Editor: hoaxuongrong
Buổi chiều hôm đó, Bạch Lạc Nhân lại nhận được điện thoại của Vưu Kỳ.
"Nhân tử, hôm nay phim của tôi lần đầu ra mắt, đừng quên tới cổ vũ nha, tôi còn chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho cậu đấy."
Ngắt điện thoại, Bạch Lạc Nhân vội vàng nhìn Cố Hải hỏi: "Hai vé mời lần trước Vưu Kì đưa cho chúng ta đâu rồi?"
Cố Hải không cần suy nghĩ liền trả lời, “Ném đi rồi."
Bạch Lạc Nhân nhíu mày, "Đưa đây mau lên, một lát tôi còn dùng đó!"
Cố Hải mặt nhăn nhó đi vào phòng, rút ra hai tờ giấy nhiều lần đã muốn ném đi, đưa tới trước mặt Bạch Lạc Nhân.
"《 Bức thư tình muộn màng 》. . . . . ." Bạch Lạc Nhân nhép môi, "Tựa đề thật đậm chất văn học."
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Vừa nghe đã biết sẽ không bán được vé."
"Sao cậu lại nói vậy?" Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái, "Có muốn đi
xem một chút không? Phim của bạn học cũ, như thế nào cũng phải đi ủng hộ chứ? !"
"Tôi không rảnh." Cố Hải khẩu khí rất cứng rắn, "Công ty tôi còn nhiều việc lắm."
"Vậy cậu về công ty làm việc đi, tôi tự đi." Làm bộ muốn bước ra cửa.
Cố Hải kéo cậu ta lại, bất đắc dĩ nói, "Tôi đi với cậu không được sao?"
"Thôi đừng, không nên làm trể nãi công việc của cậu, cứ để tôi tự đi đi. Nhiều người lại thêm nhiều miệng nói, người ta là diễn viên nổi tiếng
có rất ít thời gian, tôi cũng muốn trò truyện với cậu ta nhiều một
chút!" Đẩy tay Cố Hải ra.
Cố Hải dang tay ra, ôm chặt Bạch Lạc Nhân vào lòng, "Vậy tôi nhất định phải cùng đi với cậu."
Hai người thay quần áo, hai mươi phút sau đến rạp phim.
Rất nhanh sau đó, đạo diễn, biên kịch, diễn viên cùng một loạt nhân viên rối rít xuất hiện, thời gian phỏng vấn dành cho phóng viên và fan hâm
mộ bắt đầu, các diễn viên lần lượt trả lời phỏng vấn.
Lúc những người khác trả lời, Bạch Lạc Nhân ngáp liên tục, chờ đến khi Vưu Kì lên tiếng, cậu ta lập tức liền tỉnh dậy.
Cố Hải liếc Bạch Lạc Nhân một cái, đột nhiên đặt tay vào giữa hai chân của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân căng đùi, quay đầu đưa cho Cố Hải một ánh mắt cảnh cáo.
“Cậu làm gì đó?"
Cố Hải trả lời không đâu vào đâu, "Sưởi ấm."
Tháng Sáu mà lạnh, rất muốn nói ra mấy chữ này!
Bạch Lạc Nhân im lặng không lên tiếng mà đặt tay lên cổ tay của Cố Hải,
dùng sức kéo ra, nhưng vẫn không kéo được, vào lúc này Vưu Kì đang trả
lời phỏng vấn. Bạch Lạc Nhân thấy đèn cũng tối, chắc không ai thấy rõ Cố Hải đang làm gì, nên cứ để mặc cậu ta.
Phóng viên, "Trong cuộc sống của cậu, có hay không một bức thư tình đến muộn như thế này?"
Vưu Kì, "Không phải là đến muộn, mà lại là một bức thư tình chưa gửi đi."
Vừa dứt lời, lập tức fan hâm hộ bắt đầu ồn ào lên, từ lúc Vưu Kì bước
vào làng giải trí, tin đồn không phải không có, nhưng cậu ta chưa bao
giờ chính miệng đề cập đến chuyện tình cảm. Bất ngờ lên tiếng như vậy,
đương nhiên là mang lại cho đám phóng viên bà tám tư liệu quý giá.
"Cậu có thể hé lộ một chút về nội dung bức thư tình đó không?"
Cố Hải nắm chặt bàn tay đang đặt giữa hai chân của Bạch Lạc Nhân, Bạch
Lạc Nhân hạ thấp giọng cảnh cáo nói, "Cũng không chắc là viết cho tôi,
cậu gấp cái gì chứ?"
Vưu Kì mở miệng, khóe miệng nỡ một nụ cười mê người.
"Tôi chỉ nhớ đại khái nội dung thôi, đơn giản chia sẻ cũng mọi người một chút, tôi sẽ dùng thân phận bây giờ để nói. Ho khan một cái. . . . . .
Năm ấy chúng ta học trung học, còn nhớ rõ vừa mới tựu trường không lâu,
cậu đưa cho tôi một cuộn giấy vệ sinh. . . . . ."
Phía dưới một trận cười vang, vẻ mặt Bạch Lạc Nhân lại thống khổ.
Cố Hải hung hăng bấm một cái vào chỗ yếu ớt kia ở giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân nhe răng nhếch miệng nhìn về phía Cố Hải, giận dữ
nói: "Làm sao cậu biết cậu ta đang nói về tôi?"
Vưu Kì tiếp tục, "Đêm Giáng Sinh đó, tôi đưa cho cậu một vật trang sức hình quả táo."
Vưu Kì không dám nói ra hai chữ "Bật lửa", do sợ làm lộ giới tính của đối phương.
Cố Hải lại bấm Bạch Lạc Nhân một cái, "Sao tôi không biết hắn đưa cho cậu vật đó?"
Bạch Lạc Nhân vẫn còn mạnh miệng, "Làm sao cậu biết người đó nhất định là tôi?"
Thật ra thì đến lúc này, trong lòng Bạch Lạc Nhân đã rõ ràng, cậu cũng
chẳng thèm để ý một chút nào, cảm thấy chuyện tám năm trước, nghe như
một chuyện cười, thế nhưng kẻ ngồi bên cạnh lại cứ nhiệt tình ăn hủ dấm
chua lâu năm này.
"Chúng ta đã từng ngủ trong cùng một cái chăn. . . . . ."
Chung quanh vừa vang lên một trận ồn ào, Bạch Lạc Nhân lại bị ai đó bấm.
"Ngày đó tốt nghiệp, cậu đưa cho tôi thuốc trị viêm mũi, tôi đã dùng
hết, nhưng cái hộp thuốc đó đến bây giờ tôi vẫn còn giữ. . . . . ."
Lại bị đột kích nặng nề, Bạch Lạc Nhân đau đến xuýt xoa miệng.
"Cậu còn đưa cho hắn thuốc viêm mũi? Chuyện này tại sao tôi không biết?"
Bạch Lạc Nhân cố nén đau đớn trả lời Cố Hải một câu, "Người cậu ta nói không hẳn là tôi!"
"Hôm nay, tại giờ phút đặc biệt này, muốn nói với câu một câu: sinh nhật vui vẻ!"
Nhìn mặt Cố Hải đen đến mức cả kháng phòng cũng không thể thấy rõ.
"Lúc này để xem cậu còn nói được lời gì hay?"
Bạch Lạc Nhân đúng là nói không nên lời, trong lòng cảm động xen lẫn
cùng thân thể đau đớn, hỗn hợp tạo thành môt khuôn mặt vặn vẹo mà nhăn
nhó. Vưu Kì bắt gặp gương mặt của Bạch Lạc Nhân, không khỏi giật mình,
đây là phản ứng gì?
Dương
Mãnh ngồi cách Bạch Lạc Nhân không xa, trong lúc Vưu Kì đọc bức
thư tình, cậu ta ở phía dưới không ngừng đối đầu khinh bỉ. Tên khốn! Còn dàm nói với mình là trí nhớ mơ hồ, không phải mọi thứ đều nhớ rất rõ
ràng sao?
Quá trình phỏng vấn kết thúc, màn ảnh bắt đầu chiếu phim.
Cố Hải lấy tay từ giữa hai chân Bạch Lạc Nhân ra, lướt nhìn qua bên
cạnh, Bạch Lạc Nhân đang lấy tay xoa xoa khu vực bị ngược đãi kia, trông thấy thật đáng thương.
Cố Hải có chút đau lòng, đem tay đưa tới, muốn giúp Bạch Lạc Nhân xoa
xoa, kết quả Bạch Lạc Nhân nghe được giọng Vưu Kì, trong nháy mắt ngẩng
đầu lên nhìn về phía màn ảnh, tay Cố Hải cứ như vậy bất động giữa chừng.
"Đáng đời!" Khẩu khí thay đổi.
Bạch Lạc Nhân đen mặt không thèm để ý tới Cố Hải.
Một lát sau, Cố Hải lại đem Bạch Lạc Nhân đến, nắm thật chặt.
Độ ấm của đôi tay truyền đến làm cho tức giận trong lòng hai người dần dần giảm xuống.
Màn ảnh chiếu đến một cảnh rất đẹp, ngôi sao nữ mới nổi gần đây xuất hiện.
"Dáng vẻ cũng chỉ có thế." Cố Hải thuận miệng bình luận một câu.
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời, "Giọng nói rất dễ chịu."
Cố Hải tiến tới bên tai Bạch Lạc Nhân nói: "Nghe cậu rên còn dễ chịu hơn."
Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu vừa muốn nổi giận, liền bị Cố Hải nhân cơ hội
hôn một cái, nóng mặt, đấm một cái vào bụng Cố Hải, sau đó giận dữ quay
đầu lại.
Cố Hải liếc Bạch Lạc Nhân một cái, khóe miệng dâm tà nâng lên.
Bộ phim tiến vào cảnh cao trào, Vưu Kì bị nữ chính cự tuyệt, không nhịn được thảm thiết khóc thành tiếng.
Rất nhiều fan hâm mộ cũng rơi nước mắt, không khí nhất thời ngưng động,
Bạch Lạc Nhân lúc này lại nghe thấy giọng cười, so với không khí hiện
tại thật không hợp lý. Mới đầu cậu cứ nghỉ là nghe lầm, kết quả tiếng
khóc của Vưu Kì càng lớn, tiếng cười kia lại càng quanh quẩn bên tai,
không phải là giọng cười sảng khoái, mà là loại cố nén cười, kiểu kiềm
chế không được mà bật cười thành tiếng .
Dương Mãnh dùng sức che miệng lại, nhưng tiếng cười bỉ ổi vẫn cứ theo khe hở vang lên.
Một fan hâm mộ nữ cầm nước mắt nhìn về phía Dương Mãnh, không ngăn nổi vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu cười cái gì?"
Dương Mãnh chỉ vào màn ảnh, "Cô nhìn điệu bộ ủ rũ của cậu ta, khóc đến mức nước mũi đều chảy xuống, ha ha ha. . . . . ."
Fan hâm mộ nữ đen mặt.
Bạch Lạc Nhân tìm nửa ngày cũng không tìm được giọng cười từ đâu mà ra, vì vậy quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Bô phim dần dần đến hồi cuối, lá thư muộn màng kia được mang đến phòng
của nữ chính, nữ chính cầm lấy lá thư viết tay, giọng của Vưu Kì lại
vang lên trên phim, cậu ta bắt đầu chậm rãi đọc từng chữ.
Rất nhiều người đều lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên xuất hiện một tiếng "Ọa", người này giống như muốn nôn mửa.
Sau đó, Dương Mãnh bị vô số nói ánh mắt bao vây.
"Không sao, không sao, mấy người cứ xem phim đi, không cần để ý tôi. . . . . ." Dương Mãnh lúng túng nhìn mọi người phất tay.
Bạch Lạc Nhân rốt cục cũng tìm được kẻ phá hoại kia, định thần nhìn lại
lại là Dương Mãnh, cậu ta đang ngồi vị trí bên cạnh, chỉ cách ghế của Cố Hải một lối đi nhỏ.
Bạch Lạc Nhân vội vàng quay đầu lại, cậu ta cũng không muốn người kia biết chuyện của hai người bọn họ.
Kết quả, Dương Mãnh cũng nhìn thấy Bạch Lạc Nhân.
"Ôi, Nhân tử, cậu cũng ở đây sao?" Giọng nói thật lớn vang lên, hai hàng ghế khán giả trước sau đều có thể nghe.
Bạch Lạc Nhân lúng túng nhìn Dương Mãnh giơ giơ lên tay.
Dương Mãnh hớn hở nói, "Lúc nảy cậu có nghe Vưu Kì đọc thư tình không? Chính là dành cho cậu đó! !"
Những lời này vừa nói ra, cả rạp phim gần như im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều từ màn ảnh chuyển dời đến mặt Bạch Lạc Nhân