Trans+ Edit: Lê Hương Giang
Cố Dương vừa bước chân đi, Chu Lăng Vân liền đi theo phía sau.
Hai tên lính canh gác chặn Chu Lăng Vận lại hỏi, “Đi đâu?”
Chu Lăng Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, “Đi giúp Cố tổng chặn máy bay quân sự.”
“Không phải vừa mới nói không giúp hay sao?” Lính gác nghi hoặc nhìn Chu Lăng Vân,
“Tôi nghe thấy ông nói, cơ quan quốc gia không giải quyết vấn đề cá nhân.”
“Đây không phải vấn đề cá nhân, phi công trên máy bay gặp nạn trên lãnh
thổ quốc gia, tôi phải đi đảm bảo an toàn cho hắn, đây thuộc về bổn phận của tôi, cũng là đảm bảo cho lực lượng thiết yếu của không quân.” Chu
Lăng Vân chậm rãi kiếm cớ bày tỏ.
Hai lính canh gác nhìn nhau, gọi điện thoại cho sĩ quan, sau khi được
cho phép, chỉ thẳng Chu Lăng Vân cao giọng: “Tôi đi cùng ông!”
Bạch Lạc Nhân lái phi cơ xuyên thủng tầng mây, vững chãi lao thẳng lên bầu trời, xem ra đúng là không có vấn đề gì.
Một lúc lâu sau, vẫn chưa có ai lên tiếng, Đông Triệt mở miệng trước.
“Bên trong buồng phi cơ được phép hút thuốc không?”
“Tùy cậu.”
“Không được.”
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đồng thanh nói, hai lời nói trái ngược khiến cho Đông Triệt đang định lấy thuốc lá, phải dừng tay. Bạch Lạc Nhân tỏ thái độ thờ ơ, Cố Hải thì khẳng định là không thể, nếu hút thuốc trong buồng phi cơ, sẽ làm phiền sự tập trung của phi công.
Đông Triệt liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, người này quả hết sức phi thường, từ ngoại hình, khí chất đều hơn người.
“Thôi bỏ đi.” Đông Triệt bỏ bao thuốc lại vào túi áo.
Bạch Lạc Nhân đưa tay về phía Đông Triệt, “Cho tôi một điếu.”
Cố Hải nắm chặt tay Bạch Lạc Nhân, ôn nhu nói: “Lát nữa về rồi hút, một giờ nữa là về tới nhà rồi.”
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng hất tay Cố Hải, tiếp tục đưa mắt ra hiệu với Đông Triệt.
Cố Hải mơ hồ cảm giác thấy Bạch Lạc Nhân thái độ có chút không bình
thường, nhưng vì để ba người bay an toàn, không trái ý Bạch Lạc Nhân
nữa, để tùy ý cậu.
Rất nhanh, khói thuốc từ trong cabin tràn ra.
Đông Triệt cảm thấy, từ lúc bọn họ khởi hành, ánh mắt Cố Hải luôn dính
chặt lấy Bạch Lạc Nhân, trừ khoảng thời gian ở bên ngoài, căn bản đều là nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân không chớp mắt. Bạch Lạc Nhân thì một bộ
hờ hững, không biết do lái máy bay cần phải tập trung hết sức, hay do
cậu đối với Cố Hải có thành kiến.
Tóm lại, Đông Triệt cảm nhận được giữa họ đang có khúc mắc.
Đột nhiên, Bạch Lạc Nhân phát hiện phía trên có tín hiệu bất thường,
thần kinh đột nhiên trở nên căng thẳng. Ngay lập tức cầm đầu lọc thuốc
lá nhét vào tay Cố Hải, hết sức chăm chú khống chế cần điểu khiển, ánh
mắt tập trung vào bảng thông số.
Rất nhanh, Cố Dương phát hiện một chiếc phi cơ khác ở trong tầm mắt,
người kia và Bạch Lạc Nhân mặt đối mặt, chỉ bất quá chưa có giao tay.
Lần trước diễn tập ở sa mạc, hai người vốn bất đồng, đáng lẽ có cơ hội
để phân cao thấp, nhưng Bạch Lạc Nhân đã bỏ lỡ dịp đó.
Chiếc phi cơ này bay phía bên phải Bạch Lạc Nhân, Đông Triệt nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc máy bay tiêm kích bay nghiêng sáp vào, ý
đồ đã rất rõ ràng, thái độ rất hung dữ. Bạch Lạc Nhân lập tức phản ứng
kịp thời lao xuống tránh né, mấy trăm kg trọng lượng từ bốn phương tám
hướng chèn ép thân thể và nội tạng, bên trong cơ thể một phen hỗn loạn.
Bạch Lạc Nhân thấy rõ ý đồ của đối phương, không hơn gì ngoài chặn lại
phi cơ của họ, không để cho cậu thuận lợi trở về đơn vị, nhưng người này là ai, trong lòng hắn lại không hề rõ.
Bạch Lạc Nhân một mực tránh né, có thể tránh thì tránh, không để thiệt hại tới phi cơ quân sự, càng không muốn gây ra sự cố.
Đột nhiên, chiếc phi cơ kia vút nhanh, thoáng chốc đã ở phía trước phi
cơ của Bạch Lạc Nhân. Thân máy bay run lên, phía dưới bắn ra hai tia
lửa, một tổ hỏa tiễn bắn ra vút lên trời…
Bị đánh úp bất ngờ, Bạch Lạc Nhân tránh không kịp, thân máy rung lên
kịch liệt một hồi, Cố Hải miễn cưỡng chống đỡ, Đông Triệt cảm thấy bị đè nén. Dường như tác chiến đạn thật vẫn diễn ra hàng ngày, Cố Hải có thể
tưởng tượng đến sự nguy hiểm khổ cực, chỉ khi chính mình ở cùng với Nhân Tử mới có thể cảm nhận.
Mẹ kiếp!... Bạch Lạc Nhân thầm chửi rủa trong đầu, rượu mời không uống
lại muốn uống rượu phạt. Tinh thần chiến đấu trong lòng nhanh chóng được đốt lên, ánh mắt Bạch Lạc Nhân trở nên sắc bén khác thường, tư duy càng trở nên rõ ràng, động tác càng trở nên nhanh nhạy quyết đoán, coi đây
như một lần diễn tập thực chiến, tiến đến đánh trả.
Đôi bên chính thức giao chiến. Bên trong buồng điều khiển, tham mưu
trưởng và đội trưởng đang tán dóc, nói đến việc quân sĩ hăng hái chủ
động huấn luyện, liền thấy trên bảng điều khiển hai chiếc phi cơ đang
giao tranh, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
“Ví như có thể gộp vài quân lính lại, hẳn chúng ta sẽ có vài nhân tài như Tiểu Bạch.”
Hai chiếc phi cơ vẫn giao tranh quyết liệt trên không, dù có tổn thất
nhưng không ai chịu nhượng bộ. Giao tranh dữ dội suốt nửa giờ đồng hồ,
dũng khí càng lúc càng thêm mãnh liệt. Bạch Lạc Nhân không những muốn
đánh thằng, còn muốn đem hết sức để đi về phía bắc, chỉ có vậy mới đảm
bảo đủ nhiên liệu về tới đồn trú.
Cố Dương nhìn ra ý đồ của Bạch Lạc Nhân, trầm mặt nhắc nhở phi công: “Nhất định phải ngăn bọn họ bay về phía bắc.”
Bên này, phi công cũng là kẻ điên, thích nhất là tác chiến đạn thật,
càng đánh càng phấn khích, nổ pháo liên tiếp vào đối phương, triệt để
từng bước ép sát.
Đang lúc đôi bên đánh nhau túi bụi, lại một chiếc phi cơ khác xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Lạc Nhân.
Khỉ thật, sao lại thêm một phi cơ nữa? … Bạch Lạc Nhân vốn không hề gọi
cứu viện, trong suy nghĩ rất rõ ràng, hắn không thể nào là cùng một phe
tác chiến với cậu.
Cố Dương mặt biến sắc hướng về người
phi công bên cạnh hỏi: “Anh gọi cứu viện sao?”
Phi công cũng ngỡ ngàng, “Không có!”
Cố Dương đang còn mải suy nghĩ, chiếc phi cơ kia bắt đầu hướng về phía
phi cơ của Bạch Lạc Nhân khai hỏa, Cố Dương vội nắm tay phi công, “Án
binh bất động, trước tiên quan sát rồi sẽ bàn tiếp!”
Chiếc phi cơ này vừa ra tay đã tỏ ra khí phách vương quyền, người điều
khiển và phi cơ đã đạt tới độ hòa làm một, không kể là lật mình, xoay
tròn, đều thể hiện kỹ thuật thần kỳ. Biến hóa khôn lường khiến cho Bạch
Lạc Nhân ánh mắt không kịp dõi theo, tiến tấu nhanh chóng bị loạn, mỗi
lần đạn bắn ra đều là đạn khói, có trúng cũng không hề hấn gì.
Bạch Lạc Nhân đã đoán ra người điều khiển của chiếc phi cơ kia là ai,
chẳng qua là không rõ tại sao Chu Lăng Vân lại đứng về phía Cố Dương.
“Được lắm!”
Buồng lái của phi cơ kia cũng đã thốt lên thán phục, “Không hổ danh là con át chủ bài của không quân.”
Cố Dương cũng thấy buồn bực, Chu Lăng Vân không phải nói không giúp sao? Sao giờ lại tới?
“Cậu có muốn hiệp đồng tác chiến với chiếc phi cơ kia, triệt để phá tan
phi cơ của Bạch Lạc Nhân?” Phi công nóng lòng muốn chiến đấu, khuôn mặt
lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Đập tan trứng!” Cố Dương nhịn không được thô bạo lớn tiếng, “Anh không thấy phi cơ kia có ý đồ chiến đấu sao? Mau đi trợ giúp!”
“Trợ giúp?” Phi công bối rối, mới vừa rồi còn muốn ép họ vào chỗ chết, sao giờ lại muốn chi viện.
Cố Dương quát một tiếng, “Hai em trai của tôi đều ở trong đó!”
Người phi công toát mồ hôi, “Vậy cớ gì cậu muốn tôi nổ súng vào người nhà cậu?”
“Anh quản làm gì? Mau tiếp viện, nếu có chuyện gì anh phải chịu trách nhiệm!”
Người phi công lẩm bẩm trong đầu, ta rút cuộc đắc tội với ai?
Kết quả vẫn chậm một bước, khi máy bay của Cố Dương đến nơi, Bạch Lạc
Nhân đã xuyên thủng tầng mây, lao xuống dưới, hướng về phía khu đất
trống.
Bạch Lạc Nhân một mặt điều khiển máy bay, một mặt hướng về phía hai người kia nhắc nhở, “Mau chóng nhảy dù!”
“Tôi muốn buộc chung với cậu.” Cố Hải nói.
Nghe được câu này, Bạch Lạc Nhân vẫn âm trầm như cũ.
“Cậu đi mà nhảy một mình, tôi không buộc với cậu.”
Cố Hải vẫn khăng khăng, “Tôi nhất định phải ở cùng cậu.”
Bạch Lạc Nhân lờ mờ thấy mặt đất, trong nháy mắt liền nóng nảy.
“Lằng nhằng cái gì? Bảo cậu nhảy thì nhảy đi!”
“Cậu không cùng tôi, tôi không nhảy.”
“Buộc chung một chỗ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi mặc kệ.”
Đông Triệt hắng giọng một cái, “Hai cậu cứ bàn bạc, tôi nhảy trước.”
Một thân ảnh nhảy vào không trung, còn lại hai người vẫn tranh luận
không ngớt, không còn thời gian, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác là
theo ý của Cố Hải, hai người buộc chặt lấy nhau, từ cabin nhảy xuống.
“Cùng không cần phải cứu viện đúng không?” Phi công dè dặt hỏi.
Cố Dương trong nháy mắt nét mặt trở nên xám xịt, bất luận nhìn thế nào
cũng không thấy chút huyết sắc nào. (mặt u ám, cắt không còn giọt máu)
Người phi công đang định quay trở về điểm xuất phát, đột nhiên gặp vật
cản phía trước, phi cơ kia bất ngờ tập kích, thân máy bay run rẩy kịch
liệt. Thật vất vả mới khống chế được, lại lọt vào tâng tầng lớp lớp hỏa
tiễn bắn ra, toàn bộ thân máy bay đều xiêu vẹo.
“Chuyện gì vậy?” Phi công trợn tròn mắt, “hắn không phải cùng phe với chúng ta sao? Tại sao lại nhằm chúng ta mà bắn?”
Cố Dương nghiến răng, ta nào biết?
Cố Dương cũng sắp không chịu nổi khi ngồi trên chiếc phi cơ này, nhanh chóng lao xuống hướng về phía khoảng đất trống.
Ngồi bên cạnh Chu Lăng Vân hiên ngang dũng mãnh, người lính gác mồ hôi
vã ra như tắm, thân thể hắn không chịu nổi áp lực ở đây, mặt khác tiếng
pháo ầm ầm càng làm khuấy động. Đợi đến khi chiếc phi cơ ổn định trở
lại, lính gác mới chậm rãi thở phào.
“Chúng ta rút cuộc tới đây làm gì?”
Đánh một phi cơ rồi lại đánh một phi cơ khác, người lính gác không hiểu thật ra trong lòng Chu Lăng Vân đang tính toán cái gì.
Không ngờ, Chu Lăng Vân hời hợt nói ra bốn chữ.
“Tham gia náo nhiệt