Lưu Xung ôm một xấp tài liệu thật dày đi vào phòng nghiên cứu, thấy Bạch Lạc Nhân cùng mấy kỹ sư chủ chốt đang ở trước một bản vẽ nghiêm túc
thảo luận gì đó, cậu không tiện đi tới quấy nhiễu, chỉ đứng ở chỗ Bạch
Lạc Nhân chờ.
Trước mắt có một ổ bánh mì đã bị cắn mấy cái và một ly trà đã sớm lạnh
ngắt, lá trà nở lớn bập bềnh trong nước trà màu vàng, tạo ra một cảm
giác nhạt nhẽo.
"Nghĩ gì vậy?" giọng Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng.
Lưu Xung giật mình một cái, nghiêng đầu qua nhìn Bạch Lạc Nhân, lúng túng cười hai tiếng.
"Tôi ở bên cạnh kêu cậu mấy tiếng liền cậu cũng không trả lời tôi."
Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa ngồi xuống, lật lật tài liệu Lưu Xung đem tới, hỏi: "Đây đều là bản giới thiệu chi tiết các xí nghiệp công trình quân
sự lớn cậu tìm được sao?"
"Không phải toàn bộ, chủ yếu là một số ít chúng ta đã từng hợp tác và chưa hợp tác nhưng có đủ điều kiện hợp tác."
Bạch Lạc Nhân gật đầu, thản nhiên nói: "Thật ra tôi khá nghiêng về xí nghiệp tư nhân."
"Xí nghiệp tư nhân không tệ, hiện tại rất nhiều đơn vị hợp tác trong các hạng mục nghiên cứu khoa học quân đội đều là xí nghiệp công nghiệp quân sự tư nhân. Đặc biệt là về hệ thống linh kiện và vũ khí trang bị, hoàn
toàn có thể giao cho những xí nghiệp này thay thế nghiên cứu chế tạo,
như vậy có thể thu hút nhiều nhân tài và vốn hơn, tiết kiệm chi phí
nghiên cứu, giảm bớt mạo hiểm. Có điều xí nghiệp tư nhân cũng có hạn
chế, ví dụ như cơ chế quản lý không hoàn thiện, năng lực tài chính không đủ, tính an toàn tính bảo mật không bằng xí nghiệp nhà nước."
Bạch Lạc Nhân vừa lật xem tư liệu trong tay vừa nghe ý kiến của Lưu Xung, thỉnh thoảng lại gật đầu ngầm đồng ý.
"Hạng mục này của chúng ta chia làm ba phần nghiên cứu, đơn vị hợp tác
không thể chỉ có một, cho nên càng cần phải thận trọng xem xét. Tôi xem
thử tài liệu cậu tìm được, một số ở phần đầu đều là xí nghiệp đã từng
hợp tác, kinh nghiệm phong phú, chất lượng rất bảo đảm, nhưng quá có
danh tiếng dẫn đến giá thành cao, tình trạng trì hoãn nghiêm trọng."
Điểm này Lưu Xung rất tán thành, "Em cũng rất không thích giao tiếp với lãnh đạo bên đó, quá giảo hoạt."
Tay Bạch Lạc Nhân lật lật, đột nhiên dừng ở trang bìa một công ty.
"Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ cao Bắc Kinh Hải Nhân..."
Nghe thấy Bạch Lạc Nhân lẩm nhẩm, Lưu Xung vội vàng giải thích: "Công ty này thành lập cách đây không lâu, nhưng hai năm gần đây phát triển vô
cùng nhanh, nghe nói họ và bên lục quân từng hợp tác mấy lần, nếu như
anh hứng thú với công ty này, em có thể gọi cho nhân viên nghiên cứu bên lục quân, nhờ họ gửi qua một ít tài liệu hợp tác." Bạch Lạc Nhân đặc
biệt chú ý công ty này, phát hiện lúc nó vừa đăng ký là một công ty nhỏ
chủ yếu sản xuất linh kiện đồng bộ, phát triển chưa đến năm năm lại mở
rộng quy mô lớn đến như vậy, có thể thành công chen vào lĩnh vực công
nghiệp quân sự, thật sự không đơn giản!
"Tư liệu về công ty này chỉ có nhiêu đây sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung gãi gãi đầu, "Hình như chỉ có như vậy, công ty này vẫn rất thần bí, phương thức quản lý kinh doanh của nó trong ngành bị chỉ trích cực
lớn. Có điều cấp quản lý công ty bọn họ vẫn làm theo ý mình, có vẻ những ảnh hưởng tiêu cực này ngược lại tạo cho bọn họ không ít hiệu quả và
lợi ích, nói không chừng đây cũng là mánh khóe tuyên truyền của bọn họ."
Bạch Lạc Nhân thật tò mò, "Phương thức quản lý kinh doanh gì?"
"Em nghe nói công ty bọn họ ngoại trừ tổng giám đốc là nam, còn lại từ lãnh đạo đến công nhân đều là nữ."
Lưu Xung vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân đổ mồ hôi trán, sao càng nghe càng giống công ty Cố Hải?
Lại lật tiếp hai trang, thấy người đại diện pháp lý của xí nghiệp được ghi chú nổi bần bật hai chữ "Cố Hải".
"Nghe nói những phụ nữ này cũng không vừa, ai cũng thật sự có tài, nếu
không nghiệp vụ bọn họ cũng không mở rộng cấp tốc sang nhiều lĩnh vực
như vậy. Thật ra em rất hâm mộ tổng giám đốc của bọn họ, có năng lực,
lại quyết đoán, dám khác biệt, em lại không thể, em bước đi cũng phải
thẳng tắp."
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Cậu ta trước giờ vẫn là như vậy..."
"Hử?" Lưu Xung tỏ vẻ không hiểu.
Bạch Lạc Nhân hắng giọng một cái, "Không có gì, cậu cứ đi làm việc của mình, tôi xem lại một chút."
"Dạ." Lưu Xung thêm vào một câu, "Thủ trưởng, bận thì bận, ăn uống không được qua loa."
"Biết rồi."
Lưu Xung đi rồi, Bạch Lạc Nhân lại đưa ánh mắt lên mặt giấy.
" Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ cao Bắc Kinh Hải Nhân... Hải Nhân..."
Người đẹp Tiểu Đào trong buổi họp hàng năm mời bộ đội không quân sang
giao lưu kia đã được thăng chức, thoáng cái từ một tổ trưởng nhỏ bé biến thành quản lý bộ phận, nguyên nhân thăng chức xôn xao rất nhiều, tổng
giám đốc chỉ giải thích bằng bốn chữ 'rất có mắt nhìn'.
Phản ứng của Diêm Nhã Tịnh lúc đó chính là, "Lý do này quá khó thuyết phục mọi người?"
Cố Hải liếc liếc Diêm Nhã Tịnh, "Vậy cô cho một lý do thuyết phục đi."
Diêm Nhã Tịnh thả lỏng hô hấp một chút, biểu tình có chút không hài lòng.
"Nếu tôi nói, chính là vì mông cô ấy lớn."
Cố Hải không đổi sắc mặt nghịch bật lửa trong tay, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vài tia suy nghĩ.
"Theo như cô nói, mông cô chắc là lớn nhất công ty này." "Anh! ..." Diêm Nhã Tịnh xấu hổ và giận dữ đến không biết nên nói gì cho phải.
Cố Hải nghiêm túc lại nói, "Được rồi, tìm Tiểu Đào đến cho tôi."
Sắc mặt Diêm Nhã Tịnh khó coi đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đào được tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc,
dọc đường mông cũng sắp vặn thành hoa rồi, những nữ công nhân thật thà,
cần cù, lúc này đều dùng bộ dáng dò xét yêu nghiệt nhìn cô, lòng tự đắc
của Tiểu Đào được thỏa mãn thật nhiều.
"Tổng giám đốc Cố..."
Cố Hải nâng mí mắt lên, thấy một gương mặt tươi như hoa.
"Ngồi đi."
Tiểu Đào bộ dạng e thẹn.
"Giao cho cô một nhiệm vụ." Cố Hải nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào híp mắt cười, "Tổng giám đốc Cố cứ nói."
Cố Hải đối với cám dỗ trần trụi của Tiểu Đào không chút để ý, rất nghiêm túc nói với cô ta: "Chúng ta sắp tới dự định cùng một sở nghiên cứu
không quân hợp tác một hạng mục, đây là người phụ trách hạng mục, nhiệm
vụ của cô chính là thuyết phục người phụ trách này, để cậu ta chấp nhận
hợp tác với chúng ta."
"Tại sao là em chứ?" Tiểu Đào giả
vờ khiêm tốn, "Em sợ việc này em không phù hợp, anh cũng biết, con người em không rành nhất là giao tiếp với
đàn ông."
"Cô đã thành công một lần rồi, tôi tin cô sẽ thành công lần thứ hai."
Tiểu Đào bộ dạng kinh ngạc, "Thành công một lần rồi?"
Cố Hải gật đầu, đem tư liệu và ảnh của Bạch Lạc Nhân để trước mặt Tiểu Đào, "Thấy chưa? Cậu ta chính là người phụ trách."
"Thì ra là sĩ quan đẹp trai kia!" mắt Tiểu Đào đầy tim bay, ý thức được
bản thân có chút không ý tứ, Tiểu Đào khép lại dáng vẻ tươi cười ngoài
miệng, "Em sẽ làm hết sức."
Cố Hải gật đầu.
Trong lòng Tiểu Đào đấu tranh một hồi, vẫn là thăm dò nói: "Tổng giám đốc, em có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Hỏi đi."
"Anh thật sự thích áo bông màu hồng và quần xanh lá hả?"
Ánh mắt Cố Hải trải qua biến hóa phức tạp một lúc rốt cục mở miệng, "Cô thật sự muốn biết?"
Tiểu Đào không nhịn được gật đầu.
"Chờ cô hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho cô, tôi sẽ nói cho cô biết."
Hai ngày sau, Tiểu Đào gương mặt khổ sở lần thứ hai đi vào phòng làm việc của Cố Hải.
"Tổng giám đốc, em không xứng với kỳ vọng của anh đối với em rồi, em đã
sử dụng mọi cách khuyên bảo thủ trưởng kia, nhưng anh ấy vẫn không để
ý."
Cố Hải lại thật không biểu hiện ra bất kỳ thất vọng nào, chỉ hỏi: "Cô nói như thế nào?"
"Em đem tình hình công ty chúng ta từ đầu tới cuối nói cho anh ta biết,
đặc biệt nhấn mạnh một chút ưu thế công ty, để biểu hiện thành ý của
chúng ta, em còn đem tất cả hàng mẫu công ty chúng ta sản xuất đến, từng cái từng cái giới thiệu với bọn họ. Thậm chí vì lợi ích công ty, em còn hy sinh danh dự cá nhân, dùng một chút mỹ nhân kế. Nhưng vị thủ trưởng
kia cứ như khúc gỗ, em..." Tiểu Đào muốn nói lại thôi, cả bụng uất ức
không thể nói ra.
Cố Hải lại hỏi: "Cậu ấy có nói vì sao không hợp tác với chúng ta không?"
Nói đến đây, Tiểu Đào càng thêm khó có thể mở miệng.
"Anh ta... Anh ta nói điều kiện của chúng ta rất tốt, chỉ là độ tin
tưởng thấp. Còn nói anh ta đối với thái độ làm người của tổng giám đốc
rất lo lắng, tỏ vẻ nghi ngờ đối với tác phong sinh hoạt của tổng giám
đốc. Anh ta nói... Anh ta không thể hợp tác với một công ty chỉ tuyển nữ công nhân."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đào thấy trên mặt Cố Hải biểu tình sinh động
như vậy, trong lòng bồn chồn lo sợ, rất sợ nói sai câu nào, chức vụ và
"sủng ái" vừa có được cứ như vậy bay mất.
Cố Hải một câu cũng chưa nói, trực tiếp đi ra ngoài.
"Thủ trưởng, có người tìm."
Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra, thấy xe Cố Hải đỗ ở bên ngoài,
cậu ta đang dựa ở cửa xe, hướng Bạch Lạc Nhân vẫy vẫy tay, tựa như hai
người bạn cũ quen biết lâu năm, hai ngày trước đánh nhau cơ bản không
phải bọn họ.
Bước chân Bạch Lạc Nhân không tự chủ được đi tới.
"Có tiện tìm một chỗ ngồi tâm sự không?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Được, tôi đi lấy xe."
Hai mươi phút sau, hai người vào một quán trà yên tĩnh uống trà.
Trầm mặc một lúc, Cố Hải mở miệng trước, "Cấp dưới của tôi nói với tôi,
lý do cậu từ chối hợp tác là vì nghi ngờ tác phong sinh hoạt cá nhân của tôi."
"Không sai." Bạch Lạc Nhân thẳng thắn, "Hạng mục nghiên cứu của bọn tôi
có tính bảo mật cao, ngoại trừ yêu cầu công ty có đủ thực lực, càng phải cần công ty danh tiếng tốt. Tôi cho rằng, một công ty chỉ tuyển người
đẹp không đáng tin, tôi không dám tùy tiện hợp tác với công ty như vậy."
Cố Hải không hiểu sao cười cười, "Được lắm, hôm nay tôi sẽ chứng minh với cậu, tác phong của tôi đứng đắn cỡ nào."
Hai tiếng sau đó, hai người khi có khi không nói rất nhiều thứ về công
việc, không có một lời thừa nào. Bạch Lạc Nhân vẫn cứ chờ, chờ Cố Hải
chứng minh, kết quả mặt trời cũng lặn xuống núi rồi, Cố Hải vẫn chưa nói ra một lý do.
"Tổng giám đốc Cố!" Bạch Lạc Nhân tạm cắt ngang Cố Hải, "Tôi nghĩ cậu
cần trực tiếp đi vào chủ đề, thời giờ của tôi không nhiều lắm."
"Cậu nói chủ đề nào?"
Bạch Lạc Nhân có lòng tốt nhắc nhở, "Cậu không phải muốn chứng minh với tôi tác phong của cậu đứng đắn cỡ nào sao?"
"Tôi đã chứng minh xong rồi!" Cố Hải mở tay ra.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân dần dần sa sầm, "Cậu chứng minh thế nào?"
Cố Hải âm u cười, "Người yêu cũ à, chúng ta ở riêng hơn ba tiếng, tôi
không có bất cứ hành động vô lễ nào, cái này còn chưa đủ chứng minh tác
phong của tôi đứng đắn cỡ nào sao?"
...........