Editor: Chris Nguyen
Đêm trước khi xuất hành, Bạch Lạc Nhân đã sớm lên giường ngủ, nghĩ đến
ngày mai phải trở về Bắc Kinh, tâm tình vô cùng sảng khoái! Phi công
khác đều ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, hồi hộp cho đợt
bay biểu diễn ngày mai. Hắn thì ngược lại, trong đầu tuyệt nhiên không
hề có chút áp lực, tiến vào ổ chăn liền lăn ra ngủ.
Bảy giờ sáng, lác đác vài nhóm phi công rời giường, tiến hành lần hiệp
đồng diễn luyện cuối cùng. Cho tới hiện tại, số phi công chính thức tham gia bay biểu diễn chỉ có mười, ngoại trừ Chu Lăng Vân thì chỉ có chín,
kế đến chính là Bạch Lạc Nhân cùng Lưu Xung.
"Hôm nay tất cả mọi người đừng lo lắng khẩn trương, nếu có chút sai xót nào, ta sẽ quay lại tính sổ các ngươi!"
Mọi người đều thất kinh hồn vía, Chu đại sư trưởng, ông là đang an ủi người ta sao?
Chín giờ sáng, mười chiến đấu cơ vững vàng vút lên không, bắt đầu khẩn
cấp hướng về Bắc Kinh. Có lẽ ông trời thương cảm cho đám phi công những
ngày gần đây huấn luyện gian khổ, hôm nay Bắc Kinh bầu trời quang đãng,
điều kiện bay thật tốt.
Cố Hải an vị trên lễ đài bên ngoài thao trường, nhìn lên không trung,
tâm tình vô cùng lo lắng, tuyệt đối không chút gì hy vọng xa vời. Người
ta đều mong đội bay có thể trình diễn những màn ngoạn mục, hắn chỉ hy
vọng Bạch Lạc Nhân có thể an toàn mà hoàn thành nhiệm vụ, kém một chút
cũng không sao, có sai lầm cũng không quan trọng, chỉ cần hắn có thể
vững vàng đáp xuống đất.
"Chào, cậu là ai? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy qua cậu?" Một tên quan quân không quân hướng đến Cố Hải hỏi.
Cố Hải không chút để ý mà trả lời, "Tôi không phải người trong quân đội, là người nhà của phi công."
"Chẳng trách." Quan quân trêu chọc, "Tôi xem cậu so với bọn họ còn khẩn trương hơn."
Vô nghĩa! ! Cố Hải trong lòng rống lên một tiếng, thử đem vợ ngươi ném lên bầu trời đi!
Bạch Hán Kì cũng đã ngồi trên lễ đài, bị hỏi cùng một vấn đề, cũng trả
lời y như vậy. Sân này thật không cho phép người ngoài quân đội xem biểu diễn, cho nên Bạch Hán Kì cùng Cố Hải đã phải rất trắc trở mới vào
được. Không vì mục đích gì khác, chỉ nghĩ muốn xem hắn, con của mình oai phong cỡ nào.
Tự mình ngược đãi hành hạ từng ngón tay một lúc sau, trong tầm mắt Cố Hải rốt cục cũng xuất hiện năm chiến đấu cơ.
Rõ ràng là năm chiến đấu cơ giống nhau, ở năm vị trí song song, Cố Hải
có thể liếc mắt một cái đã tìm ra chiếc do Bạch Lạc Nhân điều khiển.
Rất nhanh, năm chiếc chiến đấu cơ đẩy nhanh tốc độ, tỏa ra năm hướng
lướt đi. Đuôi mỗi chiếc đều kéo theo sau một dãi khói màu, nhiều màu
lộng lẫy giống như đóa Tử Kinh Hoa khổng lồ đang nở rộ (*hoa Tử Kinh hay Dương Tử Kinh là loại hoa lan màu tím, có năm cánh, là quốc hoa và có
in trên quốc kỳ của HongKong). Những phi công giống như lấy trời xanh
làm bàn vẽ, thỏa sức thơ mộng mà chấm phá trên bầu trời .
"Ào..ào…ào...ào…ào. . . . . ." (*tiếng máy bay vút qua)
Một trận hoan hô ủng hộ tràn ngập bên tai Cố Hải, hai tay của hắn lại giống như đè ép ngàn cân đá tảng, căn bản nhấc không lên.
Trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, 3 chiến đấu cơ bay liệng xoắn vút
qua, 4 chiến đấu cơ từ trước mặt hướng thẳng lên trời mà bung tỏa các
hướng, 9 chiến đấu cơ từ trên lao xuống cùng tách nhóm tỏa ra. . . . . . Hơn mười bộ yêu cầu biểu diễn cao cấp liên tiếp trình diễn trên bầu
trời, kiểu này rồi đến kiểu khác, mức độ phấn khích thật làm người ta
choáng ngợp. Thậm chí ngay cả la hét cũng không làm cho người ta thở
gấp, lập tức nghênh đón tổ biểu diễn tiếp theo.
Tổ hợp biểu diễn qua đi, liền bắt đầu đến biểu diễn đơn.
Chu Lăng Vân là người đầu tiên điều khiển chiến đấu cơ xuất chinh, theo
chỉ lệnh của chỉ huy viên, hắn lái chiến đấu cơ thật giống như mũi tên
đang giương trên dây cung, đầu phi cơ đột nhiên nâng lên, góc độ tiếp
xúc gần như vuông góc hướng lên trời mà phóng. Tốc độ bay lên nhanh đến
khó có thể tưởng tượng, các thủ trưởng trên lễ đài đều nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, cách biểu diễn này trước kia chưa bao giờ có người dám thử.
Dần dần, phi cơ Chu Lăng Vân vượt ra khỏi tầm mắt mọi người, phi cơ của Bạch Lạc Nhân đã theo sát phía sau.
Không chỉ Cố Hải, mà ngay cả Cố Uy Đình đang ngồi xem trên lễ đài đều căng thẳng thay cho Bạch Lạc Nhân.
Sau khi bay lên, Bạch Lạc Nhân bắt đầu màn trình diễn đơn trên không
trung, đạt đến góc tấn cực đại cho phép, kỹ năng bổ nhào đặc biệt, đoạn
cao trào bay lên lộn vòng liên tiếp, dưới lễ đài thao trường, người xem
thỉnh thoảng bất giác vang lên âm thanh ủng hộ, thật sự rất phấn khích !
Cố Hải lại nói thầm trong lòng, làm giống rồi, tốt lắm rồi, cậu đừng lộn nhào nữa được không? Đừng lao xuống đột ngột nữa, làm tôi sợ chết khiếp có biết không hả? . . . . . . không chỉ có cơ thể Bạch Lạc Nhân chịu
đựng thách thức năng lực, tuyệt nhiên tâm lý Cố Hải cũng đang chịu thách thức năng lực.
Lúc mọi người ở đây đang thỏa nguyện hô to, phi cơ Bạch Lạc Nhân đột
nhiên bắt đầu rơi tự do, như là một chiếc lá rơi phiêu đãng, tầm mắt mọi người đột nhiên hạ xuống thấp.
Trong khoảnh khắc này, tâm can Cố Hải chợt ớn lạnh, mạch máu như muốn vỡ tan.
Ngay lúc chiến đấu cơ sắp rơi xuống mặt đất, thình lình lại được nâng
trở lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, phi cơ liên tục lộn tròn, 360 độ, 720 độ, 850 độ. . . . . .
Đây là một bộ biểu diễn tìm được đường sống trong chỗ chết, thật nhanh
khiến Cố Hải kinh hãi tỉnh mộng, nghe bên cạnh tiếng vỗ tay trầm trồ
khen ngợi, Cố Hải hận không thể đem dạt mõ những người đó. Các ngươi chỉ biết xem náo nhiệt, các ngươi thế mà có thể cười được? Một bộ động tác
như vậy, ắt hẳn thân thể Bạch Lạc Nhân bị tra tấn rất nhiều!
Nhưng vẫn có người giống Cố Hải mặt nhăn mày nhíu, hắn nhìn lại thấy tức giận, vợ tôi biểu diễn phấn khích như vậy, cả đám các ngươi như thế có
thấy đức hạnh không hả?!
Đau lòng, nhưng lại không tự chủ được mà dân trào một niềm tự hào kiêu hãnh.
Hận không thể trước toàn bộ
người trên thế giới mà tuyên bố, người đang ở trên không kia, là của ta.
Bạch Hán Kì cũng cảm giác được cái chiến đấu cơ kia bay lượn bốn phương
đích thị khí khái Bạch gia, ngay lập tức ghé đến sau đầu Cố Hải dặn dò,
túm tay quan quân chung quanh, lặp đi lặp lại kích động không thôi.
"Nhìn kìa, đó là con của tôi!"
Chín năm ròng, về nhà không được mười lần, Bạch Hán Kì trong lòng buồn khổ chính đều trong giờ khắc này mà kiêu hãnh tan biến.
Ngay cả Uỷ viên Quân ủy đang trên lễ đài cũng đều rất chú ý tới, ngón
tay chỉ lên không trung hướng đến chiếc chiến đấu cơ, xoay người ra sau
hỏi thủ trưởng không quân: "Phi công này tên gì?"
Thủ trưởng Không quân lúc này trả lời, "Bạch Lạc Nhân."
Bên cạnh có người chen lời, "Đó là con nuôi lão Cố."
Hơn mười ánh nhìn hướng về Cố Uy Đình, Cố Uy Đình lúc này cười to,
"Không phải con nuôi, là người nhà." (*nguyên văn là ‘thị thân đích’ tức là họ hàng ruột thịt, người trong gia đình, không phải con nuôi)
Cuối cùng, Chu Lăng Vân suất phát dẫn đầu phía sau chín chiếc phi cơ
chiến đấu, tạo thành một đội hình tam giác siêu dày đặc, kéo khói màu
sắc rực rỡ, xẹt qua trên đỉnh đầu mọi người, kết thúc màn biểu diễn bằng một bông hoa hoàn mỹ.
Sau đó, dẫn toàn bộ phi công trở về đơn vị .
Giây phút ăn mừng ngắn ngủi đi qua, Bạch Lạc Nhân và các đồng đội chiến hữu cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Hắn cũng không biết Cố Hải đến xem hắn biểu diễn, càng không biết Bạch
Hán Kì cũng nhìn thấy, hắn xem đây là một lần hoàn thành nhiệm vụ bình
thường, nhiệm vụ hoàn thành, hắn đã có thể hoàn toàn thả lỏng .
"Doanh trưởng, tôi nghe nói thủ trưởng không quân nhắc tên khen ngợi anh." Một cậu lính nhỏ tuổi mở miệng.
Bạch Lạc Nhân không yên lòng mà trả lời, "Thật không?"
Lưu Xung ở bên cạnh kích động một trận, "Anh vừa lập công đấy! !"
Bạch Lạc Nhân bên miệng lộ ra một nụ cười lười nhác, rồi sau đó liền
tiếp tục ăn, tâm tư hắn căn bản là không có ở đây. Hiện tại nhiệm vụ
viên mãn hoàn thành, hắn có thể có một khoản thời gian tạm nghỉ, công ty Cố Hải đã niêm yết cổ phần, hắn không phải đã rời khỏi chức quản lý,
yên yên ổn ổn mà làm chủ tịch?
Mình có nên gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết mình đã trở về?
Bên cạnh vài người đang tán gẫu hoan hỉ, đột nhiên nghe được phịch một
tiếng, quay đầu vừa thấy, bát cơm Bạch Lạc Nhân rơi xuống, cả người sãi
trên bàn cơm, bất tỉnh nhân sự .
"Sao lại thế này?"
Nhóm đồng đội luống cuống, nhanh chóng đứng dậy, bộ dạng muốn đem Bạch Lạc Nhân đưa tới phòng cứu thương.
"Đừng động vào cậu ta!"
Đột nhiên một âm thanh xa lạ làm ngưng trệ hành động của tất cả mọi người
Cố Hải đi tới, nhìn vài người thở dài một tiếng, rồi sau đó đi đến bên
cạnh Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng đưa hắn ôm vào ngực, nhìn mấy người kia
nhỏ giọng nói: "Hắn chính là đang ngủ."
Gương mặt khẩn trương sau khi nghe đến những lời này, nháy mắt mấy cái, coi bộ khó hiểu sắc mặt đã chuyển thành ngây dại.
Cố Hải cúi xuống, lấy hai tay Bạch Lạc Nhân khoát lên trên vai, ôm lấy
hai đùi hắn, thoáng cái đã nâng Bạch Lạc Nhân vác lên. Trong ánh mắt
kinh ngạc của mọi người, đem Bạch Lạc Nhân ra khỏi nhà ăn.
"Hắn. . . . . ." một trong số những quan quân mở miệng, "Hắn sẽ không mưu đồ gây rối cho doanh trưởng chúng ta chứ hả?"
Lưu Xung liếc hắn một cái, "Đó là người nhà của doanh trưởng á."
"Ách. . . . . . Coi như tôi chưa nói gì." Tiếp tục buồn bực ăn cơm.
Tên quan quân nhịn không được cảm khái nói: "Đang ăn cơm mà có thể ngủ, trình độ thật không đơn giản!"
Theo sau đó là một trận cười đích thật vui vẻ.
Hai cái cánh tay Bạch Lạc Nhân khoát lên vai Cố Hải, trong tay vẫn nắm
chặt đôi đũa, không ngừng lắc lư trước mặt Cố Hải. Cố Hải sợ tự mình đâm vào mắt, liền duỗi một tay ra túm lấy đôi đũa kia, kết quả lại không
vứt xuống được.
Cậu đói như thế à?
Chiếc đũa trong tay Bạch Lạc Nhân trên không trung đùa nghịch vài cái, lại hướng tới miệng mà đút vào.
Cố Hải không thể vui nỗi, "Nhìn cậu kìa, đừng co đâm vào cổ họng."
Bạch Lạc Nhân lúc này mới tỉnh, kề sát miệng chính là cơ bắp sau cổ của
Cố Hải, rắn chắc căng cứng, co dãn tràn đầy, thật là một thứ mĩ vị. Bạch Lạc Nhân hôn mút một chút liền hung hăng cắn vào.
Cố Hải sau ót đích thị nổi gân xanh.
"Khinh xuất." Lời nói từ kẻ răng thoát ra.
Bạch Lạc Nhân lưu luyến nhã ra, áp má vào dấu răng kia, miễn cưỡng hỏi: "Đi đâu?"
"Về nhà."
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân hàm chứa nụ cười thản nhiên.
"Vừa rồi tôi mơ thấy chúng ta đang đọc sách, ở trước nhà chúng ta, cậu luột trứng cho tôi ăn. . . . . . thật…. wo