Buổi trưa về đến nhà, nước trong chậu giặt quần áo đã ố vàng, Bạch Lạc Nhân vớt chiếc áo đồng phục của Cố Hải lên nhìn, chính giữa có một mảng lớn dấu vàng, rất rõ ràng, thoạt nhìn biết việc giặt có chút khó khăn.
Bạch Lạc Nhân rất ít khi giặt quần áo, quần áo của cậu cũng đều là do Bạch Hán Kỳ giặt, thỉnh thoảng Bạch Hán Kỳ không ở nhà, cậu ta sẽ tự mình giặt, bởi vì để ông bà nội giặt thì hơn nửa số quần áo đều không sạch.
Bạch Lạc Nhân cầm một cái ghế nhỏ ra, ghế thật sự có chút thấp, đối với thân hình hơn một mét tám của cậu, thực sự không thể duỗi chân ra được, nhưng mà cũng có thể chịu đựng được, dù sao cũng chỉ ngồi một lát.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân dự đoán sai.
Cái này căn bản không thể lập tức có thể làm được, bất kể là dùng bao nhiêu bột giặt, hay thuốc tẩy như thím Trâu nói, dấu vết ố trên áo chỉ có thể giảm bớt một chút, không thể triệt để giặt sạch. Bạch Lạc Nhân giặt một lúc đã thấy mệt mỏi, loại mệt mỏi này không giống với mệt mỏi khi vận động xong. Sau khi vận động mặc dù mệt thế nhưng tâm tình thoải mái. Loại mệt mỏi này là hoàn toàn mệt mỏi, mệt mỏi rồi sau đó lại cảm thấy bực bội, ngay cả ý định ném cái áo đi Bạch Lạc Nhân cũng đã muốn.
Nhưng vừa nghĩ đến lúc trước mua đồng phục học sinh phải nộp 40 tệ, Bạch Lạc Nhân thực sự không thể 'ra tay' được.
"Ông Bạch, Ông Bạch."
Giọng của thím Trâu dịu dàng hiền hậu 'bò vào' trong lỗ tai của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đứng lên, mồ hôi trên trán bị ánh mặt trời chiếu đến lấp lánh, cậu dùng tay lau mồ hôi, cười cười nhìn về phía thím Trâu.
"Thím, thím đến chơi ạ."
Thím Trâu mặc một cái tạp dề lớn, mớ tóc dài được quấn sau gáy, khuôn mặt dịu dàng nụ cười ấm áp.
"Đúng vậy, cho nhà cháu một chút sủi cảo, vừa mới làm xong, nhân thịt heo."
Bạch Lạc Nhân với trên dây phơi lấy một chiếc khăn lau tay, rồi nhận lấy cái đĩa bánh từ tay thím Trâu, khen ngợi một câu,"Thật là thơm."
"Quen ăn cơm ba cháu nấu rồi, ăn đồ ai làm cũng thấy ngon."
Lúc này Bạch Hán Kỳ từ trong phòng bếp đi ra, thấy cái đĩa trên tay Bạch Lạc Nhân trên mặt lập tức ra vẻ ngượng ngùng, chính là giả vờ khách khí cũng là giả bộ làm điệu.
"Tôi còn muốn mời cô ở lại ăn cơm với chúng tôi đó, cô cứ chế giễu, con trai bưng lên đây nào."
Bạch Lạc Nhân lườm Bạch Hán Kỳ một cái, không có chừa cho ông một chút mặt mũi nào.
"Ba có thể đãi thím món gì ngon hả?"
"Sao lại không có? Lần trước ba làm món cà tím ăn không ngon hay sao?"
Không đề cập tới cà tím còn được, nhắc tới món cà tím làm cho Bạch Lạc Nhân kia. Mới đầu cậu rất thích ăn cà tím, bà nội Bạch xào cà ăn rất ngon, hôm đó Bạch Hán Kỳ muốn đích thân ra trận, kết quả cắt miếng cà ra không ngâm vào trong nước, sau khi vớt ra xào lên thì miếng cà cũng đen thui, thật giống như là cà muối thâm bị khú vậy. Cái này cũng chưa tính là gì, thật sự làm cho Bạch Lạc Nhân nổi giận chính là ăn nó cũng như 'cà muối', Bạch Hán Kỳ cho hai lần muối, còn cho thêm xì dầu vào nữa, sau khi ăn xong ngay cả lời cũng không nói ra được.
Thím Trâu nhìn thấy quần áo trong chậu, mở miệng hỏi,"Ai giặt quần áo thế?"
"À, cháu đó ạ!"
Thím Trâu sốt ruột,"Ba cháu có thể để cho cháu động tay vào mấy việc này hả?"
"Sao cháu không thể làm việc này được ạ?" Bạch Lạc Nhân cười cười.
Thím Trâu đi tới bên chậu quần áo, không nói hai lời, ngồi xuống liền chà chà.
"Cháu sinh ra để đọc sách học hành, công việc này cứ để cho người như chúng ta làm."
Bạch Lạc Nhân vốn định ngăn cản thím Trâu, nhưng mà đi tới bên cạnh bà, nhìn thấy sức mạnh cổ tay của bà đột nhiên có cảm giác không nên ngăn cản. Không biết vì sao, thím Trâu chính là một người phụ nữ trong gia đình, sức lại không thể khỏe bằng cậu được, nhưng mà lực chà quần áo lại vô cùng mạnh. Mới vừa rồi còn nhìn thấy dấu vàng, qua bàn tay to của bà một cái, một chút liền không thấy, thực sự là đáng sợ, xem ra mọi lĩnh vực đều có người tài năng và người bất tài.
Thím Trâu đổ sạch nước bẩn, tiếp đó hứng một chậu nước sạch cho áo áo vào, làm như vậy hai ba lần, đồng phục học sinh thê thảm vừa rồi đã sáng bừng lên. Tuy chỉ kém đồ mới mua mộtt chút, nhưng không thể nhìn ra một chút dấu vết máu nào.
Nhìn áo phơi trên dây, lòng của Bạch Lạc Nhân có chút vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải đi xe đạp, đi vòng vèo xung quanh khu nhà Bạch Lạc Nhân ở rất lâu, đợi đến khi bóng dáng Bạch Lạc Nhân xuất hiện ở giữa tia nắng ban mai, khóe môi Cố Hải lộ ra một chút vui vẻ, hai chân thon dài rời mặt đất, bánh xe chuyển động, làm sương lấm tấm chảy xuống mặt đường.
Bạch Lạc Nhân đang đi tới, đột nhiên một cái xe đạp quẹt qua bên người xe đi rất nhanh, hơn nữa thân xe lại cồng kềnh, theo quán tính mà kéo theo thân thể Bạch Lạc Nhân nghiêng về trước một chút.
Không cần nghĩ cũng biết ai thiếu đầu óc như thế.
Cố Hải cấp tốc quẹo vào một khu đất bằng trước mặt, sau đó phanh gấp xe, chiếc xe cua một vòng đẹp mắt. Cậu ta quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân cười, khuôn mặt như ánh mặt trời giữa ngày lạnh lại có chút gian tà, làm cho cả người toát lên một vẻ đàn ông mạnh mẽ lại có vài phần tình cảm ôn nhu.
Bạch Lạc Nhân không thèm thưởng thức Cố Hải 'biểu diễn' tài năng, như không có chuyện gì xảy ra đi qua người cậu ta, lạnh lùng ném cho một câu.
"Xe qua tay mà còn dám chơi trội!"
Cố Hải ở phía sau nửa chạy nửa cưỡi xe đạp theo Bạch Lạc Nhân, "Làm sao cậu biết xe tôi là xe cũ?"
"Ở cái khu này ngày nào cũng bị mất xe, nếu như cái xe này cậu mua mới, sớm đã không còn."
"Sao cậu không nói cho tôi sớm một chút hả? !" Cố Hải giả bộ vẻ không kịp hối hận,"Tôi mà biết khu này hay mất trộm xe đạp như vậy đã không bỏ tiền ra mua xe rồi!"
"Không phải cậu khu này hay sao? Việc này cũng không biết?"
Một câu nói làm cho Cố Hải nghẹn chết.
"Thím Trâu, cho cháu hai bát tào phớ, năm cái bánh nướng kẹp thịt, hai cái bánh rán đường."
Cố Hải cũng hướng thím Trâu hô một câu,"Cũng cho cháu một phần như của Bạch Lạc Nhân."
Bạch Lạc Nhân ném cho Cố Hải ánh mắt kinh ngạc.
Cố Hải hỏi,"Làm sao vậy?"
"Không làm
sao."
Kỳ thực Bạch Lạc Nhân muốn nói: Tôi gọi một phần là bao gồm cả của cậu, kết quả do dự một chút vẫn là không có nói ra.
Hai cậu con trai ngồi một cái bàn, trên bàn bày đầy điểm tâm sáng, nói thật là một mình Bạch Lạc Nhân ăn hai phần này không có gì khó khăn, nhiều lắm thì buổi trưa ăn ít một chút. Nhưng cậu ta lo lắng Cố Hải sẽ hoang phí, thím Trâu cho rất nhiều, hơn nữa lại bán rất rẻ, không hề giả dối, cũng bởi vì như vậy Bạch Lạc Nhân ghét cay ghét đắng 'người nào đó' mỗi lần đến đây ăn đều bỏ lại một chút.
Cố Hải cắn một cái bánh rán đường, bên ngoài giòn bên trong miềm, vị vô cùng thơm mát.
"Lâu lắm rồi không ăn loại bánh rán đường chính hiệu như thế này."
Cố Hải vốn còn muốn nói gần nhất được ăn bánh rán đường là lúc năm sáu tuổi, kết quả lời vừa đến khóe miệng lại nuốt vào, cậu ta cắn chặt miệng mình, vạn nhất ngày nào đó nói lộ ra thì nghỉ ăn luôn.
"Vậy bình thường cậu thường ăn sáng ở đâu?" Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi một câu.
"......... Bình thường hả, dừng chỗ nào thì mua ở chỗ đó, bất cứ đồ gì cũng ăn được." (Điêu thế vụ mua một mả đồ ăn sáng thì sao, điêu điêu, Tiểu Bạch có bị ngu không nhỉ???)
Bạch Lạc Nhân không hỏi nhiều nữa, tự mình ăn đồ ăn của mình, thói quen cậu thường ăn bánh nướng chính là tách vỏ và nhân ra rồi mới ăn, ăn nhân trước rồi mới ăn vỏ bánh. Cho nên năm cái bánh nướng kẹp thịt nguội, cậu ta đều mang thịt hun khói bỏ ra ăn trước còn lại vỏ bánh chồng lại một chỗ.
Cố Hải nhìn thấy, cho rằng Bạch Lạc Nhân không thích ăn vỏ bánh, liền đem thịt hun khói trong bánh của mình gắp qua cho Bạch Lạc Nhân, sau đó đem toàn bộ vỏ bánh cầm về.
Bạch Lạc Nhân hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Cố Hải, trông thấy cậu ta phồng mồm trợn má ăn vỏ bánh, không chút ngượng.
Cố Hải dừng lại nhìn Bạch Lạc Nhân,"Chỉ cần nhìn tôi cũng no hả?"
"No hay không no tôi không dám chắc, nhưng khẳng định là không thể nuốt trôi được."
Tuy là nói như vậy, nhưng ấn tượng của Bạch Lạc Nhân đối với Cố Hải đã bắt đầu từ từ thay đổi. Lúc ban đầu chán ghét, thời gian sau thì cũng có chút 'bao dung', đến bây giờ có một chút ấn tượng tốt....
Đối với Bạch Lạc Nhân cậu nghĩ tiến bộ của Cố Hải là chưa từng có trong tiền lệ kẻ mà cậu thấy khó chịu ban đầu.
"Ăn xong rồi, đi thôi!"
Bàn ăn không còn một mẩu vụn nào xóa tan lo lắng của Bạch Lạc Nhân, lần đầu tiên trên bàn ăn cậu gặp đối thủ. Quả nhiên, chẳng những luyện ra được thể trạng tốt lại còn ăn cũng 'tốt'.
Cố Hải lại lái xe đạp đèo Bạch Lạc Nhân đến trường.
Vưu Kỳ thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cùng nhau đi vào phòng học, đã là lần thứ hai rồi, trong lòng đặc biệt buồn bực, nhịn không được quay đầu lại hỏi,"Sao cậu lại cùng cậu ta đi học hả?"
"Vừa mới gặp."
Vưu Kỳ còn muốn hỏi, Bạch Lạc Nhân đã đem đầu chuyển hướng về phía sau.
Ném cái áo vào lòng Cố Hải.
Cố Hải đem đồng phục học sinh lắc lắc, ánh mắt nhìn lại một chút, hướng Bạch Lạc Nhân hỏi,"Áo của ai?"
"Cậu nói của ai hả? Áo của tôi có thể cho cậu hay sao?"
"Áo của tôi?"
Cố Hải quả thật đã quên chuyện này, cậu ta chuyển trường đến đây, Phòng Phỉ liền chuẩn bị cho cậu không chỉ có một bộ đồng phục, cho nên không thấy cái áo dính máu kia nữa, Cố Hải cũng không để ý, chỉ xem là Bạch Lạc Nhân đã ném đi.
"Chính là cái áo hôm cậu đánh nhau mặc đó."
Bạch Lạc Nhân liền nhắc nhở, ghé vào trên bàn chuẩn bị ngủ.
Nhưng Cố Hải thì không bình tĩnh chút nào, cực kỳ không bình tĩnh, cậu ta dùng 'móng hổ' lôi Bạch Lạc Nhân dậy, gằn từng chữ hỏi,"Cái này là cậu giặt cho tôi?"
"Không phải."
"Đừng điêu." Cố Hải ngầm cười cười,"Cậu dám để người nhà nhìn thấy cái này hả?"
"Biết rồi còn hỏi!"
Bạch Lạc Nhân làm bộ lãnh đạm.
Sau đó Cố Hải cười ngây dại, nụ cười này không biết kéo dài bao lâu, ánh mắt của cậu như hai cái lưỡi câu, gian xảo mà nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân giặt quần áo cho mình?
Cố Hải nghĩ đến cảnh tượng đó, đã cảm thấy vui vẻ thoải mái. Một tên nhóc đẹp trai, cầm quần áo chà xát chà xát, làm sao có thể giặt sạch được, trong lòng nghĩ gì nhỉ? Cậu ta nhất định nghĩ: Tôi tại sao phải giặt quần áo cho cậu ta hả? Tôi đây vất quách áo của cậu ta đi cho xong! Nhưng nghĩ thì nghĩ, cậu ta khẳng định không bỏ được. Nhất định hai hàng lông mày của cậu ta sẽ nheo lại, đến khi giặt sạch sẽ cái áo đồng phục này, thì hai hàng lông mày mới giãn ra.
Đến bây giờ cậu mới biết, thì ra mùi hương xà phòng cũng có thể say lòng người.