Cố Hải ngồi ở phòng chờ, tới giờ vẫn chưa được gặp mặt Bạch Lạc Nhân.
Giờ phút này, Cố Hải mới hiểu được, chỉ một chút sơ sẩy của hắn, đã khiến Bạch Lạc Nhân tổn thương sâu đậm.
“Vậy chờ họ đi nghỉ hết, tôi lại giúp ngài đi hỏi? Nói không chừng lúc đó mới có thời gian.”
Cố Hải coi như không nghe thấy giọng nói phía sau, hắn thấy hình ảnh
Bạch Lạc Nhân tại nhà ăn tầng ba, đồ ăn đặt trước mặt. Cố Hải nhìn không rõ là ăn gì, nhưng thấy rõ dáng vẻ ăn từng miếng từng miếng, cố sức mà
nuốt, chắc những thứ đó đều không ngon, chắc hắn ấy đói bụng lắm.
Cách xa ba trăm mét, Cố Hải có thể cảm nhận rõ sự buồn bực trong lòng
Bạch Lạc Nhân, thật muốn chạy đến bên hắn, xem rút cuộc mập lên hay vẫn
cứ gầy, có chỗ nào bị thương không, tâm tư gần đây thế nào…
Theo bản năng bước về phía trước, rút cục lại bị hai cây thương chặn lại.
“Cố tiên sinh, ngài không được phép vào trong.”
“Xin đừng để chúng tôi khó xử.”
Cố Hải đứng cách đó 200m, ánh mắt bình lặng nhìn Bạch Lạc Nhân.
Nhân Tử, cậu không nhớ tôi chút nào sao?
Bạch Lạc Nhân nhìn qua cửa kính thấy Cố Hải rời đi, mắt ươn ướt liền đem hết số bánh bao nuốt vào bụng.
“Ở đây ăn uống thế nào?” Cố Uy Đình hờ hững hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời, “Ăn xong rồi.”
Cố Uy Đình phát hiện từ đầu chí cuối, Bạch Lạc Nhân chưa hề động đũa vào mâm cơm trước mặt.
“Sao không ăn thức ăn? Không ăn sẽ nguội hết.”
Bạch Lạc Nhân khó khăn nuốt bánh bao trong miệng, Cố Uy Đình chăm chú
nhìn cậu cầm đũa, dù đã khống chế nhưng tay vẫn không khỏi run rẩy. Vì
liên tục phải cầm cần lái, Bạch Lạc Nhân không có cách nào cầm chắc đũa
được, vậy nên mấy hôm nay đều chỉ ăn bánh bao, ít gọi đồ ăn, mâm đồ ăn
này hôm nay đặc biệt là vì Cố Uy Đình đến.
“Ông cũng ăn chút gì đi, từ đây trở về phải đi mất vài giờ đồng hồ!” Bạch Lạc Nhân cố gắng che giấu tâm trạng hỗn loạn.
Cố Uy Đình hiểu rõ tình huống này của Bạch Lạc Nhân, tính sơ sơ đứa bé
này cũng nhập ngũ gần 9 năm rồi. Chín năm ở quân ngũ, cậu từng khiến cho Cố Uy Đình nhiều lần xúc động. Từ lúc ông cưới Khương Viên, Bạch Lạc
Nhân chưa hề nhờ cậy nửa phần vinh hiển, tưởng như được hưởng hào quang
chín năm, thật ra là đều tự mình đổ mồ hôi giành lấy, tuyệt nhiên không
liên hệ chút nào tới Cố Uy Đình, nhiều lắm là lúc mới vào được chú ý hơn một chút.
Hắn nỗ lực phấn đấu, trong mắt Cố Uy Đình, dù cho không có thân tình
quan hệ, nhìn một người trẻ tuổi ở đây chịu khổ, Cố Uy Đình trong lòng
không khỏi xót xa, huống hồ đây lại là con ông ta.
Bạch Lạc Nhân gắp một miếng thịt vào bát Cố Uy Đình, sau đó lại tiếp tục ăn bánh bao.
Trái tim của hắn không ở đây, một chút khẩu vị cũng không có, ăn cái gì
cũng là cứng nhắc, thuần túy chỉ để lót dạ, ăn gì cũng thấy không ngon.
Cố Uy Đình ăn miếng thịt trong bát, nhìn lại Bạch Lạc Nhân, chợt thấy khó hiểu, cảm giác nuốt không trôi.
Bạch Lạc Nhân vẫn còn khó chịu chuyện Cố Hải rời đi, đột nhiên có đôi đũa đưa tới trước mặt.
“Ăn đi.” Cố Uy Đình hiếm khi lại tỏ thái độ hòa nhã đến vậy.
Bạch lạc Nhân ngạc nhiên không phải nhìn đôi đũa, mà trên đôi đũa này là miếng thịt bò, môi chợt giật giật, vô ý thức mở miệng, một miếng thịt
mềm cứ như vậy đưa vào trong miệng, mang theo tình cảm của cha Cố Hải,
trong lòng Bạch Lạc Nhân chợt in sâu một dấu ấn.
Nếu như là một người lính bình thường, được cấp trên tự tay đút cơm cho, sẽ triệt để đánh tan khoảng cách địa vị.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân bị lay động, hoàn toàn bởi vì đây là cha của Cố Hải.
Chín năm trước, người nhốt Cố Hải trong địa đạo, người luôn miệng uy
hiếp người khác; đưa bọn họ ép tới đường cùng, khiến cho họ phiêu bạt
nay đây mai đó; phải chứng kiến cảnh Cố Hải bị tai nạn, khiến cho hắn
một lòng ôm mối hận… Mà nay, lại dùng đôi tay ôn hòa ấm áp, gắp thức ăn
đưa tới tận miệng mình, cậu thấy mình không còn cầm nổi đũa nữa.
Cố Hải đã từng vô số lần gắp cơm và thức ăn cho Bạch Lạc Nhân, hắn cũng
không hề có cảm giác muốn khóc, nhưng hôm nay, Cố Uy Đình tự tay gắp cho cậu một miếng, cậu liền cảm thấy nghẹn ngào.
Chín năm trước, đi một bước tính một bước. Gặp đủ loại đau khổ khó khăn, cuối cùng, Bạch Lạc Nhân mới phát hiện ra, cậu luôn tha thiết mong nhận được sự đồng ý, chúc phúc của người này.
Trên đường trở về, trong đầu Cố Uy Đình chỉ thấy hình ảnh Bạch Lạc Nhân
cố nén nước mắt, trong đôi mắt ấy luôn có giọt nước mắt trực chờ rơi
xuống, hình ảnh ấy cứ bám riết trong lòng Cố Uy Đình.
Buổi tối huấn luyện xong, Bạch Lạc Nhân trở lại ký túc xá thì phát hiện chăn trên giường đã biến mất.
Đang buồn bực, phía sau vang lên tiếng gõ cửa.
Lưu Xung ngó vào, dò xét hỏi: “Thủ trưởng, em vào được không?”
Bạch Lạc Nhân nhíu mày nói, “Có gì mà không thể?”
Lưu Xung đi vào, Bạch Lạc Nhân mới thấy cậu ta đang khiêng trên vai một cái chăn.
“Sao cậu lại lấy chăn của tôi đi?” Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung từ tốn nói, “Em thấy cái này cũng ẩm quá rồi, hai ngày trước
lúc nào cũng mưa, chăn mền có mùi ẩm mốc, hôm nay chúng em mang đi phơi. Em đi qua đây, thấy cửa mở, liền đem chăn mền của anh khiêng hết ra
ngoài. Thủ trưởng, anh sẽ không trách em chứ?”
“Sao tôi lại trách cậu?” Bạch Lạc Nhân trên môi nở nụ cười, “Cậu quan
tâm tôi như vậy, tôi mừng còn chưa hết, sao lại trách cậu được?”
“Thủ trưởng, em hỏi chuyện này được không?”
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn ánh mắt Lưu Xung, cũng biết hắn muốn hỏi cái gì,
thay vì để cậu ta khó khăn mở miệng, chi bằng phóng
khoáng thừa nhận.
“Tôi và Cố Hải đúng là quan hệ yêu đương.”
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Lưu Xung vẫn ngạc nhiên không nói nên lời.
“Sao? Dọa cho cậu sợ rồi à?” Bạch Lạc Nhân trái lại lại rất ung dung thoải mái.
Lưu Xung lắc đầu, “Lần trước em bị trói đến ký túc xá của anh, Cố Hải
cũng nói với em như vậy, em cũng đoán có thể hai người là quan hệ đó,
nếu không tại sao mỗi lần em đến ký túc xá của anh, Cố Hải đều khó chịu
đến vậy?”
Bạch Lạc Nhân trong lòng tự nhủ một câu, thật không dễ dàng a! Đứa nhóc này cuối cùng cũng thông suốt.
“Thực ra thì, thủ trưởng, em đối với anh cũng rất có thiện cảm, trong
lòng lúc nào cũng luôn nhớ đến anh. Chỉ có điều, mỗi lần Cố Hải đi tìm
em, em lại không có ý nghĩ đó, không phải em sợ anh ta, mà là em hiểu
được rằng khoảng cách giữa chúng ta thật quá chênh lệch. Em chỉ có thể
một lòng kính trọng anh, giống như những đồng đội khác trong ký túc xá,
là sự ngưỡng mộ chứ không phải tình yêu.”
Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên nghe được những lời nói rõ ràng đến thế từ miệng Lưu Xung.
“Được rồi, những điều này có hay không, quan trọng nhất vẫn là phải
luyện tập thật tốt. Chờ tương lai trở thành một người xuất sắc, tìm một
cô gái có khó gì?”
Lưu Xung nhìn Bạch Lạc Nhân với ánh mắt nghi hoặc, “Điều kiện anh tốt
như vậy, theo lý thuyết thì có rất nhiều cô gái mong muốn bên anh, tại
sao anh lại muốn cùng với một nam nhân chứ?”
“Điều kiện của tôi tốt vậy sao? Có mấy người thực sự muốn được gả cho
quân nhân? Mà cho dù họ bằng lòng lấy tôi, tôi cũng không dám lấy! Cưới
xong chỉ có thể ở nhà, quanh năm suốt tháng gặp được mấy lần? Bình
thường còn phải gọi điện về nhà, mỗi lần có nhiệm vụ lại phải báo cáo
vẫn đang bình an, mới nghĩ đã thấy phiền phức…”
“Ra vậy.” Lưu Xung nhịn không được cảm khái một câu, “Lẽ nào vì những điều này mà anh đi chung với anh ta?”
“Dĩ nhiên không phải.” Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ cười cười, “chuyện này
không thể nói rõ nguyên nhân, nói ra chắc xấu hổ không có chỗ mà trốn.”
“Ai, em thật sự khó có thể tưởng tượng, sao anh và anh ta có thể trở thành một cặp? Hai người một chút xíu cũng không xứng đôi!”
Tuy rằng Bạch Lạc Nhân đang giận Cố Hải, nhưng nghe những lời này của Lưu Xung vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Sao lại không xứng?”
Lưu Xung thẳng thắn bộc bạch: “Cứ coi như đàn ông với đàn ông có thể trở thành một cặp, nhưng cũng phải nói tới âm dương hòa hợp nữa chứ? Nhìn
hai người một chút, cả hai đều dũng mãnh như vậy, ai đè ép ai mới là
thích hợp đây?” (hai anh ý đè ép lẫn nhau bạn Xung ạ =))))
“Ai khiến cậu quản?” Bạch Lạc Nhân gõ đầu Lưu Xung một cái, “Đây là việc cậu nên bận tâm hay sao?”
Lưu Xung lần đầu tiên thấy Bạch Lạc Nhân mắc cỡ, trong đầu tràn ngập tư
tưởng gian tà, nhịn không được, thăm dò một lúc như vậy mới hỏi đến vấn
đề mấu chốt khiến hắn bối rối bấy lâu. (bạn trẻ Xung tò mò, bạn trẻ Xung bối rối =))))
“Thủ trưởng, hai người, chuyện kia có thoải mái không?”
Bạch Lạc Nhân láu lỉnh cười một tiếng, “Đúng thế đấy, cậu vừa lòng chưa?”
Lưu Xung cười đến đỏ hai gò má, tiến đến sát Bạch Lạc Nhân tiếp tục làm “bà tám”, “Vậy hai người, ai ở trên, ai ở dưới?”
“Còn phải xem tâm trạng.”
“Trời ạ, thủ trưởng cũng bị…” Lưu Xung không có cách nào tiếp nhận, “Ở
dưới không phải rất khó chịu sao? Anh ta ngồi trên ghế, tôi đã để ý mấy
lần… thực sự rất đồ sộ.”
Bạch Lạc Nhân giả vờ nổi giận nhìn Lưu Xung, “Cậu không có việc gì đi nhìn cậu ta làm cái gì?”
Lưu Xung lộ vẻ tức giận, “Em không có cố ý, liếc mắt một cái, chỉ liếc
mắt một cái…” Lưu Xung giơ ngón tay, lặp đi lặp lại để chứng tỏ mình
không có ý đồ gì.
“Được rồi, nói mãi cũng không hết chuyện, nhanh về ngủ đi!”
Lưu Xung vẫn còn ngồi lì không đi, “Cho em hỏi thêm một câu cuối cùng được không?”
Bạch Lạc Nhân kiên nhẫn gật đầu.
“Hai người định sẽ kết hôn sao?”
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, một lúc lâu sau mới trầm mặt nói: “Còn có thể
kết hôn sao? Có thể giữ gìn mối quan hệ này cũng đã không tệ rồi.”
“A.”