"Lạnh như thế ở bên
ngoài loanh qoanh làm gì?" Cố Hải đoán chừng như muốn đem Bạch Lạc Nhân
mà bồng lên, "Nghe lời, cùng tôi trở vào phòng kẻo lạnh."
Bạch Lạc Nhân gạt tay Cố Hải , "Để mặc tôi một mình ở đây chuộc tội, tôi không muốn ngày sau gặp báo ứng."
Cố Hải ngồi xổm xuống, có chút ưu sầu hướng mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, thấy cậu ta không giống như đang nói giỡn, liền nói: "Như vậy đi, cậu nhìn
tôi, thẳng thắn mà nói thật tội của cậu, tôi giúp cậu nghĩ, nếu tôi cảm
thấy cậu tội ác tày trời, cậu cứ tiếp tục ở tại đây mà chịu lạnh. Nếu
tôi cảm thấy có thể tha thứ, chúng ta trở về đi ngủ có được hay không?"
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, nhịn không được mở miệng nói: "Thật ra tôi là cố ý mới đem đồ ăn làm đến khó ăn như vậy."
Cố hải sắc mặt thay đổi, bởi vì bữa cơm đó mà hắn uống không dưới hai
thùng nước, nhưng trong lòng đích thị vẫn vui sướng hài lòng. Bởi vì
Bạch Lạc Nhân cam tâm tình nguyện làm cơm cho hắn, không nghĩ tới đúng
là cố ý dày vò hắn.
Mặc dù vậy, Cố Hải vẫn rất ra dáng người cha mà kéo tay Bạch Lạc Nhân,
cười rộng rãi "Không phải việc nhỏ như vậy sao? Tôi tha thứ cho cậu, chỉ cần là cậu tự mình làm, không quan tâm xuất phát từ mục đích gì, tôi
đều cao hứng".
Kết quả, Bạch Lạc Nhân vẫn không đứng lên, tiếp tục khổ sở tâm sự, "Kỳ
thật tôi thấy Diêm Nhã Tĩnh vì vết thương mà mua thuốc cho cậu, muốn trả đũa nên mới quyết định làm cho cậu bữa cơm này."
Cố Hải buồn bực, "Cô ấy mua thuốc cho tôi với việc cậu nấu cơm có quan hệ gì?"
"Tôi tưởng rằng thuốc đó là cậu bảo cô ấy mua cho cậu."
Được rồi, điều này Cố Hải cũng miễn cưỡng hiểu, tuy rằng Bạch Lạc Nhân
không tin tưởng mà tự mình đa nghi, nhưng động cơ cũng là bởi vì cậu ta
quan tâm, vì ghen mà làm ra chuyện hoang đường, chuyện đó có thể chấp
nhận.
"Còn nữa, lúc cậu ăn cơm, tôi có ghi hình lại, kỳ thật là muốn lưu lại,
để mỗi lần cậu trêu chọc tôi, sẽ đem đoạn ghi hình lấy ra mà đe dọa cậu
."
Ánh mắt Cố Hải có chút thần khí mơ màng về khoảng thời gian tuyệt vời
đó, ngay đến vô số ý xấu của Bạch Lạc Nhân, trong nháy mắt cũng tan
thành bọt nước.
Khả dĩ Cố Hải có thể là một gia môn nhân chính gốc, nghe xong những
chuyện này mặt không biến sắc, trái lại còn an ủi Bạch Lạc Nhân, tấm
lòng rộng lượng như vậy thật làm người ta nói không nên lời.
"Đây cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần cậu thẳng thắn nói
thật ra với tôi, tôi đều có thể vô điều kiện mà khoan dung hết thảy lỗi
lầm của cậu. Được rồi, trở vào ngủ đi, đừng đứng nữa đông cứng bây giờ
."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn đứng lên, đột nhiên lại nghĩ tới đến một việc,
"Đúng rồi, quên nói cho cậu biết, kỳ thật không phải là tôi tự mình làm
bữa cơm đầu tiên."
Cố Hải túm lấy Bạch Lạc Nhân, động tác khựng lại chốc lát.
"Tôi làm đích thị là làm cho anh trai cậu ăn."
---
Cố hải, ". . . . . ."
"Hơn nữa còn làm tốt hơn so với bữa ăn hôm nay."
Cố hải, ". . . . . ."
Bạch Lạc Nhân đem mọi tâm tư đều nói ra, trong lòng cảm thấy được thống khoái hơn, lúc này chuẩn bị đứng dậy, "Đi, trở về ngủ."
Sặc..chết tiệt!
Lại bị Cố Hải ấn trở xuống.
"Ngồi xuống! Cậu dám đứng lên thử xem!" Cố Hải thái độ nhanh chóng quay
ngược, vẻ khoan dung vừa nãy tất cả đều biến mất, hai tròng mắt nổ đỏ ke hùng hổ, dáng vẻ bệ vệ đầy áp chế.
Bạch lạc nhân không nghĩ tới, cậu ta vậy mà lại chịu thua bởi câu nói
sau cùng. Trước đó thẳng thắn bộc trực nhiều như vậy tự mình cho là tội
ác tày trời, đích thị cũng chưa là gì, kết quả những việc nhỏ xem ra
không đáng kể, thế nhưng lại làm cho Cố Hải mặt mày tối đen.
"Không phải cậu nói không có chuyện gì sao?" Bạch Lạc Nhân càng làm Cố Hải phía trước đích hào nói bàn đi ra.
"Như thế không gọi là chuyện à?" Cố hải âm vụ nghiêm mặt, "Như vậy không gọi là có chuyện, thì cái gì hả?!"
"Cũng không phải tôi chủ động làm cho hắn ăn, tôi là làm cho cậu, là để anh ta ăn mất!"
Cố hải dộng nắm tay vào cửa nổ vang, "Tôi mặc kệ cậu làm cho ai, cuối
cùng không phài là đều nằm trong bụng anh ta sao? Chỉ cần không được để
cho anh ta ăn!"
Người giận sôi, mới vừa rồi còn phúc hậu tuân lệnh, lúc này nhất hồn
đứng lên, Cố Hải dùng sức bóp đầu Bạch Lạc Nhân một cái, hung hăng nói:
"Cậu ngồi đây cho tôi thấu đáo mà tỉnh lại!"
Sải bước lớn hướng về phòng ngủ
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại xem xét liếc hắn một cái, hắn còn lớn tiếng
khiển trách: "Ngoan ngoãn mà đợi, tôi không cho phép không được trở về
phòng, hôm nay tôi thế nào cũng phải cho cậu chịu lạnh một đêm!"
Kết quả, cơ thể mơ hồ nằm ở trên giường không đến mười phút, trong đầu
óc đều là thân thể trần trụi của Bạch Lạc Nhân ngồi xếp bằng trên mặt
đất đích thị là nhân ảnh đẹp trai. Dáng người thật không thể chê vào đâu được, đường cong cơ thể như dòng nước, đôi chân dài thẳng tắp, cứ như
vậy giao nhau xếp bàn trên mặt đất, ở giữa chợt nhô ra bộ vị được mảnh
vải mỏng manh vừa khít sát sao bao bọc, hình dạng xung quanh thật làm mê người.
Mấy ngày nay, Cố Hải đều đặn mỗi ngày đều bôi thuốc cho Bạch Lạc Nhân,
đều nhanh chóng mà nội xuất huyết, thật vất vả mà giữ ở nhà nuôi dưỡng
vài ngày, lại chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, đối với tên lưu manh
rèn luyện hàng ngày cực sung mãn như Cố Hải, quả thực chính là phung phí của trời.
Vì thế, cố đại thiếu gia giống như là vui đùa lật lọng vậy, một tích tắc trước tối sầm mặt nghiêm nghị đi vào phòng, một tích tắc sau lại đỏ mặt đi ra, vừa đấm vừa xoa mà đem Bạch Lạc Nhân dỗ dành trở về giường.
Hai thân hình rất nhanh quấn vào nhau, Bạch Lạc Nhân dò tìm hơi ấm trên
người Cố Hải, Cố Hải bởi thế chợt cảm thấy bần thần, sau đó đi thẳng vào việc chính, bàn tay to lớn trực tiếp xâm nhập vào quần lót của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thân thể cứng đờ, "Không phải cậu nói sẽ không chạm vào phía trước của tôi sao?"
Cố Hải ra vẻ thề thốt son sắt, "Cho dù tôi không chạm vào cậu, cũng có thể khiến cậu sảng khoái điên đảo."
Vậy là hôm nay Bạch Lạc Nhân hoàn toàn bị áp chế, hắn ngay cả cơ hội một lần chủ động cũng bị mất.
Thấy Bạch Lạc Nhân có chút do dự, Cố Hải lúc này đem Tiểu Hải Tử đích
thị như một que hàn hướng đến mông của Bạch Lạc Nhân, hạ thấp một chút
chẳng mấy chốc mà chạm vào, "Bao nhiêu ngày rồi? Từ lúc hai ta cãi nhau
đến bây giờ, tôi ngay cả tay cậu cũng chưa chạm qua."
Bạch Lạc Nhân cẩn thận suy ngẫm lại, thật sự giống như hồi ức vậy,
thoáng cái đã hơn mười ngày trôi qua, "Tiểu nhi tử" của hắn đến giờ vẫn
luôn không có sức , hắn cũng vô tâm suy nghĩ về chuyện này. Hiện tại cứ
như vậy bị Cố Hải quấy nhiễu, thật làm suy nghĩ đảo lộn, phía sau “vị
kia” khỏe mạnh như vậy chẳng phải chủ nhân hẳn là chịu đựng nhiều khó
chịu hay sao?
Nghĩ thế, Bạch Lạc Nhân khẽ nghiêng đầu sang bên, đón nhận từ Cố Hải một nụ hôn.
Đầu lưỡi Cố Hải từ đôi môi mỏng một đường trượt đến giữa hai chân, thuận thế tách hai chân Bạch Lạc Nhân ra, đầu lưỡi ở xung quanh vùng đại nội
mà ác liệt đùa nghịch, nhưng nhất định không chạm vào ‘vật đầy khát
khao’ ở chính giữa.
Bạch Lạc Nhân bị trêu chọc đến thở hồng hộc, đầu lưỡi Cố Hải cứ trượt
quanh mép quần lót, rồi đến chân, cơ thể Bạch Lạc Nhân vô ý mà run rẩy.
Cuối cùng thật sự nhịn không được, một tay túm lấy đầu Cố Hải thượng
diện mà ấn vào Tiểu Nhân Tử.
"Liếm nó cho tôi. . . "
Cố Hải dán chặt môi lên Tiểu Nhân Tử làm nổi lên một đường cong đầy mê
hoặc, bàn tay ở bên ngoài chiếc quần lót mà nhào nặn, Bạch Lạc Nhân lập
tức phản ứng mãnh liệt mà đẩy uốn thắt lưng, Cố Hải vỗ mông một cái,
"Chờ tốt lắm làm lại, nghe lời nào, trước tiên hãy kiên nhẫn một chút. . . "
Bạch Lạc Nhân ngay lập tức sa sầm mặt xuống.
Cố Hải thấy không thể để Bạch Lạc Nhân mất hứng, vì thế ôn nhu mà lừa
gạt "Được được được, cách quần lót liếm vài cái, thì liếm này, thật
không thể cỡi ra đâu nhỉ!"
Kết quả, Cố Hải cứ trêu chọc như vậy, Bạch Lạc Nhân càng chịu không nổi , quả thực là gãi không đúng chỗ ngứa, lại càng thêm bứt rứt.
Bạch Lạc Nhân tự mình đưa tay hướng vào phía trong quần lót, bị Cố Hải
nhanh tay lẹ mắt gạt lại xuống dưới, giữ chặt ở phía sau thân. Lại đem
thắt lưng Bạch Lạc Nhân nhấc tới, trưng ra một tư thế qùy sấp chờ đợi ở
trên giường, quần lót bất chợt bị kéo tuột, tất cả 'bộ vị' nhạy cảm hết
thẩy đều bao quát mà nhìn không bỏ xót một thứ gì .
Cố Hải giống như đang thưởng thức một món bảo bối quý giá nhất, không
chút nào che dấu ánh mắt lẳng lơ mà còn hạ lưu của mình. Nỗi hổ thẹn to
lớn cảm thấy thủ đoạn kích thích Bạch Lạc Nhân, hắn muốn bắt đầu, nhưng
lại
sợ Cố Hải làm ra càng làm những hành động hắn không thể chịu được.
(đọc lại hơi vướng vướng)
Đáng tiếc, tên lưu manh họ Cố chắc là không biết buông tha bất cứ thứ
gì, chọc ghẹo Bạch Lạc Nhân đích thị xem là một cơ hội. Xem ra, ở hắn
ta, nhục nhã nhất chính là một quân nhân nói năng ý tứ trang trọng,
khiến cho hắn ta ở trước mặt lộ vẻ dâm đãng, đích thị là cảm giác đạt
được thành tựu rực rỡ.
Hắn liền đem hai tay Bạch Lạc Nhân ấn vào trên hai hai cánh hoa* , khí
thế mạnh bạo mà ra lệnh: "Vuốt, cho tôi xem cậu có bao nhiêu ham muốn."
(* Bộ phận trên ngực)
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân âm trầm thật có một chút biến sắc, ánh mắt chịu
đựng oán hận nhìn Cố Hải, rõ ràng là hắn không biết chừng mực đến như
vậy nên mới phô ra vẻ bỉ ổi háu ăn của mình.
---
Cố Hải vẫn chưa thỏa mãn, hắn đi xuống giường, Tiểu Hải Tử vẫn đĩnh đạc
ngạo nghễ, đi đến tủ treo quần áo lấy ra thứ vũ khí lại là một nghiên
cứu mới. Khóe miệng cong lên một chút cười xấu xa, hôm nay tôi thế nào
cũng phải trừng trị cậu để cậu phục tùng.
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn thấy đồ vật kia, lúc này lại chống chế trong
tuyệt vọng, "Cậu không đem thứ này phổ biến ra ngoài thì chưa từ bỏ ý
định có phải hay không?"
"Tôi cam đoan cậu sẽ thích." Cố Hải lại khoa trương.
Sự thật Cố Hải vì đề cao lạc thú giường chiếu của hai người bọn họ, cùng toan tính một cuộc sống chất lượng, thật là đã một phen khổ tâm. Thứ
này đã trải qua liên tiếp những thay đổi, về tính an toàn tuyệt không
một sai xót, về hiệu quả tuyệt không người nào có thể địch lại.
Cố Hải mở công tắc, điều chình các mức đều bình thường, hướng đến điềm
mẫn cảm của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lập tức như bị sốc điện, hốt
hoản mà chạy trốn, Cố Hải thừa thắng xông lên, một đường dồn Bạch Lạc
Nhân đến góc giường, cầm lấy thứ kia mà ông ông tác hưởng phóng tới
trước ngực nhấp nhô của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lập tức phát ra
tiếng kêu rên động tình
"Lấy đi. . . . . . đừng. . . . . ."
Cố Hải cười gian ác, "Tôi thực sự cầm đó, cậu không khóc chứ?"
Nói xong làm vật kia trượt đến lưng, Bạch Lạc Nhân lập tức căng cứng
không thể trụ được, thắt lưng run rẩy , cơ bụng tất thẫy đều rung động,
dốc sức tránh né chống cự.
Những phản ứng của Bạch Lạc Nhân đều làm Cố Hải có chút ghen tị, có vẻ
như lúc hắn đích thân động thủ cũng không thấy Bạch Lạc Nhân kích động
quá đến vậy.
Cố Hải vừa đem món đồ ấy di xuống tiểu cúc hoa của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân liền không khống chế được mà hừ một tiếng.
"A a. . . . . ."
Sau khi thao vài cái, Cố Hải cảm thấy làm bất quá nghiện, đồng thời tay
của Bạch Lạc Nhân đưa lại, hắn liền ném công cụ sang chỗ khác, trầm
giọng nói, "Muốn thì tự mà làm."
Thật ra vật này so với Cố Hải quả quyết có nhiều sức hấp dẫn, vừa rồi Cố Hải khiến cho Bạch Lạc Nhân khai mở cúc hoa hắn cũng không phải là tự
nguyện, thứ này ở trên thân thể Bạch Lạc Nhân bất quá chỉ mới vài phút
thời gian, hắn liền luyến tiếc lấy ra nữa, thậm chí không ngại ở trước
mặt Cố Hải làm động tác mưu mẹo không thể chịu nổi
Bạch lạc nhân một mặt sử dụng công cụ để tự an ủi chính mình, sang bên kia ăn Cố Hải bị nhéo đến sưng lên.
Tay Cố Hải chạm siết đầu Bạch Lạc Nhân, khàn khàn cổ họng mà nói: ” Bảo bối lớn một chút dáng vẽ phải hấp dẫn”
Bạch Lạc Nhân miệng tăng thêm lực, Cố Hải lập tức phát ra tiếng tiếng kêu rên thoải mái.
Lại liếc mắt một cái nhìn Bạch Lạc Nhân, chỉ thấy hắn nằm úp sấp quỳ gối trên giường, tay ở sau người tích cực vận động, Cố Hải khả dĩ có thể
tưởng tượng đến mật khẩu thị của mê nhân kia làm sao mà nhả ra nuốt vào
cái công cụ kia được.
Hô hấp của Cố Hải càng ngày càng bất ổn, hơi thở đứt đoạn không thể kiềm chế một luồng sộc mùi máu tươi, ánh mắt đều nhanh bị dục hỏa thiêu đốt . Hắn vốn nghĩ chính là muốn làm nhục nhã Bạch Lạc Nhân, rốt cuộc lại đem bản thân giày vò quá mức, một mặt muốn thấy bộ dạng Bạch Lạc Nhân tự
mình chơi đồ vật ấy đến nước mắt lã chã, một mặt lại hấp tấp vội vàng mà mang súng ống ra trận.
Tay Bạch Lạc Nhân rê đến khố hạ của Cố Hải (cái háng, bẹn ^^), phát hiện Tiểu Hải Tử đích thị đang chảy nước miếng, đã muốn dài quá ba thước
(tam xích trường), lấy tay đặt ở đầu chóp nắm lại, xấu xa mà vuốt xuống
đến tận gốc của Cố Hải (chủy biên là gì??).
Cố hải không khống chế được bất lực gầm rú một tiếng, lập tức kéo dụng
cụ kia ra, hung mãnh phóng thích Tiểu Hải Tử. Vì đã tự mình tuyên cáo
chủ quyền, Cố Hải vẫn còn ở “nhập môn” mà cọ sát, hơi thở bất ổn gặn
hỏi: "Nghĩ xem muốn cái gì? Hả?"
Gương mặt Bạch Lạc Nhân căng hồng lan tỏa một mị lực khiếp người, tuy rằng khó có thể mở miệng, vẫn có thể chi tiết bẩm báo.
"Tôi vẫn là muốn cái kia cơ. . . . "
Vừa dứt lời bả thủ thân hướng , vật đó bị Cố Hải ném sang một bên.
". . . . . . ? ? ! !"
Sắc mặt Cố Hải đột nhiên thay đổi, thở dốc giữa lúc vì mang theo một cỗ
dấm chua ý vị, hắn khẩn cấp đem Tiểu Hải Tử dũng mãnh đâm thẳng vào,
hung bạo mà cày cấy , chính là vì muốn nhanh chóng đoạt lại chủ quyền.
Rốt cục, Bạch Lạc Nhân như mê loạn vì Cố Hải, một lần lại một lần đâm
sâu vào, bùng nổ khẩn cấp là lúc, Cố Hải hung hăng bóp thắt lưng Bạch
Lạc Nhân khống chế, mỗi một động tác cương mãnh đều chất vấn: "Còn không cần thứ đồ này? . . . . . . Hửm? . . . . . ."
Bạch Lạc Nhân, đầu tóc đẫm mồ hôi, động tác cũng lắc lư theo đó mà vuốt
trán, hoàn toàn mê đắm trong cơn lốc khoái cảm, đôi môi mỏng khêu gợi
khẻ mở rồi khép lại.
"Không. . . . . . Chỉ cần cậu. . . . . ."
Cố Hải vừa lòng, cắn chặt răng, sau một trận va chạm mãnh liệt, hai
người cùng nhau đat đến đỉnh điểm. Chính như lời Cố Hải, tay hắn thật sự vô dụng, phải dựa vào thực lực bản thân cường mãnh để chinh phục Tiểu
Nhân Tử.
Đối với Cố Hải mà nói, trên thế giới này tuyệt diệu nhất chính là thanh
âm khoảnh khắc lên cao trào của Bạch Lạc Nhân, động tình mà hô lên một
tiếng «Đại Hải».
Cố Hải bây giờ mơ mộng về những dư âm, Bạch Lạc Nhân ở bên kia đã bắt đầu lầm bầm lầu bầu, "Cái thứ này thật vô lại."
Quay đầu vừa thấy Bạch Lạc Nhân vừa cầm "tình địch" của hắn lên đùa nghịch.
Cố đại giằng co ‘thứ vô lại’ vài giây đồng hồ, ". . . Đưa — tôi — vứt — nó!"