Hôm nay, Cố Hải tạm thời gác chuyện công vụ, không đến chổ làm, một lòng phụ giúp vợ bảo bối dọn nhà sang nơi ở mới.
Cố Hải tranh thủ ngày nghỉ ngủ thêm một chút, tầm 10h sáng thì quyết
định thức dậy. Nhẹ nhàng xuống giường, vệ sinh cá nhân và chuẩn bị cơm
trưa cho "Bạch ham ngủ" nhà hắn.
Khi thức ăn đã gần sẵn sàng, Cố Hải điều chỉnh độ lửa nhỏ duy trì nhiệt
độ, bước trở lại vào phòng, nhìn Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn cuộn tròn
trong chăn, thật không nỡ đánh thức cậu nhưng nếu chậm trễ thì sẽ đến
kéo dài đến trời tối mất, hôm nay họ cần làm nhiều việc. Khẽ ngồi xuống
bên cạnh, đặt lên má cậu một nụ hôn: "Dậy nào bảo bối, chúng ta phải dọn nhà cho kịp trong hôm nay."
Bạch Lạc Nhân vốn là không thể tự chủ khi ngủ ở nơi có Cố Hải, không
cảnh giác, không phòng bị và cũng chẳng muốn thức dậy. Hoặc có sự thức
dậy nào đó không phải vận động nhiều không? Cậu sẽ tình nguyện chọn nó.
Bạch Lạc Nhân khẽ động thân mình, hé mắt nhìn Cố Hải, hai gò má đưa lên, châu hàng chân mày: "Không phải có dịch vụ thu dọn rồi sao? Tôi là muốn ngủ thêm một chút."
Cố Hải ôn nhu vuốt ve tóc cậu: "Cậu không dậy thì làm sao họ dọn giường
đi được? Cũng 11h rồi. Ngoan nào, tôi thay quần áo cho cậu nhé."
Nói rồi định đứng lên lấy quần áo liền bị Bạch Lạc Nhân kéo trở lại giường, mất đà ngã nhào lên người cậu.
Mặt đối mặt, Cố Hải vẫn là không chịu nổi biểu tình đáng yêu này của vợ mình, hôn liên tiếp lên mặt Bạch Lạc Nhân.
Cảm thấy có chút nhạy cảm, cậu khẽ nói vào tai Cố Hải, giọng điệu lười biếng lộ rõ: "Tôi không ngủ trên giường là được rồi."
Cố Hải hơi ngạc nhiên, không giấu nổi miệng cười: "Cậu còn tính đến chuyện đó? Vậy thì cậu định ngủ ở đâu?"
Bạch Lạc Nhân hai mắt vẫn nhắm, đột nhiên chồm người ôm lấy Cố Hải: "Ngủ trên người cậu."
Rốt cuộc đã tìm ra cách thức dậy mà vẫn được ngủ.
Cố Hải nhoẻn miệng, chiếc răng khểnh quen thuộc lộ ra, mãn ý cười nam
nhân trong lòng, cứ là ngủ với hắn, Bạch Lạc Nhân lập tức biến thành một tên nhóc con. Không hơn không kém.
Cố Hải chịu thua: "Được rồi. Vậy họ dọn cứ dọn, còn tôi sẽ cõng cậu ngủ được chứ?"
Bạch Lạc Nhân lúc này suy tính một chút, cảm thấy không ổn. Dù đã kết
hôn nhưng trước mặt người khác ở trên thân một nam nhân ngủ say sưa
chẳng phải không còn chút hình tượng nào sao?! Chưa kể đến khi có người
khác trong nhà, tính cảnh giác của Bạch Lạc Nhân liền bộc lộ. Không
được.
Nghĩ một hồi mới buông Cố Hải ra, không tình nguyện nói: "Cậu giúp tôi thay đồ. Tôi sẽ dậy."
"Không ngủ trên người tôi nữa à?" - Cố Hải đột nhiên bị mất đi cơ hội chiếm tiện nghi.
"Lắm lời"
Bạch Lạc Nhân mặc kệ Cố Hải.
Đành lỡ dịp may, Cố Hải giờ đây chỉ biết hảo hảo mà phục vụ vợ bảo bối
thay đồ, chăm chút tỉ mỉ, hắn chậm rãi hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp này.
Được chăm sóc cậu từng li từng tí.Bình thường đi làm, Cố Hải rời khỏi
lúc Bạch Lạc Nhân còn chưa thức, nên chỉ hôn cậu rồi đi. Chuyện vệ sinh
buổi sáng Bạch Lạc Nhân khi nào ngủ chán thức dậy sẽ tự làm, sau đó lái
xe đến công ty hội ngộ cùng Cố Hải. Điều đặc cách này cũng là do Cố Hải
ban bố, Bạch Lạc Nhân cứ ngủ đến khi nào tuỳ thích rồi hẳn đến công ty.
Vào các ngày nghỉ, Cố Hải mới được dịp phục vụ vợ yêu, nên hắn đặc biệt
thích thú, thao tác ôn nhu như sợ Bạch Lạc Nhân sẽ bị động quá mà tỉnh.
Nét mè nheo hiếm thấy này, Cố Hải nhất định phải ngắm cho tường tận.
"Được rồi. Dậy nào bảo bối." - công tác phục dục đã xong.
————————————————————
Thực tế ngôi pent house Cố Hải vừa mua không hề thiếu vật dụng gì. Mọi
thứ đều có đủ, chỉ là hắn cứ khăng khăng đòi mang theo chiếc giường của
hai người. Cố Hải bảo chiếc giường ấy chứng kiến không biết là bao nhiêu thời khắc ân ái giữa họ, tuyệt nhiên không nỡ vứt bỏ.
Đôi phu phu không cần làm gì, chỉ là quan sát tiến độ của công ty khuân vác.
Có người trong lòng vẫn không yên, cứ suy bụng tính toán: "Tôi cảm thấy
không nên mua sắm thêm nhiều quá. Cứ như thế vào ở là được rồi. Nhà đấy
vốn không thiếu thứ gì, mang thêm vài thứ từ bên này sang sẽ tiết kiệm
được một mớ. Tôi cảnh cáo cậu không được mua linh tinh."
Cố Hải nhàm chán: "Cái gì cần thiết cũng phải mua chứ. Cậu không cần tiết kiệm thay tôi."
"Tôi không như cậu, tôi là phải quản lý chặc chẽ việc đấy, không thì lại mang tiền đi phung phí. Chúng ta chưa đến 50 tuổi thì đã không còn gì
để ăn rồi. Sao con người cậu sống không bao giờ biết chừng mực vậy Đại
Hải?"
Sau khi nghe một màn giáo huấn của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải liền nghĩ ra
chuyện gì đó: "À há. Cậu nói ra câu này, vậy thì ngày mai tôi đi chuyển
chủ quyền tài khoản."
"Cậu..."
Bạch Lạc Nhân vốn định mắng hắn một trận thì Cố Hải đã nhanh miệng ngắt
lời: "Không bàn cãi nữa. Nếu cậu không chịu tiếp nhận, tôi liền đem tiền đi phung phí hết sạch."
"Vậy thì mặc kệ cậu. Cứ xài hết đi dù gì cũng không ảnh hưởng đến tôi." - dứt khoác quay lưng đi.
Cố Hải lại quên nữa rồi. Bạch Thượng Tá là chịu nhu không chịu cương.
—————————————————————
Buổi chiều, mọi việc cũng đã đâu vào đấy.
Lần thứ hai bước vào ngôi nhà mới. Bạch Lạc Nhân vẫn là cảm xúc cũ, bị
quang cảnh hớp hồn. Thật sự nơi này rất tuyệt, trong long thầm cám ơn Cố Hải đã hiểu ý cậu. Dù là sau này thế nào, xong
công việc ở doanh trại,
Bạch Lạc Nhân đều sẽ muốn về nhà, một nơi tuyệt đẹp, hơn nữa lại còn có
Cố Hải ở đó đợi cậu. Nguyện ý sống đến mãn đời.
Lại một lần nữa bị vòng tay phía sau hung hăng ôm tới: "Bảo bối, đây sẽ
là tổ ấm của chúng ta. Mỗi ngày xong việc chúng ta đều phải trở về. Rõ
chứ?"
Bạch Lạc Nhân im lặng xem như đồng ý. Đưa tay lên nắm lấy tay Cố Hải
đang ôm eo mình, đầu dựa về phía sau chổ bờ vai rộng lớn. Hai người nhìn ngắm hoàn hôn thông qua tấm kính khổng lồ. Cảnh tượng có thể dùng hai
chữ "Viên Mãn" để hình dung.
Cố Hải thật lâu sau khẽ giọng nói vào tai Bạch Lạc Nhân: "Tôi chuyển tên tài sản tất cả cho cậu. Cậu không được từ chối."
Bạch Lạc Nhân thật sự muốn đánh cho tên cứng đầu này một trận: "Tôi tức giận thì cậu mới vui phải không?"
Nói rồi rùng vùng vẫy, nổ lực thoát ra khỏi vòng tay của Cố Hải.
Cố Hải cằng ôm chặt: "Đừng rộn. Hãy nghe tôi nói trước đã."
Bạch Lạc Nhân lúc này mới chịu yên. Ông đây thử nghe xem cậu dùng lý lẽ gì.
"Hiện tại Hải Nhân đã lên sàn chứng khoáng, đà phát triển tăng vọt.
Nhanh chóng sẽ trở thành trọng điểm trong tổng cục ngành kĩ thuật điện
tử. Thuyền to thì sóng lớn, nếu tôi vẫn đứng tên số tài sản đó thì sau
này nếu Hải Nhân có chuyện gì, trường hợp xấu nhất là phá sản, tài sản
của tôi sẽ bị đóng băng bới ngân hàng nhà nước. Bây giờ tôi mang hết tất cả chuyển sang tên cậu, tiền mặt, tiền ngân hàng, nhà cửa, bất động
sản, và kể cả xe cộ cũng vậy. Nếu có bất trắc trong tương lai, thì số
tài sản đấy vẫn còn trong tay cậu, không ai có thể làm được gì, kể cả
nhà nước cũng không thể chạm vào nó vì vốn dĩ chúng ta không có ràng
buộc về mặt pháp luật. Cậu hiểu rồi chứ?"
Bạch Lạc Nhân triệt để nắm ý, tên gian thương này cũng đã tính toán cả
rồi, không tốt lành gì cứ bắt cậu phải giữ tài sản, thì ra toàn được lợi cho hắn.
Bạch Lạc Nhân nở nụ cười tinh quái: "Đúng. Chúng ta không có ràng buộc
về mặt pháp luật. Vậy cậu không sợ tôi ôm tiền bỏ trốn à? Lúc đó không
cần đợi đến công ty phá sản cậu cũng chẳng còn nhà để ở."
Cố Hải siết chặc hơn vòng tay: "Đừng nói đến tiền. Cậu bỏ đi mất, Cố Hải này cho dù trở thành người giàu có nhất thế giới cũng không thiết gì
cuộc sống."
"Đại Ngốc"
Bạch Lạc Nhân như có như không thốt ra một lời khéo léo chứa đựng đầy "cảm động".
Cố Hải lấy đầu khỏi vai Bạch Lạc Nhân: "Đi thôi. Đi mua sắm những thứ còn thiếu."
"Còn thiếu? Thứ gì còn thiếu?"
Cố Hải nói thật nhỏ vào tai Bạch Lạc Nhân, giọng điệu gian tà: "Vẫn là
chưa mua hộp bcs mới. Phòng chúng ta thì không thể thiếu thứ đó được."
Bạch Lạc Nhân buồn bực: "Đại sắc lang."
"À còn lố dầu bôi trơn nữa."
——————————————————
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ghé vào trung tâm mua sắm để ăn tối sẵn tiện tìm xem còn vật gì cần mua hay không. Trong lúc ăn, Cố Hải phát hiện nhẫn
cưới của Bạch Lạc Nhân không thấy đâu nữa, sốt ruột hỏi: "Nhẫn của cậu
đâu?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt vào ngón tay trống trãi, sực nhớ: "Ban nãy thay đồ sợ vuột mất nên để trên bồn rửa tay rồi."
Cố Hải trở giọng: "Tôi cảnh cáo cậu lần sau không được quên nữa biết chưa?"
"Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà." - Bạch Lạc Nhân thản nhiên ăn cơm.
"Đó-là-nhẫn-cưới." - Cố Hải phát tiết gằn từng tiếng.
"Thôi được rồi. Lần sau sẽ ghi nhớ."
Cố Hải thật sự không thể yên tâm mà. Tên tiểu tử luôn xem nhẹ những vật
dụng mang tính ý nghĩa như thế. Trong chuyện này hình như chỉ có Cố Hải
lưu tâm, còn Bạch Lạc Nhân vốn không câu nệ tiểu tiết nên chẳng thèm để ý đến. Thật là một cặp đối lập.
Ăn xong cả hai đi tham quang xung quanh, vẫn chưa biết là phải mua thứ gì nhưng trước hết đã bị bắt gặp bởi một người quen cũ.
Thạch Tuệ.