Thượng Ẩn

Cố Hải Rất Thích Cậu


trước sau

Bạch Lạc Nhân đem đồ ăn mình thích ăn bằng sạch, thừa lại những thứ mình không thích, trực tiếp ném tới trên bàn Vưu Kỳ.

"Bản thân cậu giữ lại một chút mà ăn."

Vưu Kỳ vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, thấy một đống điểm tâm sáng, lập tức nhếch miệng cười cười," Làm sao cậu biết tôi chưa ăn sáng?"

Trong lòng Bạch Lạc Nhân vẫn còn rất cảm động, Vưu Kỳ mua cho cậu đồ ăn sáng nhiều như vậy, bản thân vẫn còn chịu đói bụng.

Vưu Kỳ ngồi dậy, nhìn đồ trong túi một chút, quay đầu lại vui vẻ nói.

"Báo đáp tôi hôm đó mời cậu ăn cơm hả?"

Vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân nghĩ là lạ ở chỗ nào đó, nghe giọng điệu Vưu Kỳ tỏ ra như vậy, có vẻ như điểm tâm sáng này không liên quan gì đến cậu ta.

"Đừng có ăn." Bạch Lạc Nhân đè tay của Vưu Kỳ xuống.

Vưu Kỳ nheo lông mày," Vừa mới cho tôi thì hối hận hả?"

"Điểm tâm sáng này không phải cậu mua cho tôi?"

Lời này không có kích động đến Vưu Kỳ, ngược lại kích động người nọ phía sau Bạch Lạc Nhân. Cố Hải cho rằng Bạch Lạc Nhân ăn ngon lành như vậy, là tiếp nhận ý tốt của mình, hoá ra cậu ta ăn cả buổi cũng không biết là ai mua.

Cảm giác được có người vỗ nhẹ vào bả vai mình, Bạch Lạc Nhân quay đầu lại.

"Nếu cậu không muốn ăn thì có thể vất đi, đừng mượn hoa dâng Phật." (Mượn hoa dâng Phật, hiểu đơn giản là lấy đồ của người khác làm từ thiện (Đạo đức giả đó)

Mặt của Bạch Lạc Nhân lập tức lạnh xuống.

"Đồ ăn là cậu mua?"

Cố Hải không nói gì, thế nhưng ánh mắt kia coi như đã trả lời tất cả.

Bạch Lạc Nhân tức giận,"Sao cậu không nói sớm? Tôi mà biết là cậu mua, thì chết đói tôi cũng không ăn."

"Nhưng mà cậu đã ăn."

Bạch Lạc Nhân hận không thể nhổ ra,"Ai cho cậu đặt ở đây?"

Cố Hải bị làm cho tức giận đến đến suýt phun máu, tôi mua cho cậu đồ ăn, cậu còn hùng hùng hổ hổ! Cố Hải tôi đây đã từng đối tốt với người nào như vậy chưa? Lần trước bạn gái của tôi muốn ăn bánh rán, tôi còn lười đi đến cửa hàng bánh rán xếp hàng mua.

"Nếu như cậu hối hận, có thể đem tiền trả lại cho tôi, đồ ăn vừa tôi mua tổng là 32 tệ. Có cái cậu chưa ăn, vậy tôi trừ cho cậu số lẻ, cậu cứ đưa tôi 30 tệ cũng được."

Bạch Lạc Nhân trong lòng âm thầm nghiến răng, ngoài miệng vẫn không chịu thua thiệt.

"Nhà cậu bán đồ ăn sáng hả? Không chịu buôn bán cẩn thận, chỉ nghĩ ra mấy chiêu lừa gạt thôi."

"Đúng, nhà tôi bán đồ ăn sáng, chuyên lừa bịp cái kẻ ngu si như cậu."

"Đm." (Chửi tục kiểu: ĐCM, ĐMM)

"......"

Bạch Lạc Nhân xoay người, Vưu Kỳ đã mở ra ăn, cậu ta không thể làm gì Cố Hải, trong lòng nghẹn khuất, liền lôi Vưu Kỳ ra trút cơn giận dữ.

"Cho cậu ăn hay sao?"

Trên mặt anh tuấn của Vưu Kỳ lộ ra vài phần nghi hoặc,"Không phải tôi ăn cái này thì cậu ta cũng không tính tiền cậu hay sao?"

Bạch Lạc Nhân đứng lên đánh cho Vưu Kỳ một trận tơi bời.

Đang lúc giảng bài, bạn học cùng lớp tụ ba tụ năm đi xuống phòng thí nghiệm, Vưu Kỳ đi ở bên cạnh Bạch Lạc Nhân, thấy trên mặt cậu ta phủ một lớp lạnh lẽo, nhịn không được trêu chọc một câu,"Thực ra thì Cố Hải đối với với cậu tốt vô cùng."

Bạch Lạc Nhân đang suy nghĩ đến chuyện tình cảm với Thạch Tuệ, nghe được Vưu Kỳ vừa nói như vậy, suy nghĩ rất nhanh quay trở về.

"Cậu ta rất tốt với tôi?" Bạch Lạc Nhân hận không thể xé cái miệng này của Vưu Kỳ,"Cậu nói bằng chứng ở đâu? Cậu thấy cậu ta có gì mà tốt với tôi?"

Vưu Kỳ chỉnh sửa lại áo một chút, không nhanh không chậm nói,"Lấy việc mua đồ ăn sáng nay làm ví dụ đi, người ta đã tốn bao nhiêu công sức rồi hả? Bánh ga-tô, bánh mì các loại đều là đồ tốt nhất, nhưng đi siêu thị thì chắc chắn mất 3 phút. Nhưng bánh bao, bánh rán, bánh nướng kẹp thịt.....Bao nhiêu thứ, không phải đứng xếp hàng ở bao nhiêu tiệm để mua hay sao?"

Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân hòa hoãn một chút, thế nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm như trước,"Có khi là mua cùng một tiệm cả đống đó không?"

"Cậu thấy tiệm bán đồ ăn sáng nào to như vậy chưa? Nếu thực sự có đã bị quản lý thành phố bắt đi rồi. Cậu cũng thừa biết, nếu bắt tôi đứng chờ mua lâu như thế, tôi thật sự không thể kiên trì đứng xếp hàng chờ."

Bạch Lạc Nhân nhớ tới ngày hôm nay ăn điểm tâm, món nào cũng nóng hổi.

"Tôi khó chịu, làm sao cậu luôn gây khó dễ cho Cố Hải hả?"

"Tôi gây khó dễ cho cậu ta?" Bạch Lạc Nhân oan uổng quả muốn đập đầu vào tường, "Là cậu ta nhìn tôi không vừa mắt, một mực muốn tìm tôi gây sự. Nếu như có ai làm cho cậu ta không gây sự với tôi nữa, tôi trực tiếp dập đầu ba cái trước người đó."

Vưu Kỳ bị Bạch Lạc Nhân chọc cười,"Đến mức đó hay sao? Tôi cảm thấy Cố Hải rất thích cậu, mỗi lần tôi quay đầu lại, đều phát hiện Cố Hải nhìn cậu chằm chằm. Tôi nghi lắm, cậu nghĩ xem một nam sinh như cậu ta, sao lại suốt ngày nhìn cậu chằm chằm như thế chứ?"

"Cậu nói vì sao chứ? Còn không phải là muốn làm thiêu thân lao đầu vào sao!"

"Trong ánh mắt của cậu ta nhìn cậu thấy được vẻ yêu thích!"

Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa vấp bậc thang té ngã.

"Bạch Lạc Nhân, sao cậu lại chạy đến đây?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạch Lạc Nhân nở nụ cười, đi nhanh đến bên cạnh Dương Mãnh, khoác lên vai của cậu ta.

"Tiết sau là tiết thực hành, cho nên tớ đi xuống phòng thí nghiệm."

"A!" Dương Mãnh cười ha hả nhìn Vưu Kỳ,"Đây là ai thế?" (Tình yêu nhỏ của tui xuất hiện rồi.. )

"Ngồi bàn trước tớ, Đặc Biệt (Vưu Kỳ)."

Bạch Lạc Nhân giới thiệu.

Dương Mãnh vừa gật đầu vừa nói thầm,"Tiếp tục."

"Tiếp tục cái gì hả?"

"Nói tiếp đi."

"Không phải nói xong rồi hay sao?" Bạch Lạc Nhân vỗ trán Dương Mãnh một cái,"Còn bắt tớ nói cái gì nữa?"

Dương Mãnh sửng sốt, "Cậu còn chưa nói cậu ta tên gì mà!"

Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt hóa đá, không hổ là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Vưu Kỳ thổi thổi tóc trên trán, gương mặt bất đắc dĩ.

"Tôi là Vưu Kỳ."

Dương Mãnh lúng túng cười cười,"Làm sao cậu có thể chịu được một cái tên như thế nhỉ?"

Vưu Kỳ bày ra vẻ mặt lạnh lùng,"Tôi cũng không thích nghe cái tên
này."

"Không thích nghe thì đổi tên đi."

"........"

Trò chuyện đơn giản vài câu, Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ tiếp tục đi đến phòng thực hành thí nghiệm, trên đường Vưu Kỳ mở miệng hỏi,"Cậu bạn vừa rồi tên gì hả?"

"Dương Mãnh."

"Fuck....... Có hơn gì tên tôi đâu!"

Bạch Lạc Nhân ý tứ cười cười,"Thì..... Hai cậu đứng chung một chỗ rất xứng."

"Nhưng mà cậu bạn đó dáng dấp cũng thật đẹp trai, giống như tôi vậy."

"Trong phòng thí nghiệm có Acid sulfuric, cẩn thận tôi hất vào mặt cậu đó!"

"......"

Trên lớp tiếng Anh, Bạch Lạc Nhân luôn luôn thấy trong lòng không yên, một lát cảm thấy phía sau lưng nóng hừng hực, giống như là bị vật gì đó cháy sau lưng, một lát lại đột nhiên lại rùng mình một cái, giống như trong quần áo bị bỏ vào một khối đá lạnh vậy.

"Tôi cảm thấy Cố Hải rất thích cậu, tôi thấy mỗi lần tôi quay đầu lại, đều thấy Cố Hải nhìn chằm chằm cậu."

Mới vừa rồi thân thể còn nóng, trong nháy mắt lại lạnh rợn cả tóc gáy.

Bạch Lạc Nhân chậm rãi chuyển động đầu của mình, một con mắt không ngừng liếc ra đằng sau, rốt cuộc, ánh mắt của cậu chạm đến một tia sáng, rất nhanh, cậu ta thấy nửa khuôn mặt đang nhìn mình.

Chết tiệt, quả nhiên đúng như Vưu Kỳ nói!

"Cậu nhìn tôi làm gì?"

Cố Hải cười khẩy,"Đầu của cậu như cái vô-lăng, tôi không nhìn cậu, cậu lao xuống rãnh thì làm sao đây?"

"........"

"Bầu không khí trong lớp áp lực quá, tôi thấy cả lớp có vẻ mệt mỏi. Như vậy đi, lớp các em ai hát tốt nhất, mời người ấy hát một bài hát tiếng Anh cho cả lớp nghe, cho thay đổi không khí chút nhỉ, được không?"

Tập thể lớp vỗ tay tán thành.

"Người nào hát? Xung phong nào."

Tập thể lớp yên lặng.

Thầy giáo tiếng Anh bất đắc dĩ cười cười,"Không thì có ai đề cử bạn học không?"

Sau một hồi trầm lặng, trong một cái góc vang lên giọng nam trầm trầm.

"Bạch Lạc Nhân."

Bạch Lạc Nhân hận không thể bóp chết Cố Hải.

"Bạn nào là Bạch Lạc Nhân hả? Vừa tôi nghe được có người đề cử bạn."

Bạch Lạc Nhân đứng lên, tiện thể dùng đùi thúc vào bàn một cái, bàn đụng vào ngực Cố Hải, chấn động rất mãnh liệt.

Đã đứng lên, không hát không được, Bạch Lạc Nhân Bạch cũng không có khiêm tốn ngượng ngùng gì, trực tiếp chọn một bài sở trường nhất, nhẹ nhàng khẽ hát lên.

Ca khúc rất ngắn, thế nhưng làm cho Cố Hải chấn động rất lớn.

Bài này là bài hát rất nổi tiếng, lúc hồi nhỏ mẹ của cậu hay ngân nga bên miệng, khi đó mẹ cậu thường vừa khẽ hát vừa nhảy điệu waltz, một mình nhảy điệu waltz, đẹp như một con thiên nga cao ngạo. Bao nhiêu năm rồi một lần nữa, ngày hôm nay, Cố Hải lại nghe lại bài hát đó, như đang nhìn lại khoảng thời gian đẹp đó.

Trong lớp tiếng vỗ tay vang lên, Cố Hải như ở trong mộng mới tỉnh cứ như vậy mà nhìn Bạch Lạc Nhân ngồi xuống.

Nam sinh bên cạnh nhịn không được cảm thán một câu,"Bạch Lạc Nhân, cậu thật đúng là hoàn hảo, ông trời sao có thể đem tất cả ưu điểm đều gắn ở trên người cậu vậy? San sẻ cho tôi một chút cũng tốt lắm rồi!"

Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp tiêu hóa câu khen ngợi này, thanh âm trầm lạnh lại lần nữa từ phía sau truyền đến.

"Tôi tưởng rằng cái miệng của cậu chỉ biết ăn và xem thường người khác."

Thời gian như dừng lại, tất cả bạn học trong lớp đều nhìn ra Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đối đầu nhau. Bạch Lạc Nhân nói đông, Cố Hải nói tây, Bạch Lạc Nhân làm việc, khẳng định là Cố Hải đi phá hoại.... Ngay cả con mọt sách trong lớp thấy Bạch Lạc Nhân đều hỏi,"Sao Cố Hải luôn đối nghịch cùng cậu vậy hả?"

"Cậu ta có bệnh."

Ngoại trừ coi Cố Hải là bệnh tâm thần, Bạch Lạc Nhân tìm không được bất cứ cái lý do thuyết phục nào. Cậu ta không cách nào tưởng tượng tâm lý người bình thường, nhịn rất nhiều được đến ngày hôm nay.

Cậu ta cũng rất muốn hỏi Cố Hải một chút, rốt cuộc tôi chọc cậu cái gì? Vì sao cậu đối với người khác đều bình thường, mà cứ nhìn thấy tôi thì........

Nhưng mỗi lần định mở miệng, đối phương liền bắt đầu công kích, vì không muốn chịu thua thiệt, Bạch Lạc Nhân cũng chỉ có thể phản kích.

Lâu ngày kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh muốn bài trừ cậu ta đã triệt để sụp đổ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện