong phòng một chút, bà ấy thấy
ngài không ở đó, liền đi luôn. Thiếu Tướng, ngài quan tâm tới bà ấy
nhiều hơn đi, xảy ra việc này, trong lòng mọi người đều chịu không được, dù sao bà ấy cũng là phụ nữ, khả năng chịu đựng tâm lý không bằng ngài. Vừa rồi tôi gặp bà ấy, tinh thần bà ấy rất không tốt."
Cố Uy Đình không nói gì, tiếp tục đi làm việc của mình, đến khuya mới kêu tài xế lái xe về nhà.
Khương Viên còn chưa ngủ, ngồi một mình đờ ra trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Viên ngẩng đầu.
Cố Uy Đình đi đến, quay đầu nhìn một cái, Khương Viên ngồi cách đó không
xa, ánh đèn rất tối, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của bà ta. Khương
Viên đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Cố Uy Đình, nét mặt không tươi sáng
như thường ngày.
"Ăn cơm chưa? Chưa thì tôi đi làm một chút."
Khương Viên vừa muốn xoay người, bị Cố Uy Đình kéo lại, "Không cần lo, tôi ăn rồi."
Khương Viên à một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trước đây Khương Viên ngóng trông Cố Uy Đình trở về, tựa như phi tần ngóng
trông hoàng thượng sủng ái, mỗi tối nằm trên giường trông chờ, mong
ngóng ngày nào đó nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh đột nhiên lại có thêm một
người. Thế nhưng hôm nay, dù Cố Uy Đình ngồi ở bên cạnh bà ta, bà ta vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
"Trễ vậy còn chưa ngủ?" Cố Uy Đình hỏi.
Khương Viên nhàn nhạt cười, "Ngủ không được."
Trong ấn tượng của Cố Uy Đình, Khương Viên luôn luôn thể hiện cả người đầy
sức sống, ăn nói dứt khoát thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng khó chịu liền nghiến răng nghiến lợi, vui vẻ liền hoa chân múa tay, đôi lúc hung hăng dữ tợn, đôi lúc quyến rũ động lòng người... Rất ít khi
thấy bà ta yên lặng như vậy.
Cố Uy Đình nắm lấy tay Khương Viên, hỏi: "Vì sao ngủ không được?"
"Nhớ con." Khương Viên thật thà nói.
Ánh mắt Cố Uy Đình nhẹ nhàng nhắm lại, đem nhịp đập tim mình hạ xuống, mấy
ngày trước quát tháo quá nhiều, tự nhiên bắt đầu chán ghét cách giao
tiếp như vậy.
"Bà không đi tìm Bạch Hán Kỳ à?"
Khương Viên lắc đầu.
Cố Uy Đình có chút vô cùng kinh ngạc, với tính tình của Khương Viên, lúc
này đã sớm đi tìm người nhà họ Bạch làm cho gà bay chó chạy mới đúng.
"Vì sao không đi?"
Khương Viên thản nhiên trả lời: "Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ về câu nói của lão Bạch, ông ta nói sở dĩ Lạc Nhân phát sinh tình cảm này đối với đàn ông
là vì có một người mẹ thất bại, khiến nó bắt đầu chán ghét phụ nữ."
"Chỉ là nói nhảm!" Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng, "Nguyên nhân hả? Nguyên nhân chỉ có một, đó là hai đứa nó hư hỏng!"
Khương Viên im lặng không nói.
Cố Uy Đình châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói ra.
Khương Viên đột nhiên khóc thút thít.
Cố Uy Đình quay đầu nhìn thoáng qua, hơi nhướng chân mày.
"Bà xem bà khóc cái gì? Đã lớn như vậy rồi, nào, đừng khóc..." Cố Uy Đình rút khăn tay đưa cho Khương Viên lau nước mắt.
Khương Viên vừa nức nở vừa nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy con mình thật đáng
thương, trước đây lúc nó hiểu chuyện,Cố Uy Đình không nói gì, tiếp tục
đi làm việc của mình, đến khuya mới kêu tài xế lái xe về nhà.
Khương Viên còn chưa ngủ, ngồi một mình đờ ra trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Viên ngẩng đầu.
Cố Uy Đình đi đến, quay đầu nhìn một cái, Khương Viên ngồi cách đó không
xa, ánh đèn rất tối, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của bà ta. Khương
Viên đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Cố Uy Đình, nét mặt không tươi sáng
như thường ngày.
"Ăn cơm chưa? Chưa thì tôi đi làm một chút."
Khương Viên vừa muốn xoay người, bị Cố Uy Đình kéo lại, "Không cần lo, tôi ăn rồi."
Khương Viên à một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trước đây Khương Viên ngóng trông Cố Uy Đình trở về, tựa như phi tần ngóng
trông hoàng thượng sủng ái, mỗi tối nằm trên giường trông chờ, mong
ngóng ngày nào đó nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh đột nhiên lại có thêm một
người. Thế nhưng hôm nay, dù Cố Uy Đình ngồi ở bên cạnh bà ta, bà ta vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
"Trễ vậy còn chưa ngủ?" Cố Uy Đình hỏi.
Khương Viên nhàn nhạt cười, "Ngủ không được."
Trong ấn tượng của Cố Uy Đình, Khương Viên luôn luôn thể hiện cả người đầy
sức sống, ăn nói dứt khoát thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng khó chịu liền nghiến răng nghiến lợi, vui vẻ liền hoa chân múa tay, đôi lúc hung hăng dữ tợn, đôi lúc quyến rũ động lòng người... Rất ít khi
thấy bà ta yên lặng như vậy.
Cố Uy Đình nắm lấy tay Khương Viên, hỏi: "Vì sao ngủ không được?"
"Nhớ con." Khương Viên thật thà nói.
Ánh mắt Cố Uy Đình nhẹ nhàng nhắm lại, đem nhịp đập tim mình hạ xuống, mấy
ngày trước quát tháo quá nhiều, tự nhiên bắt đầu chán ghét cách giao
tiếp như vậy.
"Bà không đi tìm Bạch Hán Kỳ à?"
Khương Viên lắc đầu.
Cố Uy Đình có chút vô cùng kinh ngạc, với tính tình của Khương Viên, lúc
này đã sớm đi tìm người nhà họ Bạch làm cho gà bay chó chạy mới đúng.
"Vì sao không đi?"
Khương Viên thản nhiên trả lời: "Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ về câu nói của lão Bạch, ông ta nói sở dĩ Lạc Nhân phát sinh tình cảm này đối với đàn ông
là vì có một người mẹ thất bại, khiến nó bắt đầu chán ghét phụ nữ."
"Chỉ là nói nhảm!" Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng, "Nguyên nhân hả? Nguyên nhân chỉ có một, đó là hai đứa nó hư hỏng!"
Khương Viên im lặng không nói.
Cố Uy Đình châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói ra.
Khương Viên đột nhiên khóc thút thít.
Cố Uy Đình quay đầu nhìn thoáng qua, hơi nhướng chân mày.
"Bà xem bà khóc cái gì? Đã lớn như vậy rồi, nào, đừng khóc..." Cố Uy Đình rút khăn tay đưa cho Khương Viên lau nước mắt.
Khương Viên vừa nức nở vừa nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy con mình thật đáng
thương, trước đây lúc nó hiểu chuyện, tôi chưa từng thấy nó đáng
thương.Cố Uy Đình không nói gì, tiếp tục đi làm việc của mình, đến khuya mới kêu tài xế lái xe về nhà.
Khương Viên còn chưa ngủ, ngồi một mình đờ ra trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Viên ngẩng đầu.
Cố Uy Đình đi đến, quay đầu nhìn một cái, Khương Viên ngồi cách đó không
xa, ánh đèn rất tối, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của bà ta. Khương
Viên đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Cố Uy Đình, nét mặt không tươi sáng
như thường ngày.
"Ăn cơm chưa? Chưa thì tôi đi làm một chút."
Khương Viên vừa muốn xoay người, bị Cố Uy Đình kéo lại, "Không cần lo, tôi ăn rồi."
Khương Viên à một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trước đây Khương Viên ngóng trông Cố Uy Đình trở về, tựa như phi tần ngóng
trông hoàng thượng sủng ái, mỗi tối nằm trên giường trông chờ, mong
ngóng ngày nào đó nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh đột nhiên lại có thêm một
người. Thế nhưng hôm nay, dù Cố Uy Đình ngồi ở bên cạnh bà ta, bà ta vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
"Trễ vậy còn chưa ngủ?" Cố
Uy Đình hỏi.
Khương Viên nhàn nhạt cười, "Ngủ không được."
Trong ấn tượng của Cố Uy Đình, Khương Viên luôn luôn thể hiện cả người đầy
sức sống, ăn nói dứt khoát thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng khó chịu liền nghiến răng nghiến lợi, vui vẻ liền hoa chân múa tay, đôi lúc hung hăng dữ tợn, đôi lúc quyến rũ động lòng người... Rất ít khi
thấy bà ta yên lặng như vậy.
Cố Uy Đình nắm lấy tay Khương Viên, hỏi: "Vì sao ngủ không được?"
"Nhớ con." Khương Viên thật thà nói.
Ánh mắt Cố Uy Đình nhẹ nhàng nhắm lại, đem nhịp đập tim mình hạ xuống, mấy
ngày trước quát tháo quá nhiều, tự nhiên bắt đầu chán ghét cách giao
tiếp như vậy.
"Bà không đi tìm Bạch Hán Kỳ à?"
Khương Viên lắc đầu.
Cố Uy Đình có chút vô cùng kinh ngạc, với tính tình của Khương Viên, lúc
này đã sớm đi tìm người nhà họ Bạch làm cho gà bay chó chạy mới đúng.
"Vì sao không đi?"
Khương Viên thản nhiên trả lời: "Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ về câu nói của lão Bạch, ông ta nói sở dĩ Lạc Nhân phát sinh tình cảm này đối với đàn ông
là vì có một người mẹ thất bại, khiến nó bắt đầu chán ghét phụ nữ."
"Chỉ là nói nhảm!" Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng, "Nguyên nhân hả? Nguyên nhân chỉ có một, đó là hai đứa nó hư hỏng!"
Khương Viên im lặng không nói.
Cố Uy Đình châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói ra.
Khương Viên đột nhiên khóc thút thít.
Cố Uy Đình quay đầu nhìn thoáng qua, hơi nhướng chân mày.
"Bà xem bà khóc cái gì? Đã lớn như vậy rồi, nào, đừng khóc..." Cố Uy Đình rút khăn tay đưa cho Khương Viên lau nước mắt.
Khương Viên vừa nức nở vừa nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy con mình thật đáng
thương, trước đây lúc nó hiểu chuyện, tôi chưa từng thấy nó đáng
thương. Hiện tại nó làm ra việc này, tôi lại tự nhiên vô cùng đau lòng.
Tôi mỗi đêm đều nằm mơ thấy nó, mơ thấy nó một mình ở ngoài chịu đói
chịu khát, nó mới mười tám tuổi, con người ta mười tám tuổi còn ở trong
vòng tay ba mẹ đòi ăn đòi uống, con của tôi mười tám tuổi, lại phải trôi dạt bên ngoài, có nhà cũng không thể về."
Tim Cố Uy Đình run lên, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng như lúc ban đầu.
"Đó là tụi nó tự làm tự chịu, đáng để bà đau lòng sao?"
Khương Viên mặt đầy nước mắt quay qua Cố Uy Đình, "Lão Cố, ông có từng nghĩ
tới, con của chúng ta sở dĩ biến thành loại quan hệ đó, có quan hệ trực
tiếp đến hôn nhân hai người chúng ta không?"
"Bà muốn nói cái gì?" Ánh mắt Cố Uy Đình nặng dần, "Đã cưới rồi, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa sao?"
"Tôi không hối hận, tôi chỉ luôn nghĩ, vì sao Tiểu Hải lại thích Lạc Nhân,
vì sao Lạc Nhân lại thích Tiểu Hải. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ phát hiện một khả năng, đó chính là hai đứa con trai đều thiếu tình thương của
mẹ. Mẹ Tiểu Hải qua đời, Lạc Nhân từ nhỏ đã không ở bên cạnh tôi, hai
đứa con trai ở cùng nhau, ít nhiều sẽ có chút đồng cảm đi."
"Nhiều người cũng thiếu tình thương của mẹ, có mấy người sẽ làm ra chuyện như vậy hả?"
Khương Viên cầm lấy một gối ôm vào trong ngực, ánh mắt trống rỗng.
"Lão Cố, ông biết thái độ của Cố Hải đối với ông vì sao đột nhiên thay đổi không?"
Về chuyện này, Cố Uy Đình vẫn luôn nghi ngờ, vốn muốn hỏi, sau lại thấy
làm việc thừa, liền không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ coi là con mình
tự nghĩ thông suốt.
"Bởi vì Lạc Nhân điều tra ra sự thật việc mẹ Cố Hải qua đời."
Thân hình Cố Uy Đình chấn động mạnh, mắt như chợt nứt ra soi rõ mặt Khương Viên.
"Bà nói cái gì?"
Giọng Khương Viên nghẹn ngào, "Tôn cảnh vệ không cho tôi nói cho ông biết, sợ ông lại bị kích động, tôi cũng không muốn nói cho ông biết, bởi vì tôi
sợ ông vẫn nhớ bà ấy. Thế nhưng hiện tại tôi càng sợ con mình bị tổn
thương hơn, ở trên đời này, cũng chỉ có trên người của nó chảy dòng máu
của tôi."
Hiện tại nó làm ra việc này, tôi lại tự nhiên vô cùng
đau lòng. Tôi mỗi đêm đều nằm mơ thấy nó, mơ thấy nó một mình ở ngoài
chịu đói chịu khát, nó mới mười tám tuổi, con người ta mười tám tuổi còn ở trong vòng tay ba mẹ đòi ăn đòi uống, con của tôi mười tám tuổi, lại
phải trôi dạt bên ngoài, có nhà cũng không thể về."
Tim Cố Uy Đình run lên, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng như lúc ban đầu.
"Đó là tụi nó tự làm tự chịu, đáng để bà đau lòng sao?"
Khương Viên mặt đầy nước mắt quay qua Cố Uy Đình, "Lão Cố, ông có từng nghĩ
tới, con của chúng ta sở dĩ biến thành loại quan hệ đó, có quan hệ trực
tiếp đến hôn nhân hai người chúng ta không?"
"Bà muốn nói cái gì?" Ánh mắt Cố Uy Đình nặng dần, "Đã cưới rồi, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa sao?"
"Tôi không hối hận, tôi chỉ luôn nghĩ, vì sao Tiểu Hải lại thích Lạc Nhân,
vì sao Lạc Nhân lại thích Tiểu Hải. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ phát hiện một khả năng, đó chính là hai đứa con trai đều thiếu tình thương của
mẹ. Mẹ Tiểu Hải qua đời, Lạc Nhân từ nhỏ đã không ở bên cạnh tôi, hai
đứa con trai ở cùng nhau, ít nhiều sẽ có chút đồng cảm đi."
"Nhiều người cũng thiếu tình thương của mẹ, có mấy người sẽ làm ra chuyện như vậy hả?"
Khương Viên cầm lấy một gối ôm vào trong ngực, ánh mắt trống rỗng.
"Lão Cố, ông biết thái độ của Cố Hải đối với ông vì sao đột nhiên thay đổi không?"
Về chuyện này, Cố Uy Đình vẫn luôn nghi ngờ, vốn muốn hỏi, sau lại thấy
làm việc thừa, liền không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ coi là con mình
tự nghĩ thông suốt.
"Bởi vì Lạc Nhân điều tra ra sự thật việc mẹ Cố Hải qua đời."
Thân hình Cố Uy Đình chấn động mạnh, mắt như chợt nứt ra soi rõ mặt Khương Viên.
"Bà nói cái gì?"
Giọng Khương Viên nghẹn ngào, "Tôn cảnh vệ không cho tôi nói cho ông biết, sợ ông lại bị kích động, tôi cũng không muốn nói cho ông biết, bởi vì tôi
sợ ông vẫn nhớ bà ấy. Thế nhưng hiện tại tôi càng sợ con mình bị tổn
thương hơn, ở trên đời này, cũng chỉ có trên người của nó chảy dòng máu
của tôi."
Tôi chưa từng thấy nó đáng thương. Hiện tại nó làm ra
việc này, tôi lại tự nhiên vô cùng đau lòng. Tôi mỗi đêm đều nằm mơ thấy nó, mơ thấy nó một mình ở ngoài chịu đói chịu khát, nó mới mười tám
tuổi, con người ta mười tám tuổi còn ở trong vòng tay ba mẹ đòi ăn đòi
uống, con của tôi mười tám tuổi, lại phải trôi dạt bên ngoài, có nhà
cũng không thể về."
Tim Cố Uy Đình run lên, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng như lúc ban đầu.
"Đó là tụi nó tự làm tự chịu, đáng để bà đau lòng sao?"
Khương Viên mặt đầy nước mắt quay qua Cố Uy Đình, "Lão Cố, ông có từng nghĩ
tới, con của chúng ta sở dĩ biến thành loại quan hệ đó, có quan hệ trực
tiếp đến hôn nhân hai người chúng ta không?"
"Bà muốn nói cái gì?" Ánh mắt Cố Uy Đình nặng dần, "Đã cưới rồi, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa sao?"
"Tôi không hối hận, tôi chỉ luôn nghĩ, vì sao Tiểu Hải lại thích Lạc Nhân,
vì sao Lạc Nhân lại thích Tiểu Hải. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ phát hiện một khả năng, đó chính là hai đứa con trai đều thiếu tình thương của
mẹ. Mẹ Tiểu Hải qua đời, Lạc Nhân từ nhỏ đã không ở bên cạnh tôi, hai
đứa con trai ở cùng nhau, ít nhiều sẽ có chút đồng cảm đi."
"Nhiều người cũng thiếu tình thương của mẹ, có mấy người sẽ làm ra chuyện như vậy hả?"
Khương Viên cầm lấy một gối ôm vào trong ngực, ánh mắt trống rỗng.
"Lão Cố, ông biết thái độ của Cố Hải đối với ông vì sao đột nhiên thay đổi không?"
Về chuyện này, Cố Uy Đình vẫn luôn nghi ngờ, vốn muốn hỏi, sau lại thấy
làm việc thừa, liền không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ coi là con mình
tự nghĩ thông suốt.
"Bởi vì Lạc Nhân điều tra ra sự thật việc mẹ Cố Hải qua đời."
Thân hình Cố Uy Đình chấn động mạnh, mắt như chợt nứt ra soi rõ mặt Khương Viên.
"Bà nói cái gì?"
Giọng Khương Viên nghẹn ngào, "Tôn cảnh vệ không cho tôi nói cho ông biết, sợ ông lại bị kích động, tôi cũng không muốn nói cho ông biết, bởi vì tôi
sợ ông vẫn nhớ bà ấy. Thế nhưng hiện tại tôi càng sợ con mình bị tổn
thương hơn, ở trên đời này, cũng chỉ có trên người của nó chảy dòng máu
của tôi."