Thượng Ẩn

Lái Trực Thăng Chăn Dê


trước sau

Editor-Beta: Chris Nguyen, Baotri1998

Lại một đêm không ngủ, sáng sớm Cố Uy Đình vừa muốn rửa mặt, chợt một tiếng bước chân uy mãnh truyền tới.

Không cần quay đầu, cũng biết người tới là ai.

Chẳng qua không ngờ Cố Hải có thể kiềm nén, bình tĩnh như vậy, mà mãi tới bây giờ mới đến.

"Ông…rốt cuộc đã nói gì với Nhân tử?"

Cố Uy Đình ghét nhất chính là thái độ phách lối của Cố Hải cùng giọng điệu chất vấn của cậu, cho dù ta có già đến nằm liệt trên giường, con trai ông không nên dùng cái giọng này nói chuyện với ông.

"Tao chính là nói cho nó biết, tao không đồng ý cho hai đứa chúng bây sống cùng nhau." Cố Uy Đình giọng nói lạnh cứng.

Trong mắt Cố Hải hàm chứa hơi lạnh thấu xương, "Lý do gì?"

"Lý do?" Cố Uy Đình gương mặt hạ thấp, giọng điệu khinh rẻ: "Mày có thể khiến nó sinh cho tao một đứa cháu nội, tao ngay lập tức tiếp nhận nó."

Cố Hải nắm chặc quả đấm không thể khống chế mà run bần bật, nắm chặc một hồi lâu, rốt cục cũng bộc phát.

"Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tìm một người mang thai hộ, tranh thủ trong vòng một năm sinh cho ngài* 180 đứa! Sau đó tôi có thể hoàn toàn mà biến khỏi tầm mắt ngài, đỡ cho ngài phải thấy chướng!"

(*Đoạn này Cố Hải là cố ý dùng từ “ngài”, không phải “ông” nhé)

Chín năm, Cố Uy Đình cho rằng Cố Hải đã qua cái thời niên thiếu ngông cuồng hống hách, thế nhưng ông phát hiện, người trưởng thành không phải ở tuổi tác, mà là hành động. Mấy năm nay nó sở dĩ chín chắn, rộng lượng , không phải bởi vì tâm trí trưởng thành, chỉ là vì không tìm được động lực để khiến nó tiếp tục cực đoan.

Một ngày nào đó động lực này xuất hiện, nó ngay lập tức sẽ tháo xuống cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa này, tiếp tục cùng ông điên loạn khẩu chiến, thậm chí không tiếc ác mồm đả thương người, không để ý chút nào thân phận của người cha, không để ý tới nó những năm này đã dụng tâm lương khổ*.

(* ‘dụng tâm lương khổ : là lao tâm để suy đi tính lại, dùng nhiều tâm trí sức lực cho một sự việc sự kiện nào đó )

Sau khi ý thức được điểm này, Cố Uy Đình nói năng càng không lưu tình

"Mày yên tâm, đừng nói 180 đứa, cho dù chỉ có một đứa, Cố Uy Đình tao cũng không muốn nhìn lại mày một lần nữa."

Cố Hải trong mắt chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, không phải bởi vì Cố Uy Đình không chịu hiểu, mà bởi trong mắt cha cậu, hạnh phúc của con trai ông là ti tiện, đê hèn.

"Cậu ấy vì tôi vứt bỏ tám năm tuổi thanh xuân, nổ lực trãi qua nỗi đau mất người thân, còn ngài lại có thể đan tâm vứt bỏ tôi? Vứt bỏ người vợ mười mấy năm chăn gối? Nhất mực tiến hành cuộc hôn nhân mà tôi căm ghét đến tận xương tuỷ? Nếu như ngài cho rằng ngài cho tôi mạng sống, không vụ lợi nuôi dưỡng tôi hơn mười năm, tôi đây có thể càng táo tợn hơn, tệ hại hơn mà trả lại cho ngài. Tôi cũng để cho ngài nếm thử bị người ta ruồng bỏ hơn mười năm, bị gạc bỏ bởi người mà ngài đã nuôi dưỡng, mùi vị vứt bỏ hết thảy tiền tài danh vọng!"

"Trong mắt ngài, tôi căn bản không tồn tại, nông cạn, nhân cách không hoàn chỉnh, tôi chỉ đơn giản là món vật phẩm riêng của ngài. Lúc còn trẻ tuồi tráng kiện ngài có thể vì mộng đẹp mà buông bỏ gia đình, ép tôi không thể chọn lựa nghề nghiệp mà tôi mong muốn; lúc sự nghiệp thành công ngài có thể vì cưới một nữ nhân xinh đẹp mà ép con mình sống lang thang bên ngoài, rồi giờ đây tôi lại không thể ở cùng người tôi yêu..."

"Trong mắt ngài, ngài làm cái gì cũng có lý, còn tôi làm gì cũng đều là hoang đường."

"Nói trắng ra, ngài chính là đang ngụy trang dùng vỏ bọc một người cha mà tiến hành bắt cóc, cưỡng ép tôi một cách có đạo đức! Ngài là đang mượn quyền làm cha mà muốn làm gì tôi thì làm! Tôi có thể chịu đánh, chịu mắng, ai bảo tôi là con trai của ngài chứ? Ai bảo ngài ban cho tôi một cái mạng hả?"

"Nhưng Bạch Lạc Nhân cậu ấy nợ ngài cái gì? Cậu ấy tại sao vì củng cố địa vị của ngài mà phải xông pha chiến trường, đấu tranh anh dũng? Cậu ấy vì sao vì muốn giữ gìn danh tiếng của ngài mà cố sống cố chết để được vài phần vẻ vang kia? Cậu ấy là con của người khác! Cậu ấy chưa ăn qua một miếng cơm của Cố Uy Đình người! Cậu ấy chưa từng hưởng qua chút hào quang nào của Cố Uy Đình người! Nếu cậu ấy muốn Cố Hải tôi phản bội người thân, chỉ cần một câu nói, tôi lập tức đi cùng cậu ấy!

(Giỏi!! Câu cuối hơi bị đau đó CH, câu này có trọng lượng nhất luôn!!)

"Vì sao lòng ngài lại khó có thể mở lòng bao dung đến vậy?"

Nói xong lời nói này, Cố Hải đi một mạch cũng không quay đầu lại, như một nghi thức cáo biệt, bi tráng mà thê lương.

Giờ phút này trong lòng Cố Uy Đình bỗng nhiên thông suốt, có chút gì như là rạng nứt để lại một lổ hổng lớn.

Ông lái xe tới nghĩa địa, mang theo một bó hoa tươi cung kính dâng trước mộ vợ mình.

Hoa tươi làm nổi lên trên ảnh mộ bia, gương mặt nom rất trẻ mà lại ôn nhu phúc hậu, ánh mắt ông ngưng đọng chăm chú nhìn thật lâu, một lúc sau tâm rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.

Bên ngoài tiếng động lớn rầm rĩ đều đã lùi xa, chỉ còn lại những hồi ức tốt đẹp của hơn hai mươi năm trước.

Cố Hải sinh ra thật là một sự kiện mới mẻ, mọi sự đều cập rập không chuẩn bị kịp, Cố Uy Đình còn nhớ rõ cậu nhìn thấy đôi mắt của đứa con đầu lòng, cũng không rõ ràng khái niệm cha con, chỉ nghĩ trên vai trọng trách nặng nề.

Bất giác, thoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua, ông đã đối xử với cuộc đời của con ông đến nông nổi này.

"Ta thực sự đã làm sai sao?"

Cố Uy Đình lẳng lặng hỏi.

………………

Máy bay trực thăng của Bạch Lạc Nhân đang chậm rãi hạ cánh trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn của Tây Tạng, bước xuống cabin, không khí lập tức không sáo trộn. Đã 9 năm mới lại tới nơi này lần thứ hai, khoảng thời gian đó chợt phảng phất ùa về, bầu trời xanh lam cao vợi, mặt nước thẩm màu ngọc bích (*nguyên văn hán-việt: ‘lam thiên bích thủy’), mỹ cảnh vẫn như trước, dường như trong lòng đã tìm lại được một chút cảm giác của trước kia, bất cần liều mạng, không sợ gian khổ hiểm nguy trèo non lội suối.

Phóng tầm mắt nhìn ra, cách đó không xa có một thôn xóm nhỏ, nhà cửa thưa thớt, lẫn trong làn khói bếp lượn lờ chợt vang lên tiếng thét của người du mục đang gọi xua bầy dê. Bạch Lạc Nhân cầm lấy bình nước uống ừng ực mấy ngụm lớn, bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm xa lạ.

Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, nhất thời lại
càng hoảng sợ, phía sau tất cả đều là dê, một thiếu niên có khuôn mặt thô ráp đứng ở giữa bầy dê, ánh rụt rè nhìn hắn.

Bạch Lạc Nhân cho rằng mình đang chặn bầy dê của cậu, liền nhìn vội sang hai bên trái phải mà dời đi, kết quả người thiếu niên kia vẫn đi về phía hắn, bầy dê cũng quần tụ kết thành một đội mà xông tới.

"Cậu có việc gì thế?" Bạch Lạc Nhân mở miệng trước.

Cậu thiếu niên ngượng ngùng cười cười, chỉa tay về phía chiếc phi cơ trực thăng, tiếng nói trong veo: "Đó là của anh sao?"

Bạch lạc nhân gật đầu.

"Wow!" Trên mặt thiếu niên toát ra vẻ thuần phác kính phục và ước ao.

Bạch Lạc Nhân không khỏi cười cười, "Cậu có phải đang nghĩ, muốn tới đó ngồi một chút đúng không?"

Thiếu niên gật đầu mạnh mẽ.

"Đi theo tôi!"

Kết quả khi đến khoang cửa phi cơ, cậu thiếu niên trái lại do dự không tiến thêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần cẩn trọng. Có lẽ phát hiện chiếc phi cơ này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng trong đầu hắn, có lẽ là lo lắng máy bay sẽ rớt xuống, nói chung cậu ta đang sợ.

"Không có sao, rất ổn." Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ bả vai của thiếu niên.

Được Bạch Lạc Nhân cổ vũ, thiếu niên cuối cùng cũng run rẩy bước chân leo lên máy bay, ngồi vào chỗ ngồi kế phi công, thần sắc khẩn trương. Bạch Lạc Nhân thuần thục khởi động máy bay, thân máy bay rung động một trận, bắt đầu chậm rãi bay lên.

"A "

Bay chưa được năm thước, niên thiếu bắt đầu kinh thiên điên cuồng la hét, giằng co có chừng hai mươi mấy giây, lỗ tai Bạch Lạc Nhân đều đã chấn động tê rần. Không hổ là trẻ con vùng cao nguyên trời sinh đã có chất giọng thật rộng vang, sức hô hấp quả thật ghê gớm.

Dần dần, thiếu niên không kêu nữa, ghé vào trước cửa sổ phi cơ tò mò hướng xuống dưới ngắm nhìn, bầy dê của hắn đã biến thành một điểm.

"Cậu không sợ dê của cậu bị người khác trộm sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Thiếu niên lắc đầu, "Không ai trộm đâu, chỉ sợ chó sói bắt thôi."

Bay một hồi, Bạch Lạc Nhân chậm rãi đáp máy bay xuống, thiếu niên rõ ràng nhận thấy cậu vẫn muốn ngồi, ở trong cabin không muốn đi ra ngoài, nhìn ngó sờ soạng một hồi, vẻ mặt lộ vẻ tò mò.

"Nếu thích, tôi tặng máy bay cho cậu." Bạch Lạc Nhân nói.

Thiếu niên thất kinh, "Tặng tôi?"

"Ừ." Bạch Lạc Nhân nghiêm túc, "Tôi tặng cậu máy bay, cậu tặng tôi đàn dê, thế nào?"

Không ngờ, vụ buôn bán hời như vậy, niên thiếu không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.

"Không đổi."

Bạch Lạc Nhân buồn bực, "Vì sao? Máy bay của tôi so với những con dê của cậu giá trị nhiều hơn, cậu có thể cầm bán, đủ cho cậu mua mấy nghìn con dê."

Thiếu niên vẫn lắc đầu, "Bán không được."

Bạch Lạc Nhân thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Cậu thật là thành thật."

"Tôi là một người nuôi vịt." Thiếu niên nói.

Bạch Lạc Nhân liền cười, cười bò lăn bò càng.

Thiếu niên cũng cười theo, chợt khen Bạch Lạc Nhân một câu, "Anh cười lên thật là đẹp."

"Đi!" Bạch Lạc Nhân khoát tay lên vai thiếu niên, "Hai ta cùng chăn dê."

Ai cũng nghĩ không ra, Bạch Lạc Nhân lại đang ở trên đại thảo nguyên dùng phi cơ trực thăng để chăn dê.

Phi cơ trực thăng bay ở tầm thấp, bầy dê chạy ở phía trước, niên thiếu thét to một bài hát nghe thật muốn rung động tâm can, Bạch Lạc Nhân nhịn không được cũng hát theo phụ họa.

Buổi tối, Bạch Lạc Nhân theo niên thiếu đến khu nhà ở của dân chăn nuôi bản địa.

Điều kiện rất gian khổ, đồ ăn gì cũng rất khó nuốt, cũng may Bạch Lạc Nhân nhiều năm ờ bên ngoài như vậy, hoàn cảnh ác liệt gì cũng đều có thể rất nhanh thích ứng.

Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân lót cánh tay đệm phía dưới đầu , quay nhìn về phía cậu thiếu niên.

"Cậu ngày mai muốn làm gì?"

Thiếu niên trong giọng nói không che giấu được vẻ hưng phấn, "Chăn dê! Bằng máy bay! Ha ha..."

Bạch Lạc Nhân hiếu kỳ, "Cậu làm gì mỗi ngày?"

"Chăn dê!" Thiếu niên không chút nghĩ ngợi nói.

"Ngoại trừ chăn dê ra?"

Thiếu niên suy nghĩ một chút, "Ăn, ngủ, đi nhà cầu."

Cũng như không... Bạch Lạc Nhân lại hỏi: "Cậu không đi học sao?"

Nói đến chuyện này, thiếu niên có vẻ rất kiêu ngạo.

"Ba tôi nói, chỉ có những đứa không biết chăn dê mới phải đi học, tôi trước giờ vẫn chưa từng đi học."

Bạch Lạc Nhân lúc đầu đối với quan niệm này thật tương đối không hiểu, sau đó đột nhiên ý thức được, đây mới là trí tuệ! Thay vì để con ở bên ngoài chịu đựng gió táp mưa sa, bị xã hội ăn mòn cám dỗ, chi bằng ngay từ đầu cứ rong chơi giữa đất trời, từ nay về sau đơn thuần và vui sướng làm bạn đến suốt đời.

Ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân lại dùng trực thăng chăn dê, cứ như thế suốt ba ngày liền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện