Thượng Ẩn

Một Màn Thất Kinh


trước sau

Cố Hải thật sự kinh ngạc, chính hắn cũng không hiểu tại sao lại xảy ra những chuyện như thế được. Đúng là trước đây, hắn sẽ tuyệt đối không có khả năng bỏ rơi Bạch Lạc Nhân lâu như vậy, cách xa vài hôm đã muốn vồ lấy cậu ăn sạch.

Lần này chính là do quá nghĩ cho tuần trăng mật, đã gom hết công việc vào làm trong 2 tuần để chuyến đi được thong thả, đồng nghĩa với chuyện bỏ rơi Bạch Lạc Nhân khi nào không hay.

Lúc nãy sau trận cuồng phong, Cố Hải đột nhiên nghĩ đến chuyện phải lập kế hoạch cho tuần trăng mật gấp, vì chuyến đi Nam Phi cực khổ gầy dựng kia đã tan theo mây khói, nếu không nhanh lên sẽ không kịp, Bạch Lạc Nhân không thể đợi thêm nữa.

Không cho cậu ấy đi Venetian chỉ là hành động trêu chọc của Cố Hải, Cố Hải là định để Bạch Lạc Nhân nài nĩ một lát sẽ đáp ứng cậu ngay. Không ngờ lại bị hiểu lầm thật.

Tất cả mọi thứ đều là nghĩ cho Bạch Lạc Nhân, nhưng hoàn toàn không cho cậu xuất hiện trong quá trình diễn ra việc đó.

Cố Hải ơi Cố Hải. Mày chỉ lo quan tâm những tiểu tiết không trọng tâm, mà nỡ bỏ quên vợ yêu quý của mày, người mà đáng ra mày phải dành tất cả thời gian cho cậu ấy. Tội đáng muôn chết.

Cố Hải hoàn toàn giác ngộ.

Lúc này Cố Hải đột nhiên thả Bạch Lạc Nhân trong lòng ra, không nói gì chỉ ngồi dậy bước xuống giường trực tiếp đi đến ban công ngoài trời, ngồi khoanh chân trên nền đất.

Bạch Lạc Nhân hết sức bất ngờ, ban đầu chỉ hướng mắt nhìn theo nhưng rất lâu cũng không thấy Cố Hải quay về, hắn lại không cầm theo bao thuốc.

Bắt đầu sốt ruột đứng dậy tìm chồng.

Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải mình trần ngồi xếp bằng giữa không gian gió lộng, mắt hơi híp híp, nhìn giống như Phật Tổ. Trong lòng có chút hoảng sợ: "Đại Hải, cậu làm gì ở đây vậy?"

"Gột rửa tội nghiệt của tôi"

Bạch Lạc Nhân bừng tỉnh. Cách đây không lâu, cậu đã vì hiểu lầm Diêm Nhã Tĩnh và Cố Hải nên cố tình trả đũa bằng cách nấu cho hắn một bữa ăn khó nuốt. Để rồi khi biết mình có lỗi, cậu nửa đêm bỏ ra ban công ngồi sám hối. Hôm nay tên ranh này lại mô phỏng hình thức kiểm điểm của Bạch Lạc Nhân không sót một chi tiết.

Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, thái độ nhàm chán: "Bây giờ cậu có đi vào hay không?"

Cố Hải nhớ như in, ngày đó hắn đã ngồi cạnh Bạch Lạc Nhân, bảo cậu nói hết tội trạng của mình, hắn từng cái từng cái một đều tha thứ. Hôm nay Cố Hải cốt ý muốn Bạch Lạc Nhân cũng vậy, để hắn có cơ hội tự nhận lỗi một cách đầy yêu thương.

Nhưng giữa hai người thì Bạch Lạc Nhân thông minh hơn Cố Hải trên phương diện tình cảm, cậu triệt để nắm ý nên đương nhiên với bản tính bướng bỉnh của mình, cậu sẽ không thèm chiều theo: "Vậy cậu cứ ngồi đến khi cảm thấy đã rửa sạch tội lỗi hẳn vào."

Nói rồi đứng lên ung dung mà đi về giường.

Cố Hải trong lòng nổi lửa. Lập tức vồ tới ôm lấy Bạch Lạc Nhân, đặt cậu nằm trên giường, tay hung hăng siết cổ cậu, gằn từng tiếng: "Cậu máu lạnh vậy sao?"Bạch Lạc Nhân hàng lông mày nhíu lại: "Cậu không phải cũng đã bỏ rơi tôi 2 tuần? So với cậu tôi còn nhân từ chán."

"Tôi từng bỏ cậu ngoài ban công lạnh lẽo thế hả?" - Cố Hải phát tiết quát lớn.

"Ở trên chiếc giường đó một mình, tôi còn lạnh lẽo gấp trăm ngàn lần cậu."

Câu trả lời cứ như đã được chuẩn bị từ trước. Sắc bén cứa từng nhát vào tim Cố Hải.

-------------------------------------------

Cố Hải bất động. Buông cổ Bạch Lạc Nhân.

Một hồi rất lâu sau, Cố Hải bước chân kiên định tiến ra ban công lần nữa. Lần này dứt khoác ấn chốt cửa, giật chìa khóa tự nhốt mình ngoài đó.

Nhân Tử, xin lỗi cậu. Thành thật xin lỗi cậu. Cố Hải này là một thằng tồi.

Bạch Lạc Nhân cả kinh, cậu biết lần này Cố Hải làm thật, tên cứng đầu này đã cương quyết như thế chắc chắn sẽ đem bản thân dày vò cho đến chết. Vội vàng lao đến, tay nắm lấy chốt cửa mà giật mạnh liên hồi, vừa giật vừa hét lớn: "Cố Hải, cậu mở ra cho tôi."

Hét thêm vài tiếng, sức lực hầu như muốn phá sập cánh cửa, Cố Hải vẫn không đáp lại Bạch Lạc Nhân câu nào, cứ ngồi ở dưới sàn, đôi mắt nhắm chặt.

"Cậu mà không mở ra, tôi sẽ phá cửa đó." - Bạch Lạc Nhân sốt ruột.

Cửa kính lớn cách âm nên cơ bản là Cố Hải không nghe được gì rõ ràng, vẫn chưa có biểu hiện hồi đáp. Bạch Lạc Nhân sợ nếu đập vỡ kính, Cố Hải bên ngoài sẽ bị thương, chứ với sức lực của cậu, cánh cửa này chẳng đáng là gì.

Sau một hồi bất lực, Bạch Lạc Nhân viết lại một mảnh giấy dán vào kính rồi bỏ đi.

Cố Hải vốn dĩ không để ý đến Bạch Lạc Nhân, hắn muốn đêm nay mang bản thân ra cho ông trời trừng phạt, dù vợ bảo bối có tỏ ra bao dung, tha thứ hết mọi lỗi lầm thì hắn cũng tuyệt đối không vào.

Nhưng lúc nãy Bạch Lạc Nhân cứ hoạt động liên hồi sau lưng Cố Hải, đem chốt cửa dùng lực phá đến gần hỏng, làm hắn không thể tĩnh tâm được. Trong lòng Cố Hải cũng có chút tư vị, Bạch Lạc Nhân vì hắn mà sốt ruột, hắn lại được tận hưởng "diễm phúc" này một lần nữa.

Cố Hải chú ý đã gần mười phút rồi phía sau cánh cửa không hề có động tĩnh gì, bèn quay lại xem thế nào thì phát hiện mãnh giấy:

"Khi nào cậu đi vào, hãy tìm tôi trong bồn tắm."

Cố Hải suy nghĩ một lúc liền cảm thấy không hợp lý, Bạch Lạc Nhân đã tắm rồi tại sao lại vào đó làm gì? Liếc mắt nhìn vào phòng, quả thật không thấy ai ở đó. Sốt ruột bèn mở cửa đi vào , thật nhanh tiến tới phòng tắm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hai con ngươi lập tức trợn trắng.

Bạch Lạc Nhân trên người duy nhất quần lót ngâm mình vào bồn nước, chỉ chừa ra khuôn mặt, đôi mắt nhắm chặt, biểu tình lạnh lẽo, như đang cố chịu đựng một điều gì đó.

Cố Hải tay chân bủn rủn, quỵ xuống bồn nước, gấp rút muốn đem Bạch Lạc Nhân ra. Tay vừa sờ vào thì phát hiện LÀ NƯỚC LẠNH.Mặt Cố Hải không còn một chút máu, toàn thân ôm lấy Bạch Lạc Nhân khẩn trương nhấc lên khỏi mặt nước, mang vào giường để cậu vào trong chăn, đưa tay tắt toàn bộ máy lạnh, nhấc điện thoại gọi: "Alo là tiếp tân phải không? Cho tôi một bộ chăn ra giường mới ngay bây giờ."

Sau cuộc điện thoại
lập tức dùng chăn che kín Bạch Lạc Nhân đang ướt sũng, cho tay vào trong cởi quần lót cậu ra. Cố Hải lúc này đứng từ cuối giường đổ ập tới, phủ cả thân hình cường tráng lên cục chăn Bạch Lạc Nhân, gom chăn bao bọc khắp thân thể trần truồng ấy, như là muốn dùng nó thấm hết nước trên người cậu.

Cách nhau một lớp vải dầy, Cố Hải vẫn là đang ở vị trí lỗ tai của Bạch Lạc Nhân, thì thầm, giọng run run nghe rõ: "Cậu thật tàn nhẫn"

Bạch Lạc Nhân nghe được tiếng Cố Hải, ung dung đề nghị: "Cậu vào đây đi."

Cố Hải vẫn chưa hồi phục tinh thần. Đối với hắn mà nói, việc nhìn thấy Bạch Lạc Nhân chịu khổ còn đau đớn hơn trăm ngàn lưỡi dao cắt thịt. Huống hồ lần này Bạch Lạc Nhân lại vì hắn mà dày vò bản thân. Thật sự Cố Hải hận không thể đem mình xé ra làm trăm mảnh.

"Đi vào đây. Cậu còn muốn cách ly tôi đến bao giờ?" - Giọng Bạch Lạc Nhân lạnh lẽo dứt khoác xuyên qua lớp chăn.

Cố Hải ngoan ngoãn nghe lời.

Trong chăn bây giờ chỉ còn bóng tối và hơi thở của cả hai.

Cố Hải tìm tay của Bạch Lạc Nhân nắm lấy, nhiệt độ đã trở lại bình thường, giọng điệu xót xa: "Bảo bối, tại sao lại ngốc như vậy?"

Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật: "Là do tôi đã hết cách."

"Hết cách tại sao không đi ngủ. Cứ bỏ mặc tôi ở đó chịu phạt. Tôi đã đối xử tệ với cậu, tôi đáng bị như thế. Còn cậu quyền gì lại tự hành hạ bản thân?" - Cố Hải trách móc.

Bạch Lạc Nhân thở dài một tiếng: "Dường như cậu đang cố gắng làm chết tôi đúng không Đại Hải?"

Cố Hải kinh ngạc: "Là ý gì?"

Bạch Lạc Nhân vốn định nói: "Ở nhà thì bỏ rơi tôi...."

Liền bị Cố Hải cướp lời: "Đừng nhắc lại có được không? Mỗi lần cậu nhắc đến tim tôi đều không thể chịu nổi."

"Cậu cứ để tôi nói hết."

Cố Hải im lăng.

Bạch Lạc Nhân đưa tay di chuyển lên mặt Cố Hải, dịu dàng mơn trớn hồi lâu, lướt nhẹ qua mắt môi hắn, mân mê từng góc cạnh trên gương mặt anh tuấn kia. Lát sau tiếp tục dời tay len lỏi vào gáy tóc, như một động tác giúp Cố Hải trấn tĩnh tâm tình. Đến khi thấy cơ mặt của hắn dần giãn ra, Bạch Lạc Nhân lúc này mới từ tốn nói:

"Ở nhà thì cậu bỏ rơi tôi, đến đây lại mặc tôi đấu tranh sau lớp kính, tôi lạnh phát rét thì ôm tôi sau lớp chăn, bảo tôi nếu hết cách gọi cậu thì cứ thản nhiên đi ngủ.... Đại Hải, tôi đã xem thường tâm kế của cậu rồi."

Cố Hải nghe xong những lời này phát hiện mình đúng là thằng đàn ông tồi tệ nhất vũ trụ. Hắn chưa từng nghĩ mình lại kém cỏi trong việc chăm sóc vợ đến thế. Chỉ toàn làm ra chuyện khiến Bạch Lạc Nhân đau lòng. Bản thân đang tự kiểm điểm sâu sắc.

Cố Hải đưa người đến hôn vô định vào Bạch Lạc Nhân, hình như là đã trúng mũi cậu, liền di chuyển xuống một chút nhận thấy đôi môi đang hé mở chờ đợi. Một nụ hôn đầy hối hận, Cố Hải từ đây về sau sẽ không bao giờ để Bạch Lạc Nhân phải cảm thấy cô đơn, dù một giây một phút cũng không được, Hắn tự hứa với bản thân mình.

Hai người hôn môi thật lâu, đến mức thân nhiệt nóng rần lên làm nhiệt độ trong ổ chăn cũng tăng đột ngột. Nhưng không hề rời đối phương.

Ding dong....

Chuông cửa vang lên cũng không ảnh hưởng gì đến họ.

Ding dong. Ding dong.

Lúc này Bạch Lạc Nhân buông môi Cố Hải nhịp thở chưa ổn định kịp: "Ai lại đến?"

"Chắc là người của khách sạn." - Cố Hải tạm dừng trả lời một câu rồi tiếp tục hôn.

Bạch Lạc Nhân đưa tay đẩy ngực của Cố Hải: "Mở cửa đi, chính cậu bảo người ta đến mà. Giường cũng ẩm cả rồi, cậu muốn tối nay ngủ thế sao?"

Cố Hải vẫn không nỡ xa rời: "Mặc kệ họ nhấn một hồi sẽ đi."

"Vậy để tôi đi." - nói rồi nhấc người ra khỏi chăn.

Cố Hải lập tức kéo Bạch Lạc Nhân lại: "Nằm đó. Cậu không có mặc quần áo."

"Cậu nhìn xem mình có chắc?"

Cố Hải nhìn lại bản thân cũng chỉ còn mỗi chiếc quần lót, nhưng khẩu khí vẫn khăng khăng: "Nằm yên đó. Để tôi đi."

Nói rồi lười biếng thoát khỏi ổ chăn, mặc áo ngủ và tiến ra cửa.

Là Diêm Nhã Tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện