Cố Hải ở bên này càng
nghĩ càng không thích hợp, xuất phát từ hướng về vợ mà nghĩ cảm thấy lo
lo, vì thế đứng dậy, lấy xe bắt đến ký túc xá bạch Lạc Nhân, Mở cửa ra,
đèn còn sáng, Bạch Lạc Nhân hướng lưng về phía hắn đang nằm bên trong
chăn, nhìn xuống thấy trên mặt đất "Tín vật tình yêu" đã bị đập tan
tành. Cố Hải nhặt lên, miệng nhếch lệnh rọ ra ý cưới, vững bước đến
giường Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nghe được phía sau có tiếng bước chân, mắt không mở, bởi vì nó thật sự không có sức mà mở.
"Chơi xong liền đập, cái thói quen này cũng không tốt a!" Cố Hải cười khúc khích.
Bạch Lạc Nhân vẫn không nói tiếng nào.
Cố Hải còn đang đùa nghịch cái vật kia, "Lần này thật là xấu nha, hoàn toàn không thể sử dụng!."
Bạch Lạc Nhân yên lặng thì thầm: "Hủy nó thật tốt, Hủy nó thật tốt, phá hủy có thể danh chánh ngôn thuận mà ném đi. "
"May là tôi vừa lúc đem một cái mới đến."
Bạch Lạc Nhân thân thể chợt cứng đờ, quay đầu nhìn Cố Hải, quả nhiên trên tay của hắn đang câm một bộ "tín vật tình yêu".
"Cút! Cậu cút cho tôi!"
Bạch Lạc Nhân mắng chửi hắn tinh thần đều không có, chỉ là cảm thấy bị làm phiền rồi quát lên hai tiếng, rồi rút đầu vào chăn.
Cố Hải còn đang không ngừng quảng bá sản phẩm "tiêu thụ" của mình: "
Hiện tại sản phẩm mới này về vật liệu so với trước càng thích ứng với
làn da trắng trẻo mơn mớt, độ mền dẻo cực kỳ tốt với trước tốt hơn một
chút, thết kế lần này tập trung nhiều về sự đa dạng cũng như kiểu mẫu
rất tinh tế, hơn nữa không có mật khẩu rắc rối gì đó, chỉ cần có dấu vân tay thì có thể phân biệt , lần trước không có xuất hiện tính năng
này.Không có tay cậu mở ra, thứ này đặt ở đây chỉ là một đồ trang sức,
không có ai nhận ra được " sản phẩm tốt này" dùng để làm gì.
Bạch Lạc Nhân trong lòng chua chát, Hắn cho rằng Cố Hải nửa đêm chạy
tới, sẽ mang đến cho hắn một bầu không vui tươi thoải mái, nhưng hắn đã
lầm, nào nghĩ tới cái tên xấu xa lại mang đến một đồ chơi gây tai họa
như vậy.
Cố Hải Đặt sản phẩm mới xuống, cởi áo khoác ngoài, thuận thế chui vào bên trong chăn, một chân áp lên bụng dưới Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân hét thảm một tiếng, trên trán rỉ ra mồ hột.
"Làm sao vậy?" Cố Hải cả kinh.
Bạch Lạc Nhân cắn răng xê dịch "cái kia" ra khỏi cái chân của Cố Hải, vẻ mặt đưa đám nói "Bị Thương..."
Cố Hải sắc mặt đổi đổi, nhanh chóng vén chăn lên, từng li từng tí nắm
"tiểu nhân tử" trong quần Bạch Lạc Nhân, thấy cảnh tượng trước mắt, nhịn không được co rút một trận đau đớn. Không chỉ có là tiểu nhân tử bên
trong bị thương, kèm theo xung quanh "nó" đều sưng phồng đến đỏ ửng, hơn nữa chổ bắp đùi rất nhiều nơi do chà xát mà rách ra, nhìn sơ sơ cũng
thấy giật cả mình.
" Làm sao cậu thành ra nhu vậy?" Trách cứ cùng đau lòng sâu sắc.
Bạch Lạc Nhân oán hận bỏ xuống chăn, "Cậu cứ nói đi? Ngày đó bị kẹp liên tục đến thành ra như vậy, hôm nay lại làm nhiệm vụ huấn luyện, hơn nữa
đều là cũng một dộng tác mài sát đáy quần, tại sao tôi là xúi quẩy đến
như vậy a?...."
Bạch Lạc Nhân nói xong rồi dùng cái gối đắp lên mặt, thực sự muốn ném người kia cũng không nổi.
Cố Hải cau mày hỏi: "Nhiệm vụ gì a"
"Trèo cột*, toàn thể trên dưới một trăm lần, tổng cộng năm bộ**!"
(*: Là có cây cột ( cột như cột cờ) leo lên đó, **: Ngủ bộ: xoay năm vòng thành 1 lần)
Cố Hải nghe vậy tới đây chơt nổ cơn thịnh nộ thật là phương thức tập
luyện thiếu đạo đức như vậy, cũng biết là ai ra lệnh, đứng dậy muốn đi
tìm Chu Lăng Vân.
Bạch Lạc Nhân nắm lấy hắn," Làm ơn đừng gây rắc rối cho tôi nữa! Cậu lại không biết vì sao tôi lại bị thương tích, ông ta xem nhiệt độ cơ thể
của tôi, không đạt được mức độ yêu cầu thông thường, mới có cố ý ra lệnh cho tôi tập luyện!"
Vừa nghe lời này, Cố Hải lại càng phẫn nộ:" Tôi mất biết bao nhiêu tâm
tư mới đem nhiệt độ cơ thể của cậu hạ xuống, vậy mà ông ta lại muốn cho
cậu ấm lên,! Đây không phải là rõ ràng cùng Tôi đối nghịch?!"
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này mặt đều xanh bét," "Cái gì? Cậu đem nhiệt độ cơ thể Tôi hạ xuống?"
"Đúng vậy!" Cố Hải một biểu tình đương nhiên," Không đem nhiệt độ cơ thể cậu thấp xuống, buổi tối cậu ngủ cũng không yêu cậu bắt tôi ôm cậu."
Bạch Lạc Nhân rống giận hai tiếng, lập tức tay hướng đến Cố Hải cho một nắm đấm.
"Cậu còn có mặt mũi đi tìm người khác tính sổ? Đều là do cậu làm hại, đều tại cậu! !"
Bởi động tác với mức độ mạnh, chạm đến thần kinh nhạy cảm nơi nào đó,
Bạch Lạc Nhân lại nhe răng toét miệng mà nằm xuống, tay vẫn còn vững
vàng nắm chặt tay Cố Hải, một tháy độ gấp rút mà dặn dò," "Tuyệt đối
không thể đi tìm ông ta, tuyệt đối không thể, cậu muốn đi tìm ông ta tôi sẽ không để ý tới cậu."
Nói một câu không để ý tới cậu, tuyệt đối so với bất luận câu nói nào
cũng không có lực uy hiếp như câu này, Cố Hải chỉ có thể tạm thời nén
giận.
"Được rồi, Tôi không đi, ngươi tốt nhất nằm ở đây, Tôi chuẩn bị nước tắm cho cậu một chút, lát nửa bôi một chút thuốc."
Nước tắm đem tới, Cố Hải cùng khăn mặt ẩm ướt, từng li từng tí hướng đến chổ bị thương Bạch Lạc Nhân lau đi.
Bạch Lạc Nhân trên ót nổi gân xanh, gắt gao siết trên cánh tay Cố Hải, "Đừng đụng, đừng đụng..."
Cố Hải thoạt nhìn biểu cảm so với hắn còn thống khổ, mà lại vì sao thống khổ, cũng phải dìu hắn, Thế là đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong ngực, ôn
nhu dụ dỗ khuyên một câu:" Bị thương cũng phải xoa một chút đúng không?
Không có lây nhiễm gì, hiện tại để như vậy còn khó chịu hơn, kiên nhẫn
chốc lát à , trong chốc lát thôi......"
Bạch Lạc Nhân cảm giác đau đã giảm dần, nhẹ nhàng chậm chạp thở một hơi, "Tiếp tục ."
Không tốn một phút đồng hồ là có thể làm xong chuyện "sằng bậy", lại
khiến Cố Hải hao tổn năm phút, càng ngày càng không hạ thủ càng ngày
càng thống khổ, cuối cùng nội tâm Cố Hải ác liệt một cái, dám ở Bạch Lạc Nhân tê tâm liệt phế* tức giận mắng một tiếng công việc bôi thuốc cũng
hoàn thành.
( * Đau điếng người)
Xong việc boi thuốc, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn mệt mỏi, mắt đều không có thần*
( *mắt không có sức sống, chưa hoàn hồn)
Ánh mắt U hồn trừng mắt Cố Hải, "Tôi hận cậu!"
Cố Hải trầm thấp tiếng nói, vẻ mặt buồn thiu, "Tôi so với cậu còn hận bản thân tôi hơn!"
Sau khi nói xong ôm Bạch Lạc Nhân thật chặc vào lòng, trái tim cùng nhau tiếp xúc thân mật.
Ngay Bạch Lạc Nhân mê man đang muốn ngủ, tiếng còi báo động lại vang lên.
Bạch Lạc Nhân giật mình tỉnh giấc, nắm lấy tay Cố Hải, sịu mặt nói rằng:" Tôi lại phải trèo cột."
" Không được mở cửa!" Cố Hải nổi giận gầm lên một tiếng.
Bạch Lạc Nhân vừa muốn xuống giường mang giày, kết quả bị Cố Hải vững vàng ôm chặt tại chổ.
"Không được !"
Bạch Lạc Nhân ánh mắt bén nhọn ném tới,"Mệnh lệnh của Quân đội không thể cãi lời, có thể bất cứ lúc nào sẽ có nhiệm vụ khuẩn cấp, hậu quả sẽ
nghiêm trọng." Làm ra vẻ muốn đẩy Cố Hải ra.
Lần này Cố Hải rất quyết tâm, hắn không quan tâm có mệnh lệnh hay không
mệnh lệnh, muốn cho Bạch Lạc Nhân dưới mắt hắn phải chịu tội, nhất định
so với việc này còn khó hơn lên trời. Vì vậy không nói hai lời, trực
tiếp đem
Bạch Lạc Nhân khiên trên người, còn khỏa chặt trên thảm giường
mỏng, bỏ vào trong xe. Sau đó nhanh chóng nổ máy xe, hiên ngang mà đi.
Sau 40 phút, xe đến dưới lầu nhà Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân ngồi ở vị trí kế bên tài xế tập trung ngủ.
Cố Hải luyến tiếc không muốn đánh thức Bạch Lạc Nhân, suy nghĩ trực tiếp ôm hắn từ trong xe xuống, kết quả Bạch Lạc Nhân tự mình tỉnh, theo bản
năng đẩy Cố Hải một cái.
"Không cần cậu đở, Tôi tự mình đi xuống."
Cố Hải ôn nhu cười, "Quên mang giày." Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng, thân
thể lại quay về sát lại xe ngồi, mê mê mang mang mà ngủ thiếp đi.
Cố Hải trực tiếp ôm Bạch Lạc Nhân từ ngồi chỗ cuối bàn trong xe đi ra ,
Bạch Lạc Nhân dáng người cao hơn mét tám, cơ thể trên mình cực kỳ rắn
chắc, cân nặng chung so với hình thể người nặng hơn rất nhiều. Có thể
đem dáng vẽ Bạch Lạc Nhân mà ôm như vậy thật không uổng, còn tức thì cúi đầu thưởng thức gương mặt người này, cũng chỉ có Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân cảm giác được thân mình lay động,con mắt him híp nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú.
"Vì sao cậu không cõng tôi?"
Cố Hải sớm tự mình tìm được cái cớ" "Cõng cậu cũng phải cọ vào "cậu bé" của cậu rồi sao?"
Bạch Lạc Nhân cứ tưởng, chuyện này dù sao vào thang máy không tốn bao
lâu, thời điểm này không có đi ra cửa thang máy hoặc đi ra ngoài, cứ như vậy ngủ thiếp đi..... Hắn không nghĩ tới Cố Hải ôm một hầu lâu, căn
bảnkhông đi bằng thang mái, cứ như vậy đi từng tầng từng tầng bằng cầu
thang leo. Bình thường, Bạch Lạc Nhân căn bản không để cho hắn ôm như
thế, lần này đề Cố Hải có cơ hội, nói cái gì cũng không buông tay.
...................
Ai cũng nghĩ không ra, ngay cả Cố Dương tự mình nghĩ cũng nghĩ không ra, hắn tỉnh dậy ở bên trong không gian/
Đương nhiên hiện tại không phải chính xác là không trung, cho là mô
phỏng không gian theo hoàn cảnh khoang thuyền áp lực thấp, cái thiết kế
nhầm đào tão các phi hành gia. Chẳng hạng như Cố Dương người chưa trải
qua qua đào tạo huấn luyện chuyên nghiệp, cứ như ở chổ này mà chờ đợi,
quả thực đó là sống bị giày vò,, Chu Lăng Vân nói rằng, hắn cố ý tạo ra
khung cảnh không gian này nhằm nghĩ đào tạo một cá nhân, cắt đứt liên
lạc với thế giới bên ngoài, đơn gian là muốn hoàn toàn tẩy não hắn.
Đây là một nơi không có điểm tựa, không phân rõ trên dưới trái phải,
thân thể không tự mình khống chế, giống như mình linh hồn vậy cứ lơ lửng ở bên trong. Đây là một thế giớ hoàn toàn tĩnh lặng, yên tĩnh đến chỉ
có thể nghe được nhịp tim của bản thân.
Tiếc là Cố Dương hoàn toàn không có tâm trạng để hưởng thụ cảm giác an
nhàn, bị một người không rõ nguyên do mà bị bỏ vào chổ này, một cảm giác ngạc nhiên giống như không khí ở đây, vừa xuất hiện lập tức bị tháo
nước tát cạn, còn lại là một loại phẩn nộ tràn vào.
Nếu bạn nghĩ rằng ở chổ này một mình có thể tận hưởng những quyền tự do
quan niệm nghệ thuật, thì bạn hoàn toàn sai lầm, ở đây một chút cũng
không có tự do, hơn nữa như trên đất còn bị cảm giác ràng buộc. Cố Dương nếm trải qua một lần thua thiệt, chỉ đạp một cái chân, cả người bị
trọng lực thấp trong khoan thuyền mà vồ ếch đến vách tường, Hắn cố gắng
ổn định cơ thể của bản thân, kết quả càng ngày càng động càng ngày càng
đâm vào vách, giống như lực đàn hồi của quả bóng trong thuyền miễn là
khẻ động liền đụng chạm tứ phía.
Trong trí nhớ Cố Dương, bây giờ hắn chừng 30 tuổi phạm phải 2 sai lầm,
lần đầu tiên là trong địa đạo của tám năm trước, lần thứ hai là ở khoan
thuyền mà lơ lửng bên trong này, Thực tế hai lần thống khổ là giống
nhau, cũng là vì giải trừ mối nguy cho Cố Hải,
Trợ giúp hắn chạy trốn, vì vậy khổ thân mà ép làm vật thế thân.
Duy nhất bất đồng một điểm là lần trước vì biết tình tiết sự việc, lần này lại chẳng hay biết gì.
Không biết ở bên trong đợi bao lâu, Cố Dương hoàn toàn không có quan
niệm về thời gian, chẳng qua là cảm giác có chút đói bụng, muốn ăn cái
gì đó. Hiện tại bên trong khoang thuyền thật đúng là chuẩn bị một ít đồ
ăn, Cố Dương tình cờ lấy một bịt bánh bích-quy đã đóng gói, quá dể dàng
để chia tay ra, một lúc lâu mới tóm nó trở về.
Ở chỗ này, bất kỳ tên cướp nào ở đây đều sẽ biến thành một tên phế vật,
thí dụ như Cố Dương, mở bịt bánh bích quy đã đóng mất 10 phút để có thể
sử dụng, thật vất vả ăn được vào miệng, nhai chưa được hai cái, vô ý
thức mở miệng, miếng bánh quy trong miệng trợt bay ra ngoài.
Đúng vậy, nó bay ra ngoài, toàn bộ bên ngoài đều là mạnh vùn của bánh quy.
Đối với Cố Dương người bệnh sạch sẽ như hắn mà nói, cái bánh quy vừa
nhai tuột khỏi miệng thành mảnh vụn phiêu khắp toàn thân, đúng là thật
có cảm giác khó chịu đến nhường nào.
Ăn không xong, đi không được, vậy thì ngủ, mà tư thể "phiêu như thế"
khẳng định sẽ ngủ không được, Cố Dương thấy trên vách khoang treo một
cái túi ngủ*, liền thử chui vào, cuối cùng trên người cũng đã cố định.
, Không biết ngủ bao lâu, Cố Dương mở mắt ra, thấy hai bàn tay to bay tới hắn, chỉ một thoáng sửng sốt.
Cố Dương đánh chết cũng không thừa nhận, hắn bị chính tay mình là cho sợ.....