Dương Mãnh và Bạch Lạc Nhân đang vui vẻ trò chuyện, một cảnh sát cao hơn Dương Mãnh một cái
đầu đi tới trước mặt hai người bọn họ, ném một xấp tài liệu, "Đây là báo cáo công tác tuần vừa rồi, mau đưa tới phân cục."
Dương Mãnh hậm hực cầm lấy phần tài liệu, thở dài, "Nói chuyện một chút cũng không được yên!"
"Tôi đưa cậu đi nhé, xe tôi đậu ở ngoài trước."
"Được đó!" Dương Mãnh hớn hở, "Hôm nay tôi có thể nếm thử cảm giác ngồi trên xe quân đội một lần rồi."
Xe chạy trên đường, Dương Mãnh hỏi: "Nhân Tử, máy bay gì cậu cũng đều lái rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân im lặng hồi lâu, thản nhiên nói: "Gần như vậy."
"Vậy sao cậu không lái trực thăng tới?"
"Bọn tôi chỉ khi có nhiệm vụ khẩn cấp mới có thể lái, bình thường không
cần, cũng không thể tùy tiện tìm một chỗ là có thể đáp xuống, còn không
tiện bằng lái xe ấy!"
Dương Mãnh dáng vẻ hâm mộ, "Nhân Tử, cậu đỉnh thật."
Bạch Lạc Nhân cười khan một tiếng, "Nếu giờ cậu đủ điều kiện có thể nhập ngũ làm phi công, cậu có đồng ý đi không?"
Dương Mãnh lắc đầu, "Không muốn."
"Không là đúng rồi! Tôi còn hâm mộ điều kiện công tác an nhàn của cậu
đây. Mỗi ngày đơn giản chỉ là trực ban tuần tra, viết một chút tài liệu, thỉnh thoảng mới có một nhiệm vụ khẩn cấp, tùy tiện cử vài người là
giải quyết xong."
"Đâu có nhẹ nhàng như cậu nói vậy chứ?" Dương Mãnh hùng hổ vài tiếng,
sau đó lại đổi sắc mặt, "Bất quá so với công tác của các cậu, tôi thật
đúng là an nhàn rồi."
Bạch Lạc Nhân im lặng không nói.
Dương Mãnh lại hỏi: "Nhân Tử, đi bộ đội khổ lắm hả?"
"Không tới nỗi như cậu nói, tàm tạm, mới đầu có chút khó khăn, hiện giờ không có cảm giác gì nữa."
"Tôi đến bây giờ vẫn nghĩ không ra, cậu lúc đó vì sao đột nhiên nhập
ngũ. Bất quá có thể được chọn làm phi công cũng thật không dễ, người
thường muốn làm còn không được ấy chứ. Nhất là người có quan hệ trong
quân đội như cậu, biểu hiện tốt càng dễ thăng chức, thành tựu tương lai
rộng mở nha! Người anh em, cố gắng phấn đấu đi, nửa đời sau của tôi
trông cậy vào cậu."
Hai người nói chuyện một chút đã đến cửa phân cục, Bạch Lạc Nhân dừng xe lại, theo Dương Mãnh đi vào tòa nhà văn phòng cục công an.
"Đi bên này." Dương Mãnh quay qua Bạch Lạc Nhân nói.
Bạch Lạc Nhân đang muốn rẽ vào, đột nhiên bị hai bóng người cách đó không xa làm khựng lại bước chân, đứng đờ ra.
"Cục phó không có ở đây hả?" Diêm Nhã Tịnh nhìn Cố Hải, "Anh không gọi điện trước cho ông ấy sao?"
Cố Hải vừa đi vừa nói: "Tạm có việc gấp ra ngoài, một giờ nữa sẽ quay
lại." "Vậy anh vẫn chờ sao?" Diêm Nhã Tịnh theo thật sát phía sau Cố
Hải.
"Để mai tính."
Cố Hải bước đi thật nhanh, Diêm Nhã Tịnh ở bên cạnh cậu ta, cơ bản gần
như chạy. Kết quả Cố Hải đột nhiên dừng lại, Diêm Nhã Tịnh trọng tâm
không vững, thoáng cái đụng vào người Cố Hải.
Cố Hải vươn cánh tay giữ lấy vai Diêm Nhã Tịnh, đề phòng cô ta ngã sấp xuống.
"Sao đột nhiên lại đứng lại?" Lúc Diêm Nhã Tịnh đứng vững hỏi.
Ánh mắt Cố Hải thẳng tắp nhìn Bạch Lạc Nhân cách đó không xa, một giây
giáp mặt kia, không khí xung quanh dường như đều ngừng lại. Khoảng cách
không quá hai mét, ai cũng không tiến tới một bước, thậm chí ngay cả
chào hỏi cũng quên luôn.
Dương Mãnh chọc chọc Bạch Lạc Nhân, "Đó không phải là Cố Hải sao?"
Bạch Lạc Nhân như ở trong mộng mới tỉnh, lúc đưa ánh mắt chuyển đến phía Cố Hải lần nữa, đột nhiên có cảm giác xa cách, thực sự đã tám năm rồi
sao? Hình như hôm qua còn mơ thấy đang cùng người kia cãi nhau ầm ĩ, hôm nay gặp lại cậu ta, đột nhiên lại là một khuôn mặt xa lạ rồi. Đường nét trên mặt Cố Hải càng thêm chín chắn mê người, lúc cậu ta mặc đồ vest mơ hồ lộ ra vẻ sâu sắc, chững chạc, ánh mắt vẫn sắc bén như thường, chỉ có điều thâm ý bên trong đã là thứ Bạch Lạc Nhân nhìn không thấu rồi.
Bạch Lạc Nhân trong mắt Cố Hải, cũng đã mất đi vẻ ngoài ngây ngô, dáng
vẻ tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong trí nhớ hiện đã không thể
nào tìm thấy trên gương mặt này của cậu. Có một số thứ, bạn luôn cho là
vẫn còn, thật ra đã mất đi rất lâu rồi.
Bạch Lạc Nhân chủ động nhấc chân đi tới bên cạnh Cố Hải, vươn cánh tay cho cậu ta một cái ôm nhiệt tình.
Trong tích tắc buông ra đó, nghe được Cố Hải cố ý trêu chọc.
"Ở nước ngoài mấy năm, quả nhiên là khác hẳn, so với trước đây biểu hiện cũng lịch sự hơn nhiều."
Tim Bạch Lạc Nhân như là bị vật gì đâm một cái, khóe miệng vẫn duy trì độ cong như cũ.
"Cậu hình như cao hơn rồi."
Nghe nói vậy, Cố Hải cười lạnh một tiếng, "Xương gãy làm cho cao lên."
Nhớ tới vụ tai nạn xe tám năm trước, Bạch Lạc Nhân đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cố Hải ở trước trán Bạch Lạc Nhân khoa tay một cái, "Cậu hình như cũng cao lên không ít."
"Nói chung là khí hậu nước ngoài khá tốt."
Dương Mãnh ở bên cạnh nghe đến mơ hồ, hai người này nói vớ vẩn cái gì vậy?
Diêm Nhã Tịnh nhìn Bạch Lạc Nhân thật lâu, càng nhìn càng thấy quen,
nhất thời chợt nhớ ra, hưng phấn mà kéo tay Cố Hải, "A, cậu ta không
phải chính là người trong máy tính của cậu..."
"Là anh tôi!" Cố Hải cắt ngang lời Diêm Nhã Tịnh.
Tám năm trước, nếu có thể ép Cố Hải gọi một tiếng anh, Bạch Lạc Nhân có
thể vui vẻ đến ba ngày, hiện tại Cố Hải chủ động gọi anh, trong lòng
Bạch Lạc Nhân lại có chút cảm giác mất mát. Dương Mãnh nhìn chăm chăm
Diêm Nhã Tịnh một lúc, nhịn không được mở miệng hỏi: "Đây là ai?"
"Đúng rồi, quên giới thiệu với hai người." Cố Hải cứng nhắc kéo Diêm Nhã Tịnh qua, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Vợ
chưa cưới của em, em dâu tương lai của anh."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân rơi rụng một hồi, bất quá, tám năm đi lính cũng không phải đồ bỏ, khả năng chịu đựng của cậu bây giờ có thể so với vỏ
máy bay chiến đấu.
"Rất tốt, hôm đám cưới đừng quên gửi thiệp mời cho tôi, dịp quan trọng như vậy sao có thể thiếu anh cậu là tôi chứ?"
Cố Hải cười xa xôi, "Quên mời ai cũng sẽ không quên mời anh, tính ra,
bọn em cũng là do anh làm mai đó! Lúc đó nếu anh không ngửi thấy mùi
nước hoa trên người em, em còn thật không biết có người đối với em mới
gặp đã yêu."
Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời: "Lúc chụp hình cưới nhớ cẩn thận một chút, đừng để em dâu tôi té xuống nước."
"Yên tâm đi, dù cô ấy có té xuống, em cũng có thể vớt cô ấy lên."
Hai người chăm chú nhìn vào mắt nhau, ai cũng có thể nhìn ra, tâm tình
thật sự trong mắt đối phương tuyệt đối không tốt như biểu hiện trên mặt
bọn họ.
Dương Mãnh không biết sao lại thấy không quen, ở bên cạnh kỳ quái nói:
"Vậy hai
người hiện giờ là đi đến cục dân chính đăng ký hả, vừa có một
cặp đến đó ly hôn, các người đến vừa lúc có thể hưởng chút không khí vui vẻ."
Cố Hải không đổi sắc mặt liếc liếc Dương Mãnh, "Bây giờ là chiến đấu trên cao, cậu tham gia chỉ vô dụng."
Dương Mãnh lúc đầu nghe không hiểu, sau lại ngẩng đầu nhìn Cố Hải, lại
nhìn thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình, trong phút chốc hiểu được. Gì chứ... Trên cao... Trên cao...
"Còn anh? Bây giờ vẫn là người độc thân sao?" Cố Hải lại hỏi.
Bạch Lạc Nhân rộng rãi thừa nhận, "Đúng vậy."
"Không ai thèm hả?"
Bạch Lạc Nhân còn chưa mở miệng, Dương Mãnh lại lên tiếng, " Nhân Tử nhà tôi sao lại không ai thèm? Cậu ta hiện tại là thủ... A..."
Bạch Lạc Nhân dùng sức siết chặt cánh tay Dương Mãnh, làm cho một chữ phía sau Dương Mãnh chưa kịp nói bay đi mất.
"Mãnh Tử, cậu sao còn ở đây?"
Một đồng sự của Dương Mãnh trước đây được điều đến phân cục này công
tác, lại nhìn thấy Dương Mãnh, không khỏi vui mừng, đã lâu không sỉ nhục cậu ta. Vì vậy không nói gì túm Dương Mãnh đi, hi hi ha ha ở bên kia âm ĩ.
"Xin hỏi anh đây là thủ gì vậy?" Cố Hải cố ý truy hỏi.
Bạch Lạc Nhân dừng một chút, bình tĩnh nói: "Giám đốc điều hành!"
(Thủ, trong từ thủ trưởng đọc là : shǒu; đồng âm với từ đầu tiên của tên giám đốc điều hành.)
"Whoa..." Diêm Nhã Tịnh ở bên cạnh thán phục nói, "Còn trẻ như vậy đã làm giám đốc điều hành công ty nước ngoài rồi?"
Bạch Lạc Nhân mặt dày cười, lại quay qua Cố Hải hỏi: "Còn cậu? Cậu bây giờ ra sao?"
"Em đây bất tài, chỉ là một tổng giám đốc công ty nhỏ."
Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy vẻ mặt khiêm tốn như vậy trên mặt Cố Hải,
mặc dù có chút giả tạo, bất quá từ một người thẳng tính trở thành người
biết đóng kịch như vậy, đã khiến Bạch Lạc Nhân thật bất ngờ rồi.
Dương Mãnh ở thật xa gọi một tiếng, "Nhân Tử, có đi hay không hả? Sắp tan sở rồi, tôi còn phải quay về thu dọn đồ đạc đây."
Bạch Lạc Nhân lần thứ hai đem ánh mắt nhìn về phía Cố Hải, "Đi đây."
Cố Hải ra vẻ đồng ý gật gật đầu.
Trong tích tắc thoáng qua, bốn mắt chạm nhau, trong lòng trời nghiêng đất ngã, trên mặt lại bình tĩnh như không.
Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh đi ra cửa, kéo cậu ta đi qua chỗ bắt xe taxi.
"Mình không phải lái xe tới sao?" Dương Mãnh trợn tròn mắt, "Xe của cậu bỏ lại à?"
Bạch Lạc Nhân trầm mặt nói: "Quay lại lấy sau."
Dương Mãnh càng hồ đồ, "Vì sao?"
"Xe quân đội."
Dương Mãnh quay đầu, thấy Cố Hải cũng vừa hay đi tới, trong lúc mơ hồ
hiểu ra cái gì đó, ngoan ngoãn theo Bạch Lạc Nhân lên xe taxi. Sau khi
lên xe, ánh mắt Bạch Lạc Nhân trước sau hướng ra ngoài cửa sổ, Dương
Mãnh nhìn không rõ vẻ mặt của cậu ta.
"Nhân Tử."
"Hử?"
"Vì sao cậu không muốn để cho Cố Hải biết cậu nhập ngũ chứ?"
Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt vòng vo trở về, gò má góc cạnh rõ ràng mang
theo mấy phần áp lực, mặc dù cậu đang cố gắng che giấu, nhưng Dương Mãnh vẫn có thể cảm giác được tâm tình trước sau của cậu ta chênh lệch cực
lớn.
"Cậu sợ cậu ta đi tìm cậu?"
"Không phải, cậu đừng hỏi, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu biết."
Lúc Cố Hải lên xe, chậm chạp chưa khởi động, ngón tay đánh nhịp trên tay lái, híp mắt suy nghĩ nhìn chằm chằm một góc trong xe, trước sau không
nói được một lời.
"Cố tổng giám đốc, anh mới vừa nói cái kia... cái gì vợ chưa cưới, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đều khiến tôi nghe hồ đồ rồi."
Mặt Cố Hải chợt tối sầm, không báo trước nện một cú lên tay lái, toàn bộ thân xe đều lay động theo.
Lúc Diêm Nhã Tịnh học đại học ngẫu nhiên gặp lại Cố Hải, mãi cho đến bây giờ, đã ở bên cạnh cậu ta hơn năm năm, cô ta chưa bao giờ thấy trên mặt Cố Hải biến hé ra tâm tình kịch liệt như vậy.
"Anh... Anh đừng hiểu lầm..." Diêm Nhã Tịnh có chút lúng túng, "Tôi biết là anh đùa giỡn, tôi không để trong lòng, tôi chính là thuận miệng hỏi
một chút thôi."
Đang lúc nói chuyện Cố Hải đã khởi động xe, lúc quay đầu lao nhanh lên đường cái.
Tim Diêm Nhã Tịnh theo tốc độ xe tăng lên đập càng lúc càng nhanh, Cố
Hải dọc đường càng không ngừng vượt lên, thắng gấp, luồn lách... Diêm
Nhã Tịnh lại ra sức khuyên bảo, "Cố tổng giám đốc, đừng lái xe như vậy,
rất nguy hiểm ..."
Đang nói, trần xe chậm rãi mở về phía sau, một trận gió lạnh rót vào, thổi trúng Diêm Nhã Tịnh hít thở đều khó khăn.
"A a a... Anh đây là làm gì vậy hả? Bây giờ là mùa đông nha!! Cố tổng giám đốc.. Cố Hải!!..."
Cố Hải ném một câu, "Chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô câm miệng."
..............
-------------------xASAx-------------------