Sau một ngày vất vả ở phân xưởng, mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Bây giờ đã 6 giờ tối, Cố Hải hỏi ý kiến Bạch Lạc Nhân: "Đi ăn tối không? Cậu đói chưa?"
"Cũng có chút" - Bạch Lạc Nhân đặt tay lên bụng mình.
Cố Hải đang tính bắt taxi thì bị Bạch Lạc Nhân từ phía sau kéo nhẹ tay lại: "Tôi muốn ăn món mà cậu nấu."
Cố Hải nghe xong câu này tình ý dâng tràn, kéo Bạch Lạc Nhân vào lòng.
Một tay giữ eo cậu, một tay nâng cằm cậu lên: "Ở khách sạn không có nhà
bếp đâu bảo bối."
Bạch Lạc Nhân mềm nhũn, đưa mắt nhìn xuống, thất vọng thốt ra 2 chữ: "Đành vậy."
Cố Hải chịu đựng không nổi biểu tình này của vợ mình. Cậu ấy ngoan ngoãn như thế, dễ thương như thế, hắn làm sao lại không đáp ứng cậu cho đành.
"Thôi được rồi. Ai bảo cậu bày bộ mặt ấy ra làm gì. Đi, tôi nấu phải không?. Đi nào bảo bối."
Bạch Lạc Nhân nở nụ cười chiến thắng, bước theo Cố Hải.
Cố Hải đưa Bạch Lạc Nhân đến một nhà hàng nhỏ, vừa bước vào hương thơm
đã nghi ngút. Không gian ấm cúng, đậm chất sơn đông khiến Bạch Lạc Nhân
rất thích thú.
Cố Hải tỉ mỉ kéo ghế cho vợ mình, đặt bát đũa ngay ngắn trước mặt, lấy
khăn ăn trải lên đùi cậu. Vừa thao tác như một người phục vụ chuyên
nghiệp, vừa nói: "Tới đây ngồi. Chổ này là nhà hàng của chú Cao, bạn ba
tôi. Lúc trước tôi có đến đây chơi vài lần. Cậu ngoan ngoãn ở đây đợi,
tôi đi tìm chú ấy hỏi mượn nhà bếp."
Bạch Lạc Nhân khẽ gật đầu cái nhẹ. Đưa mắt nhìn xung quanh, những chiếc
đèn lồng đỏ vô tư đung đưa, khói từ nhà bếp lan lên gian trước, tràn
ngập một không gian ấm cúng viên mãn.
Cố Hải hì hục trong bếp một lúc lâu, bày ra trước mặt Bạch Lạc Nhân một
bàn cao lương mỹ vị. Nếu nói chính xác thì không phải hoàn toàn là bào
ngư vi cá đắt tiền nhưng thật sự rất phong phú. Có đầy đủ các món ngon
mà Bạch Lạc Nhân thích. Cố Hải không dành phần cho mình, toàn bộ cứ thế
làm theo khẩu vị của Bạch Lạc Nhân.
"Ăn đi" - Cố Hải gắp vào chén Bạch Lạc Nhân một con tôm lớn.
Bạch Lạc Nhân lúc này trong mắt chỉ có thức ăn, cắm cúi ăn rất thật lòng.
Cố Hải không động đũa, say đắm ngồi nhìn Bạch Lạc Nhân ăn, tự mình cười.
Bạch Lạc Nhân ngước mắt thấy Cố Hải không ăn mà cứ nhìn cậu cười, đôi chân mày nhíu lại tỏ vẻ khó hiểu: "Cậu lại cười?"
Cố Hải híp mắt: "Tôi có thể làm gì khác đây?"
"Ăn đi" - Bạch Lạc Nhân dùng đũa trên tay chỉ vào bàn cao lương.
Cố Hải trân trân nhìn Bạch Lạc Nhân hồn nhiên đáp: "Chưa thấy ai gắp cho."
Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải, miễn cưỡng gắp cho hắn một miếng bỏ vào chén. Giọng điệu cằn nhằn: "Cậu là con nít sao?"
"Cậu không phải cũng rất con nít sao? Tôi toàn gắp cho cậu trước còn gì." - Cố Hản phản bác.
Bạch Lạc Nhân không thèm đôi co với hắn, mĩ thực trước mặt khiến cậu vị
tha hẳn ra, chuyên tâm thưởng thức.Cố Hải nhìn thấy vợ bảo bối ăn ngoan
như vậy liền tỏ ý thăm dò: "Vừa miệng không? Có vài món là lần đầu tiên
tôi nấu."
"Chưa đủ cao cấp." - Bạch Lạc Nhân dừng đũa khẽ lắc đầu trêu ghẹo.
Cố Hải chột dạ, lòng nóng ran, sốt ruột gắp từng món đưa vào miệng nếm
thử. Cảm thấy mùi vị cũng không tệ: "Có gì không ổn? Tôi thấy rất ngon
mà."
Bạch Lạc Nhân nở một nụ cười đắc ý, cậu thầm tuyên dương bản thân lúc
nào cũng có khả năng làm Cố Hải phát tiết. Bộ dạng lúc này của Cố Hải
triệt để thoã mãn Bạch Lạc Nhân.
Một hồi quan sát, Cố Hải hiểu ra vấn đề, đưa tay nắm gáy tóc Bạch Lạc
Nhân, tay kia mò xuống thắt lưng của cậu gầm gừ: "Vậy tối nay tôi cho
cậu thưởng thức mùi vị cao cấp nhất, đồng ý không?"
Tên này nơi đâu cũng động dục được, Bạch Lạc Nhân thật nể phục hắn. Đôi mắt trừng nhìn Cố Hải một cái rồi mặc kệ, tiếp tục ăn.
Nghĩ thế nào trong lòng vẫn còn chút bất an: "Thật là không hợp khẩu vị sao?"
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy biểu hiện Cố Hải lúc này có chút đáng thương,
kết hôn rồi cũng không nhất thiết phải cứng đầu nữa, bèn hạ giọng: "Chưa đủ cao cấp nhưng tôi vừa miệng."
Toàn thân Cố Hải mềm nhũn, thở phào nhẹ nhõm, chồm đến hôn vào môi Bạch Lạc Nhân: "Tôi yêu cậu, bảo bối."
"Cậu lên cơn gì vậy, mọi người đang nhìn kìa." - Bạch Lạc Nhân đẩy Cố
Hải ra nhưng trong lòng vẫn nhóm lên một tia hạnh phúc được che giấu kĩ
lưỡng.
"Mặc kệ, chỉ là rất yêu cậu." - Nói rồi chồm đến ghì cổ Bạch Lạc Nhân sát mặt mình, tiếp tục hôn.
Bạch Lạc Nhân đáp ứng Cố Hải.
Hai người ngồi trong nhà hàng hôn môi thật say sưa, quên mất thế giới
xung quanh, một lòng trao đổi yêu thương thông qua đầu lưỡi. Mọi người
nhìn họ có chút lạ kì những vẫn rộng lòng thấu hiểu. Họ chỉ là yêu nhau
thôi.
------------------
Hai người về đến khách sạn, Bạch Lạc Nhân cũng thấm mệt, ngồi phịch xuống ghế. Trải tấm thân tuyệt mĩ ra giữa không gian.
Cố Hải nhào đến bên cạnh, mơn trớn say mê, tay tung hoành khắp cơ thể.
Cơn nghiện đến rồi. Cậu chính là thuốc đó.
Say sưa một hồi, Cố Hải đang ở trên Bạch Lạc Nhân dịu dàng nhấc đầu lên, rốt cuộc cũng nói ra điều trong lòng: "Cậu đừng quay về kí túc xá được
không?"
Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên không hiểu vì sao Cố Hải lại hỏi vấn đề này, có phải hắn đã biết hôm trước Bạch Lạc Nhân vì cô đơn nên đã bỏ về không?
Tầm 5 giây sau câu hỏi, Bạch Lạc Nhân mới hoàn hồn: "Sao lại nói vậy?"
Cố Hải đưa tay vào tóc Bạch Lạc: "Cậu sau này tan tầm cứ về ở nhà chúng
ta. Một mình tôi rất cô đơn. Lấy tôi rồi thì về với tôi đi bảo bối."
Bạch Lạc Nhân vốn là không định đi, cậu đã vui mừng biết bao khi Chu
Lăng Vân phê chuẩn cho cậu ra riêng. Lần trước chỉ vì không chịu nổi
phải ở trong căn nhà không có Cố Hải. Giờ đây nghe hắn nói thế đâm ra
lại muốn trêu chọc:"Nhưng doanh trại cách nhà xa như vậy. Nếu miễn cưỡng lái xe về công ty cậu còn được. Chứ phải từ doanh trại về nhà thì mất
đến gần 2 tiếng. Tới nơi cũng tối mịch rồi. Không tiện cho lắm"
Cố Hải nét mặt tối hẳn, hắn tỉ mỉ phân tích lời của Bạch Lạc Nhân, chính xác là cậu ấy nói không sai. Im lặng một hồi rất lâu, mắt lảo đảo như
đang tính toán thứ gì.
Bạch Lạc Nhân quan sát, thấy Cố Hải đâm chiêu liền hiểu tên này nhất
định là đang nghĩ quá vấn đề. Thừa dịp tiếp tục tấn công: "Tôi thấy ở kí túc xá cũng tốt. Khi cậu xong việc có thể từ công ty trực tiếp chạy đến kí túc xá thăm tôi, hoặc tôi có muốn đến thăm cậu cũng tiết kiệm thời
gian hơn."
"Nhân tử, cậu đi tắm trước đi." - Đột nhiên Cố Hải buông Bạch Lạc Nhân trong lòng ra.
Bạch Lạc Nhân ngơ ngác chưa hiểu chuyện, cậu phát hiện dường như mình còn rất nhiều điều chưa thông suốt về Cố Hải.
Từ trước, Cố Hải luôn nuông chiều cậu, Bạch Lạc Nhân trong ý thức vẫn
nghĩ mình nắm tâm tư Cố Hải trong lòng bàn tay. Nhưng sau khi họ có nhau trọn vẹn, Cố Hải đôi lần phát sinh những biểu hiện khiến Bạch Lạc Nhân
khó hiểu. Tâm ý cũng khó nắm bắt hơn.
Không còn ghen tuông nhỏ nhặt, không còn động chút là phát tiết dày vò,
giờ đây khi có chuyện cần thiết, Cố Hải triệt để đưa con người trưởng
thành của mình ra mà yêu thương Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải đứng dậy đi ra ngoài ban công, châm điếu thuốc lên hít một hơi
thật sâu. Hắn suy nghĩ rất nhiều thứ, từ vấn đề hoạt động trong quân đội của Bạch Lạc Nhân, đến chổ ăn, chổ ở, làm sao để chăm sóc cho vợ mình
trong điều kiện xa cách như vậy. Thật bất ngờ, Cố Hải không hề nghĩ đến
việc
ngăn cản Bạch Lạc Nhân trở về kí túc xá, trong đầu hắn cho rằng như vậy sẽ rất bất tiện và cũng không tốt cho sức khoẻ Bạch Lạc Nhân. Chỉ
là đang nghĩ cách chu toàn cho vợ hắn. Làm sao đây? Làm sao đây?
Bạch Lạc Nhân tắm xong đi ra nhìn thấy Cố Hải đang đứng hút thuốc, nghĩ
thầm: Tên này bị làm sao vậy? Không phải lại bị mình chọc giận đến không nói được đấy chứ?
Vừa nghĩ vừa tiến đến ban công, bên cạnh Cố Hải: "Cậu suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ cho cậu" - Cố Hải phà ra một làn khói trắng.
Bạch Lạc Nhân đăm chiêu nhìn vẻ phong trần, cứng cỏi của Cố Hải mà không giấu được nét hoài nghi: "Cậu bao giờ đã trở thành khó nắm bắt như vậy? Có phải từ trước đến nay tôi chưa từng thật sự hiểu cậu không?"
Cố Hải đưa tay khoác lên vai Bạch Lạc Nhân, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm:
"Không phải là cậu không hiểu, chỉ là tôi không muốn để cậu nhìn thấy
điểm yếu đuối trong mình. Cậu sẽ bất an và không còn tin tưởng tôi nữa."
Đúng. Đối với Bạch Lạc Nhân. Cố Hải là một bất tử nam nhân.
Hắn trong mắt vợ mình là một người tài ba xuất chúng, có thể giải quyết
được tất cả những chuyện khó khăn trên đời. Gánh vác nhiều thứ, mưu trí
tinh thông, lạnh lùng đỉnh đạc. Nhưng hễ gặp Bạch Lạc Nhân, Cố Hải là sẽ cười thật thoải mái.Cậu không hề, hoặc có thể nói là ít khi thấy Cố Hải tỏ ra trầm mặc hay lạnh lẽo khi ở bên cậu, trừ những lúc nhớ mẹ, hắn sẽ ngồi dậy và hút thuốc trong đêm trước thời điểm mọi chuyện của mẹ hắn
chưa được phơi bày. Còn ngoài ra đều xây dựng vào đầu Bạch Lạc Nhân một ý niệm: "Không sao cả, có Cố Hải này ở đây, vợ bảo bối sẽ là chủ nhân của thế giới."
Nên khi thấy Cố Hải bình yên trầm tư, Bạch Lạc Nhân cho rằng điều đó ắt
hẳn rất hệ trọng. Dẫn đến lo lắng và bất an. Cố Hải không muốn Bạch Lạc
Nhân bận lòng, thành ra lúc nào cũng mỉm cười nuông chiều trước mặt cậu, như thể mọi chuyện đều là cỏn con, không đáng nhắc đến.
"Hãy hứa với tôi một chuyện." - Bạch Lạc Nhân phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Được. Trừ chuyện rời xa cậu. Còn lại cậu cứ tự nhiên nói." - Cố Hải rất kiên định.
"Kể từ hôm nay hãy mang tâm tư của cậu nói cho tôi biết. Đừng một mình
suy nghĩ và gắng cười trước mặt tôi nữa. Lúc nào cũng cười như thằng
thần kinh. Ngốc."
Cố Hải quay sang nhìn Bạch Lạc Nhân nồng đượm ái tình, đặt môi hôn nhẹ lên má cậu: "Tôi hứa."
Bạch Lạc Nhân nhận được hồi âm, liền lập tức gặng hỏi:" Vậy nãy giờ đang suy tính những gì?"
Cố Hải vốn vẫn chưa nghĩ thông nên chưa muốn nói tới: "Đợi chúng ta về
nhà, tôi sẽ nói cậu nghe. Vì chính tôi vẫn chưa thông suốt"
Bạch Lạc Nhân muốn trấn tĩnh Cố Hải: "Tôi sẽ không ở kí túc xá. Tôi là trêu chọc cậu."
Cố Hải thật muốn đạp cho cậu ta vài đạp, song nghĩ lại vẫn là không ổn,
đi đi về về không phải rất xa xôi mất thời gian sao? Dù gì cũng phải
nghĩ ra cách chứ?!!!
Nhưng khoan.....
Tạm thời cho chúng ta mặc kệ thế gian này, say sưa trước đã. Cố Hải đưa
tay kéo Bạch Lạc Nhân vào lòng, hôi lên mắt môi cậu, nồng nàn say đắm
giữa đất trời.
Hôn nhân là chính thức khép lại giai đoạn ái tình cuồng si bất hối, mở
ra một cánh cửa mới đòi hỏi niềm tin và sự vị tha bạt ngàn giữa hai trái tim.
Rồi sẽ cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất chứ?
Cố Hải dấy lên niềm lo sợ nhỏ nhoi, hắn sẽ có Bạch Lạc Nhân trong bao lâu?
"Anh yêu em, Nhân Tử. Thật sự đã trầm mê vào em. Xin đừng rời xa anh. Mãi mãi cũng xin đừng."
Bạch Lạc Nhân ôm Cố Hải vào lòng, siết chặc một chút, da diết:
"Tôi yêu cậu."
Lời nói đứt quãng bởi những chiếc hôn. Nền nhạc say tình nhất trần đời.
---------------------------------------------------
Catherine:
"Nghĩ rất lâu quyết định sẽ dừng tuần trăng mật tại đây. Không dây dưa
thêm vài chương dắt nhau đi chơi du lịch đó đây nữa. Mình và team cảm
thấy không cần thiết, sẽ gây dông dài cho mạch truyện, tốn thời gian của mọi người đợi chờ.
Bọn tớ cho rằng mọi thứ nên nói trong Tuần trăng mật thì đã nói hết rồi. Quan trọng là lúc nằm chung giường họ nói gì vào tai nhau. Chứ đi ra
đường thì cũng chỉ hoa loa vài ba câu, vài cử chỉ. Chúng tớ quyết định
lướt nhanh vì cảm thấy đã trọn vẹn lắm rồi.
Chương sau sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân thật sự của Hải Nhân. Khối
chuyện cần lo, khối điều cần hoàn thiện. Một con đường mới chính thức
bắt đầu với trăm ngàn điều mới.
Sửa cách xưng hô của Cố Hải cũng là chi tiết bọn tớ suy nghĩ rất lâu và
quyết định đưa vào thử nghiệm. Vì cảm thấy hợp lý, Cố Hải xưng anh/em,
nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn cậu tớ.
Nếu như trong thời gian post tiếp bọn tớ cảm thấy cảm xúc bị lẫn lộn và
không phù hợp, rất có khả năng sẽ sửa lại xưng hô. Nếu đến chương 15 các bạn vẫn thấy bọn tớ để xưng hô anh/em cho Cố Hải thì tức có nghĩa bọn
tớ sẽ sử dụng chúng luôn. Có thay đổi sẽ thay đổi từ sớm tránh làm các
bạn quen dần với đại từ xong lại bị loạn.
Một điều chắc chắn bọn tớ có thể hứa với mọi người: Sẽ là Happy Ending dù cho thế nào đi nữa.
Cố Hải là của Bạch Lạc Nhân