Ánh mắt này rất quen, giọng nói cũng hết sức gần gũi. Bạch Lạc Nhân
trong mơ hồ nghĩ mình gặp phải ảo giác nhưng một lúc sau liền định thần
lại, lắc lắc đầu nhìn kĩ lần nữa.
Ban đầu chỉ là ánh mắt, sau đó cả gương mặt dần dần xuất hiện trong bóng tối. Tất cả mọi thứ xung quanh đều là màn đêm tĩnh mịch, không có đèn,
không có ánh sáng le lói, Bạch Lạc Nhân vốn mắc chứng quáng gà, thật
không cách nào nhìn rõ đối phương, duy chỉ có thể nhận ra hơi thở của
nhau.
"Đại Hải? Là cậu phải không?"
Chưa kịp phản ứng đã thấy một cánh tay từ bên ngoài xông vào bắt lấy
người Bạch Lạc Nhân kéo ra. Ôm y vào lòng, lực độ không nhẹ:
"Tốt rồi. Tốt rồi. Cậu vẫn còn nóng ấm."
Cố Hải xoa xoa người vợ hắn, vừa xoa vừa lầm bầm.
Bạch Lạc Nhân trong khoảnh khắc quên mất mình đang đối diện với tình
cảnh nguy hiểm, mặc sức hưởng thụ vòng tay người này trước đã. Cậu rút
vào lòng nam nhân, hành động thay lời khó nói: Cậu đến rồi. Cậu đã ở đây thật rồi.
Sau này mỗi khi nghĩ lại chuyện hôm nay, Bạch Lạc Nhân liền liếc ánh mắt sắt bén đến người nào đó, trách hắn trong lúc chung sống đã dùng thủ
đoan đê tiện khiến cậu trở nên ỷ lại và yếu đuối thấy rõ mỗi khi tiếp
xúc với hơi ấm cơ thể của hắn.
Người nào đó chỉ biết meo meo cười bảo mình vô tội rồi kéo Bạch Lạc Nhân vào lòng tiếp tục ôm ôm xoa xoa thêm vài chập nữa.
Hưởng thụ hơi ấm thoã mãn rồi, Bạch Lạc Nhân trực tiếp chán ghét, biểu
tình bất cần buông Cố Hải ra: "Làm sao cậu biết tôi gặp chuyện? Ai bảo
cậu đến đây? Não cậu bị gặm đi mất rồi à?"
Trước hoàn cảnh cơ thể vừa bị dùng xong, người trong lòng liền tráo trở
vứt bỏ, khiến Cố Hải không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Não cậu mới bị
gặm đi đấy, bằng chứng là đã bị người ta lừa đến đây. Chiến sự cấp bách
cái rắm."
"Cậu biết việc này trước khi tôi đi?" - Bạch Lạc Nhân không tin nhưng vẫn hỏi, ngụ ý chọc tức hắn.
Cố Hải tức giận thật, đưa tay gõ đầu y: "Tôi biết thì sẽ để cậu đi chắc. Ngu ngốc."
Bạch Lạc Nhân cười cười.
Chết.
"Trốn vào" - Bạch Lạc Nhân lên tiếng, kéo Cố Hải vào gốc cây.
Mãi mê tình thú với tên kia mà quên mất bản thân đang bị truy nã, Bạch
Lạc Nhân nghĩ nếu có thoát nạn phải rèn luyện lại khả năng kiểm soát bản thân khi ở bên Cố Hải mới được. Không thể để tên này hại cho hồn vía
lên mây mà mất tập trung được. Quá sức nguy hiểm.
Thân cây cổ thụ này cũng đã rất lâu đời, hai người ngồi vào vốn không có vấn đề chỉ là diện tích có hơi chậc hẹp. Không sao. Bọn họ ôm nhau là
sẽ vừa khít.Hai cơ thể đan xen, vòng tay Cố Hải ôm thân thể yêu thương
vào lòng, xoa xoa tấm lưng cho y. Bạch Lạc Nhân cũng ôm Cố Hải, cằm cọ
cọ vào vai hắn, hít thở chút khí tình.
Triền miên một lúc thì Bạch Lạc Nhân hỏi: "Làm sao cậu biết tôi gặp chuyện?"
"Là nhờ cô y sư ở phòng y tế. Quái lạ, vì gấp rút nên tôi cũng bỏ qua
chi tiết này. Thực tế sau khi cậu đi, doanh trại yên ắng vô cùng, không
chút động tĩnh. Tôi gọi hỏi A Trương cậu ta cũng nói là chiến sự bình
ổn. Đột nhiên tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn của cô y sư đó bảo rằng
cậu đã mất tích, mới vội vã chạy đến làm rõ......." - Cố Hải nhanh chóng thuật lại tình tiết với Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân suy ngẫm một chút, bổ sung phụ hoạ: "Bọn họ buôn lậu vũ
khí, mà còn là số lượng cực kì lớn. Liên quan đến đường dây buôn lậu
ngầm của những người trong chính phủ các nước với nhau. Tôi đã được vào
căn hầm kia, bên trong là xưởng chế tạo hàng ngàn công nhân. Tôi nói
chuyện với tên Đại Tá Triệu qua màn hình, có thể là lúc cậu thấy đám
người đó ở Pháp Lạp, họ đang thảo luận cùng tôi. Tôi giả vờ ưng thuận
kéo dài thời gian rồi lập tức bỏ trốn."
"Thảo nào, lúc họ ra ngoài trông có vẻ rất thoải mái, như là thương
lượng thành công." - Nói đến đây Cố Hải siết chặt vòng tay chứa người
trong lòng, nhẹ giọng: "Tôi rất sợ, Nhân Tử. Tôi sợ cậu chính trực không khuất phục sẽ bị họ thủ tiêu. Tôi sợ mình đến không kịp. Tôi sợ sẽ phải hận bản thân mình cả đời vì đồng ý cho cậu leo lên phi cơ rời đi ngày
hôm đó."
Bạch Lạc Nhân vuốt vuốt lưng Cố Hải: "Không sao rồi. Tôi cũng đâu phải ngốc đến mức mạng cũng không cần."
Vì tôi biết mình còn phải sống vì cậu. - Lời này Bạch Lạc Nhân chôn sâu vào lòng.
"Bây giờ chúng ta làm sao trở ra?" - Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhất thời sáng tỏ, hỏi lại Cố Hải: "Vậy cậu làm sao vào đây?"
"Tôi đã từng đến đây tập huấn với ba năm 15 tuổi. Còn quậy phá nát cái
chổ này, nên trong tiềm thức có nhớ một vài chi tiết. Cũng giống như cái cây này, ngày trước tôi nghịch ngợm trèo lên nó té xuống gãy tay, hại
ba phải chăm sóc tôi không hoàn thành đợt tập huấn được. Không ngờ hôm
nay lại tìm được cậu tại chổ này." - Cố Hải vừa kể vừa hồi tưởng lại.
"Chuyện lâu vậy rồi té xuống cái cây nào cậy cũng nhớ hay sao?" - Bạch Lạc Nhân nhất thời thắc mắc.
"Đáng lẽ là không. Nhưng việc này in đậm khá sâu sắc, vì ngày trước tôi
quyết tâm chọn cây cao nhất to nhất trèo lên để ra oai, nhìn tới nhìn
lui thì nhắm phải cây này. Cho nên đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ."
"Tiểu hổ tử." - Bạch Lạc Nhân vỗ một cái vào lưng Cố Hải.
Hai người cử động, tách ra một chút, di chuyển hai gương mặt chạm vào
nhau. Cọ cọ mũi. Cố Hải đưa môi tìm Bạch Lạc Nhân, khi hai khoé miệng
gặp nhau lập tức nảy sinh một nụ hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi rất nhanh
quấn quít giao triền. Phải đến khi không còn bắt kịp nhịp thở cả hai mới tách ra, hổn hển lấy lại hơi.
Bạch Lạc Nhân mở lời trước: "Những việc này để về nhà đi. Còn bây giờ
theo đường cậu đi vào, chúng ta thoát ra trước đã."Cố Hải trong mắt
không che giấu được dục vọng: "Bảo bối, cậu còn biết hẹn ước nữa à?
Được, những việc này để về nhà làm cho tử tế."
Bạch Lạc Nhân trông thấy biểu tình vô lại không nhịn được giáo dục một
câu: "Cậu làm người có thể nghiêm túc chút được không? Chúng ta đi bây
giờ đi, trời gần sáng, mặt trời chưa mọc dễ ẩn nấp hơn."
Cố Hải bị vợ chỉnh nên tạm khôi phục lại bình thường: "Được. Cẩn thận
một chút. Bọn chúng vẫn còn đang truy bắt. Sở dĩ tới bây giờ vẫn chưa
tìm ra nơi này vì địa hình ở đây dốc nhất, chắc là đang di chuyển lên
phía trên đây. Chúng ta men theo lối mòn đi xuống chắc có thể thoát
được."
Cả hai bắt đầu tiến hành đào tẩu, trên đường đi thuận lợi ẩn nấp tránh
được những đợt truy binh. Đến khi tiếp cận cổng lớn quân khu thì nghe
tiếng coi hú vang.
"Bọn chúng ở bên kia. Có 2 tên." - Sĩ Quan hô to.
Lúc này tất cả lực lượng đều tập hợp bắt kẻ đào tẩu, mọi phía đều bị bao vây. Cố Hải định xông lên nhưng bị Bạch Lạc Nhân ngăn lại: "Chúng ta
không đấu lại đâu."
Đang trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng nhiên trên trời xuất hiện một
dàn ánh sáng phát ra từ trực thăng. Cơ hồ nghe rõ tiếng người
vọng xuống: "Tất cả quân khu Tân Cương nghe đây, các người đã bị bao vây bởi đặc công quốc gia. Chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành niêm phong quân
khu trong vòng 10 phút nữa. Mọi người bỏ tất cả vũ khí xuống đất chờ
lệnh."
Dù cho bọn họ có là tổ chức buôn lậu hàng quốc cấm, nhưng lúc này nghe
thấy đặc công quốc gia liền biết không thể chống cự lại được. Đặc công
là bộ phận chuyên biệt chỉ được điều động trừ khi có lệnh từ Chủ Tịch
Nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa. Là đội đặt nhiệm chuyên xử lý nội
chiến và bình ổn tình hình bạo loạn trong nước. Họ đã xuất quân tức có
nghĩa cả khu Tân Cương đều bị họ bao phủ.
Đám binh sĩ lúc này lòng rối như tơ vò, trong lòng chỉ mong tìm cách bỏ
trốn chứ không còn tâm trạng quan tâm Cố Hải và Bạch Lạc Nhân làm gì.
Hai chàng trai an toàn tiến về phía cổng.
"Đại Hải. Nhân Tử" - Cố Uy Đình cất tiếng gọi.
"Ba" - Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đồng thanh đáp.
Cố Uy Đình vội vàng đi đến: "Hai đứa không sao chứ? Nhân Tử, con có bị thương gì không?"
"Bảo bối cậu coi đó, ba tôi chỉ lo hỏi cậu, căn bản là không đặt đứa con này vào mắt." - Cố Hải nói ra lời ganh tỵ nhưng thâm tâm đang khẽ cười.
Bạch Lạc Nhân cười lễ phép nhìn Cố Uy Đình: "Chúng con không sao. May mà ba đến kịp."
Cố Hải nghe thấy vậy cũng tán dương: "Con cứ tưởng ba sớm không còn thế lực gì, không ngờ cũng chưa phải là đèn cạn dầu nhỉ?"
Cố Uy Đình băng lãnh nhìn hắn: "Ba không nói tới mày không có nghĩa là ba không có cách trị mày."
"Được rồi. Được rồi. Về thôi Nhân Tử. Chổ này để ba tôi giải quyết đi." - Cố Sắc Lang kéo kéo vợ mình.
Bạch Lạc Nhân không để hắn kéo đi, nán lại cùng Cố Uy Đình: "Ba. Bên
trong là xưởng sản xuất vũ khí, qui mô rất lớn. Tại sao họ có thể xây
dựng thế lực lớn đến vậy?"
"Nói thật. Việc ba có thể làm chỉ là kéo bọn người Đại Tá Triệu và hai
Thanh Tra nhà nước xuống. Thế lực phía sau còn một kẻ hùng mạnh khác, ba vẫn chưa làm gì được người này. Tạm thời các con cứ về đi, Nhân Tử ba
sẽ báo cáo sự việc lên cấp trên cho con nghỉ phép vài ngày dưỡng thương, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi ba dàn xếp xong tất cả." - Cố Uy Đình
cảm thán giải thích.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Cố Hải chợt nhớ đến túi đồ mình mang
theo đã bị quẳng lại phía bìa rừng lúc trốn binh sĩ, liền chạy đến tìm.
May thay, họ chỉ lo truy bắt người chứ không để ý đến túi lương thực của hắn.
Lấy ra một gói bánh quy đi đến: "Ăn đi. Cậu nhịn đói mấy ngày rồi."
Người ta bên này đang bàn chính sự với ba chồng, bên kia thì lại chìa đồ ăn đến, đúng là không biết tuỳ lúc. Bạch Lạc Nhân hết cách liếc Cố Hải.
Cố Hải vẫn cứ khăng khăng nhét gói bánh vào tay Bạch Lạc Nhân, biểu tình như muốn nói - Ăn đi, chính sự cái rắm. Bao tử cậu quan trọng hơn.
Cố Uy Đình bất lực nhìn đôi trẻ, ông giấu nét mặt khó chịu, nghiêm nghị
nói: "Thôi đi đi. Còn ở đây nữa ta sẽ đánh hai đứa lết về đó."
Nói rồi bọn họ tạm biệt. Cố Uy Đình dẫn dắt đội đặc công tiến vào. Cố
Hải và Bạch Lạc Nhân thì ngồi xe ra sân bay trở về Bắc Kinh.
Trên xe, Cố Hải một phút cũng không rời tay Bạch Lạc Nhân, nhất quyết
nắm tay cậu suốt chặng đường. Chưa kể, ánh mắt hắn cũng không một lần
dịch chuyển, dán thẳng lên người cậu.
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải nhìn quen rồi nên cũng mặc kệ hắn. Chỉ là đôi
lúc liếc qua thấy vẻ mặt biến thái kia thì buồn cười nhịn không được.
Nói về vụ bánh quy, Bạch Lạc Nhân bảo không muốn ăn, rất khô, đến sân
bay lựa nhà hàng nào đó ăn một bữa cơm cho đàng hoàng. Nên Cố Hải đành
ngậm ngùi dẹp túi lương thực của mình qua bên, tiếp tục nhìn vợ.
Một lúc sau, Cố Hải thừa dịp Bạch Lạc Nhân không để ý, một tay bận nắm
vợ một tay lôi điện thoại ra lướt lên mạng, chẳng biết để làm gì. Tầm 10 phút thì quay qua làm vẻ mặt hiểu biết: "Này. Nghe A Trương nói mùa này hoa mai ở thung lũng Y Ly nở rất đẹp. Hay là chúng ta đi ngắm hoa."
Bạch Lạc Nhân nhướng mày nhìn Cố Hải: "Ngắm hoa? Cậu bị doạ cho ấm đầu luôn rồi à?"
Cố Hải mặt mũi vô lại cầm tay người nào đó cạ vào mình: "Cứ cho là tôi
bị doạ đến sinh bệnh. Ngắm hoa có thể thư giãn đầu óc. Vã lại những ngày qua cậu chịu khổ rồi, cần tịnh dưỡng một chút."
Lại lôi Bạch Lạc Nhân ra làm cớ nguỵ biện trong khi là bản thân hắn muốn đi. Bạch Lạc Nhân lườm hắn một cái, nhàm chán hỏi: "Thật ra là muốn
sao?"
Cố Hải phấn chấn hẳn, trực tiếp nói với tài xế: "Đưa chúng tôi đến thung lũng Y Ly. Tìm khách sạn nào gần đó tốt một chút."
Nói rồi quay sang nhìn vợ cười cười: "Là muốn thế đó."
Mặc kệ ánh mắt của Bạch Lạc Nhân. Mặc kệ vẻ mặt làm bộ chán ghét ấy. Cố
Hải vẫn tình nguyện đóng vai lưu manh một cách hết sức thoã mãn.
Chúng ta trốn tránh hồng trần, rong chơi chút đi.