Cố Hải đưa chân đạp lên cửa một phát, xoay người đem Bạch Lạc Nhân đè
trên tường, triền miên không dứt. Sau lưng Bạch Lạc Nhân là mặt tường
lạnh lẽo, phía trước ngực lại nóng rực. Tay Cố Hải vội vàng chu du vào
trong áo sơ mi của Bạch Lạc Nhân, đối với mỗi một tấc da đều yêu thích
không buông tay, không biết nên dừng lại chỗ nào cho đúng.
Đột nhiên, một tiếng nhạc truyền đến, thân thể Bạch Lạc Nhân cứng đờ,
nhìn Cố Hải bấm vào cái chốt, tiếng nhạc liền ngừng. Bạch Lạc Nhân hướng về phía phát ra âm thanh nhìn thử, quả thật mở rộng tầm mắt, Cố Hải
trong lòng vẫn còn ôm con lật đật mà cậu đã tặng hắn.
"Sao cậu lại cầm đến đây? Chẳng phải hôm trước còn nói cầm nó đến văn
phòng sẽ rất dọa người sao?" Bạch Lạc Nhân định chèn ép Cố Hải.
Cố Hải dày mặt nói:"Tôi bây giờ không thể sống xa cách nó."
Bạch Lạc Nhân miệng nín cười,"Thực sự thích đến vậy sao?"
Cố Hải sờ đầu lật đật, lầm bầm:"Dùng nó rất tốt."
"Dùng tốt?" Mặt Bạch Lạc Nhân đầy vẻ buồn bực.
Cố Hải vui tươi hớn hở ngồi vào sô pha, đem con lật đật đặt giữa hai
chân, bấm vào nút mở, đầu con lật đật lại bắt đầu lắc lư, từ trên xuống
dưới, qua trái rồi lại qua phải, đủ để chứng minh Cố Hải đối với nó có
bao nhiêu thích thú!
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải đáng khinh thuyết phục, lúc này nổi nóng: "Cậu lấy nó ra làm gì? !"
Cố Hải giả ngu,"Cậu không phải định đưa nó cho tôi dùng làm đồ chơi tình thú sao?"
"...... Cậu! ! !"
Thấy Bạch thủ trưởng muốn thi hành bạo lực, Cố Tổng vội vàng ngăn lại
khách sáo giải thích, "Không không không...... Đừng nóng giận, đùa cậu
chút thôi, tôi rất luyến tiếc nó không thể làm việc ti tiện đó được. Tôi thật sự coi nó như con trai mình, mỗi tối đều ôm nó ngủ."
Bạch Lạc Nhân đoạt lấy lật đật trong tay Cố Hải, cúi đầu nhìn, lông phía trên của con lừa không còn chút nào.
"A a a ! !......"
Bạch Lạc Nhân đánh Cố Hải mấy cái,đem cả chuyện lần trước ra tính sổ một lần, lần này Cố Hải chân không nhanh bằng tay, cứ thế phải cắn răng
chịu đánh, nhưng thật ra đều là cố tình, hắn biết Bạch Lạc Nhân sẽ không nặng tay với mình. Đợi đánh xong, Cố Hải đem Bạch Lạc Nhân gắt gao ôm
vào lòng, nhiệt tình nói, "Cùng nhau tắm đi."
Con ngươi đen láy của Bạch Lạc Nhân có hơi rung động, nhưng rồi cũng gật đầu đáp ứng.
Phòng tắm có hai vòi hoa sen, mỗi người đứng ở một bên, lúc cởi quần áo, Cố Hải nhịn không được nói câu,"Ngày trước chúng ta tắm rửa cùng nhau,
tôi vẫn nghĩ, cậu rất hợp với quân phục, nếu một ngày nào đó có thể thao cậu lúc cậu đang mặc quân phục, thì thích ý biết bao nhiêu......"
Lời này của Cố Hải chính là chơi với lửa có ngày chết cháy, Bạch Lạc
Nhân hừ lạnh một tiếng,"Đợi tôi mặc quân phục vào, người bị thao chính
là cậu!"
Cố Hải chỉ cười không nói, không phải hắn khinh thường thể lực Bạch Lạc
Nhân, chỉ là đối với kỹ thuật của Bạch Lạc Nhân hắn đã nắm rõ như lòng
bàn tay. Tám năm trước hầu như mỗi ngày đều làm, cũng chưa thấy trình độ của cậu có gì tiến bộ, lại thêm tám năm cô đơn, nếu như bây giờ cậu có
thể thắng nổi hắn, Cố Hải từ đáy lòng rất bội phục cậu.
Tay Bạch Lạc Nhân đặt trên nút áo sơmi, vô thức liếc mắt nhìn Cố Hải,
hắn hiện tại đã trần truồng, dùng ánh mắt của ác lang theo dõi từng động tác của cậu. Bạch Lạc Nhân không biết có phải vì bóng ma tâm lí năm đó
để lại quá sâu, bây giờ đứng trước mặt Cố Hải cởi quần áo, vẫn còn tồn
tại loại cảm giác không được tự nhiên, tự thuyết phục mình rằng người
bên cạnh chỉ là một thằng đàn ông bình thường.
Khi Bạch Lạc Nhân đang tập trung cởi đồ, ngực Cố Hải chợt bùng lên một
ngọn lửa, đây là điều hắn trông đợi, thậm chí đã vượt quá trông đợi.
Dáng người Bạch Lạc Nhân hoàn mỹ đến cực điểm.
Cơ bắp rắn chắc, hoàn toàn không có dấu hiệu của mỡ thừa, so với năm đó
đường cong càng gợi cảm hơn. Hơn nữa cặp mông kia rất tròn đều, được
nước ấm cọ rửa sạch sẽ còn mang đủ thú tính.
Cố Hải chỉ đứng nhìn thôi, phía dưới đã đứng lên, một bộ tranh đông cung sống động diễm lệ đang diễn ra trong đầu hắn. Hắn điều chỉnh cho giảm
nhiệt độ nước, để tránh vì hưng phấn quá độ mà chưa kịp làm đã phát tiết ra ngoài....
Bạch Lạc Nhân cũng nhịn không được nhìn về phía hắn, thấy vật khổng lồ
phía dưới, âm thầm líu lưỡi, thằng nhóc này tám năm nay không lớn lên
chút nào, chỉ là do mình nhìn nhầm thôi phải không? Nhưng thực ra dưới
đáy lòng vẫn thầm ghen tị, khung xương Cố Hải trời sinh đã lớn hơn cậu,
cho nên bất luận cậu có trải qua bao nhiêu huấn luyện, cũng không có khả năng đạt tới mứ độ uy vũ mạnh mẽ như Cố Hải.
Tắm rửa xong, Cố Hải để Bạch Lạc Nhân ngồi trên ghế ở phòng ngủ sô xem
TV, hắn đứng sau cho sấy tóc cho cậu. Gió mát cùng bàn tay Cố Hải nhẹ
nhàng lướt qua hai gò má Bạch Lạc Nhân, mắt cậu vẫn nhìn chăm chú vào
màn hình TV, nhưng thật ra lại không biết trong lòng đang diễn ra điều
gì.
"Bình thường tắm xong không thổi khô tóc sao?" Cố Hải hỏi.
"Không thổi." Bạch Lạc Nhân thành thật,"Lăn lộn trên giường một lúc, qua hôm sau lại tiếp tục đi làm."
Cố Hải chán nản,"Tôi biết ngay cậu sẽ như vậy mà, để tóc ướ ngủ dậy không đau đầu sao?"
"Không, khi có gió thổi qua lượn một vòng là khô ngay, vào mùa đông có
lúc gội đầu xong quên đội mũ đã đi ra ngoài, về nhà đầu đá hóa núi băng, rất đặc biệt, ha ha......"
"Cậu còn cười được!" Cố Hải quay mặt Bạch Lạc Nhân lại đối diện với
mình, "Ngày trước cậu thế nào kệ cậu, bây giờ cậu kỹ đây, tắm xong nhất
định phải sấy khô tóc, tôi có mặt sẽ thổi giúp cậu, không có mặt phải
biết tự thổi."
Bạch Lạc Nhân không kiên nhẫn nói:"Không có máy sấy !"
"Tôi mua cho cậu một cái." Ngữ khí của Cố Hải rất cứng rắn, "Còn có, về
vứt hết mấy thứ thức ăn rác rưởi độc hại trong phòng đi! Sau này tôi sẽ
đưa cơm cho cậu, nếu tôi bận sẽ kêu người đưa thay!"
Bạch Lạc Nhân u u thở dài một hơi,"Đã qua nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn chẳng khác gì đàn bà thế?"
"Cũng chỉ có đối với cậu tôi mới như vậy! !" Cố Hải bình tĩnh hỏi lại,"Cậu thấy ai tôi cũng đối xử như thế hả?"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.
Tay Cố Hải siết lên cổ Bạch Lạc Nhân, trầm giọng nói:"Tôi không đùa cậu
đâu, tôi không quan tâm cậu có bao nhiêu cấp dưới, nhưng tôi ở đây rồi
thì cậu phải nghe lời tôi. Về sau tôi sẽ thường xuyên đến kiểm tra bất
ngờ, nếu phát hiện trong kí túc xá của cậu có đồ cấm nào thì cậu xác
định cởi quần chờ đòn đi!"
Sau tám năm, da mặt Bạch Lạc Nhân càng ngày càng dày, Cố Hải nói gì, cậu cơ bản đều nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không có chút nghiêm
túc nào.
Thổi khô tóc, Cố Hải lột vỏ
nho cho Bạch Lạc Nhân, đút tới tận miệng
cậu, Bạch Lạc Nhân do dự một chút, vẫn quyết định há miệng ra ăn. Kết
quả vừa ăn vào, xém chút ngất xỉu, chua đến điếng người, cậu rất mẫn cảm với vị chua, Bạch Lạc Nhân nhíu mày thành một đống.
Cố Hải ác liệt ngồi một bên thưởng thức biểu tình rối rắm của Bạch Lạc
Nhân, Bạch Lạc Nhân phát hiện Cố Hải cố ý làm, nhất thời tức giận, dùng
miệng mình bịt kín miệng Cố Hải, đem vị chua trong miệng mình chuyển hết sang miệng Cố Hải.
Vị chua nhạt dần, thay vào đó là dư vị ngọt ngào, hai người hôn môi nhau chẳng khác gì đánh du kích, cậu đuổi tôi cướp, cuối cùng đem chiến
trường chuyển lên giường......
Bạch Lạc Nhân tựa vào đầu giường, một chân Cố Hải đặt trên người cậu,
đầu lưỡi bắt đầu mân mê cần cổ của cậu. Thân thể thời gian dài vắng vẻ
đột nhiên nhận phải xâm nhập từ vật lạ, phản xạ có điều kiện biểu hiện
rất lớn, Bạch Lạc Nhân nổi da gà, theo sự chuyển động của đầu lưỡi Cố
Hải mà càng thêm rõ ràng.
"Ah......"
Khi đầu lưỡi Cố Hải tham nhập vào tai Bạch Lạc Nhân, đầu ngón tay chạm
vào ngực cậu, Bạch Lạc Nhân phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, hơi nheo cặp mắt vốn đã nhiễm một tầng tình dục khó có thể che dấu.
Cố Hải nâng người lên, đem hai chân Bạch Lạc Nhân tách ra, kẹp ở eo, cúi đầu xuống ngậm lấy ngực trái của cậu nhẹ nhàng mà cắn mút, Bạch Lạc
Nhân lập tức dựng thẳng thắt lưng, khiến hai tiểu quái thú va chạm thân
mật, hơi thở lộn xộn tràn ngập khắp căn phòng.
Cố Hải tại cố gắng chịu đựng, nghĩ đến việc hắn cứ thế thô bạo xách súng ra trận, lại nghĩ đến đây là thân thể mình tâm tâm niệm niệm suốt tám
năm, hắn thật muốn đem cậu ôm lấy như bảo bối, thật cẩn thận nhấm nháp,
tinh tế cảm nhận lại dư vị tốt đẹp đã đánh mất tám năm trời.
Cố Hải nâng mí mắt, thấy Bạch Lạc Nhân đang dùng cặp mắt nóng bỏng hỗn
hợp với sợ hãi nhìn hắn, nhịn không được trêu tức nói:"Cậu nhìn tôi như
vậy làm gì?"
Thật ra trong lòng hắn hiểu được, lãnh địa phía sau sắp bị xâm nhập là
chính hắn một tay huấn luyện thành, đã từng phải hứng chịu những đòn sát thủ khi hai người cãi nhau, đó là khu vực mẫn cảm của riêng hắn, chỉ
cần bị chạm vào lập tức sẽ phải hàng phục.
Cố Hải hơi mỉm cười, trước thần sắc khẩn trương của Bạch Lạc Nhân, đem
đầu lưỡi trượt đến bụng, đầu lưỡi giống như cọ vẽ phác thảo từng hoa văn cơ bắp, ngay sau đó chuyển hướng đến eo.
Thắt lưng Bạch Lạc Nhân không khống chế được run rẩy liên hồi, cặp chân
dài hung hăng kẹp lấy hai vai Cố Hải, dưới sự xâm nhập và trêu đùa của
đầu lưỡi, hai má vẫn kiên định không để lộ thần sắc vặn vẹo, từng đợt
kêu rên bật ra nơi khóe miệng.
Cố Hải ngẩng đầu cho Bạch Lạc Nhân một nụ cười tà ác, như thể đang chê cười cậu không có tiền đồ.
Bạch Lạc Nhân hung hăng cắn một ngụm vào miệng Cố Hải, sau đó lật mình
đem Cố Hải đẩy ngã, vội vàng mà đùa giỡn trên người Cố Hải. Cố Hải nói
không sai, Bạch Lạc Nhân vài năm nay không có chút tiến bộ nào, điều duy nhất thay đổi chính là tay đã lớn hơn, chà lên càng đau. Nếu không bị
cậu mê hoặc đến tâm trí không rõ, bằng công phu nửa vời này của cậu, làm sao có thể khơi dậy hứng thú.
Nhưng khi tay Bạch Lạc Nhân nắm lấy Tiểu Hải tử, Cố Hải phát hiện hắn
triệt để sai lầm rồi, trải qua tám năm tôi luyện, Bạch Lạc Nhân tuyệt
đối trở thành chuyên gia súng ống. Tay nghề thật sự rất tốt, hơn nữa
trên tay đầy vết chai, lực đạo vừa đủ, Cố Hải có cảm giác không thể
chống đỡ.
"Thích hả?" Bạch Lạc Nhân nhếch miệng cười.
Tay Cố Hải giữ chặt tóc Bạch Lạc Nhân, thở hổn hển hỏi:"Mấy năm gần đây không ít lần vụng trộm làm chuyện này trên giường hả?"
"Ừ......" Bạch Lạc Nhân thẳng thắn thừa nhận,"Còn giúp người khác làm nữa."
Cố Hải phát tiết ra tay Bạch Lạc Nhân, nghe thấy thế, một tay nâng lên
thật cao, thừa dịp Bạch Lạc Nhân không phòng bị, hung hăng vỗ lên mông
cậu, một thanh âm thanh thúy vang lên, mông Bạch Lạc Nhân đã tê rần.
Lập tức cả giận nói: "Ông đau......"
Cố Hải vui tươi hớn hở xoa xoa,"Mấy ngày hôm trước bảo vệ đánh cậu một
gậy, cậu cũng không đau. Tôi vỗ nhẹ cậu một cái, cậu lại nói là mình
đau, cậu đau thật hay muốn làm nũng với tôi?"
Bạch Lạc Nhân vẫn đen mặt như trước,"Chuyện đó có thể giống sao?"
Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân trong chốc lát, nhịn không được
hỏi:"Nhân tử, cậu hãy nói thật cho tôi biết, tám năm qua cậu có cùng ai
thân mật không?"
"Có."
Ánh mắt Cố Hải căng thẳng,"Ai?"
"Cậu."