Bạch Lạc Nhân sững sờ vài giây, duy vẫn trở về trạng thái bình tĩnh. Cậu không muốn nói nhiều, điều quan trọng lúc này là sức khỏe của Cố Hải,
chỉ cần Cố Hải bình an khỏe lại, mọi việc khác tính sau.
Địa phận tự trị Tân Cương bệnh viện cũng thiếu cơ sở hạ tầng, thay vì
mang Cố Hải đến bệnh viện chịu cảnh chật chội, ngủ không thẳng lưng thì
cứ an toàn cho hắn nằm đây gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ chuẩn đoán sơ qua kết luận Cố Hải đã bị chích thuốc khiến cơ thể
trở nên vô lực, còn lại không có dấu hiệu gì khác thường, chỉ cần tịnh
dưỡng vài ngày thuốc hết tác dụng sẽ không có vấn đề gì nữa.
Bạch Lạc Nhân không biết bao lần nhắc nhở Cố Hải im miệng, vì hắn cứ
muốn dùng sức nói chuyện với cậu trong khi bản thân còn chưa cử động
được. Tật lắm mồm khó bỏ.
Những ngày này Bạch Lạc Nhân cực kỳ chuyên chú, tận tâm quan sát mọi cử
động của đối phương, biết Cố Hải đau ở đâu, cần thứ gì mà lập tức đáp
ứng.
Được Bạch Lạc Nhân tận tâm săn sóc ba hôm, Cố Hải đã dần hồi phục.
"Nhân Tử" - Cố Hải thức dậy gọi vợ.
Bạch Lạc Nhân nằm cạnh nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt quan sát: "Cậu đau ở đâu à?"
Cố Hải lắc đầu, hạ giọng xin phép: "Không. Tôi khỏe tám phần rồi. Có thể cho tôi xuống giường đi lại một chút không? Nằm như vầy hoài không bệnh cũng thành ra bệnh đấy."
Bạch Lạc Nhân chần chừ một lát hỏi lại: "Được thật chứ?"
Cố Hải đưa tay xoa đầu nam nhân: "Thử sẽ biết."
Nghĩ cũng hợp lý, người bệnh cần vận động để thư giãn gân cốt, Bạch Lạc
Nhân liền xuống giường trước, đưa tay đỡ Cố Hải từ từ dịch chuyển ra.
Cố Hải nhìn mãi không chán, nếu như thường ngày thì hắn còn lâu mới được thấy qua vẻ chuyên chế này của Bạch Lạc Nhân khi chăm sóc hắn. Cẩn thận tỉ mỉ, một chút cũng không khinh suất. Đột nhiên trở thành bà cô khó
tính ngăn cấm mọi cử chỉ động có thể ảnh hưởng đến hồi phục, dè chừng
xung quanh như thể sợ sơ hở hắn lại mất tích.
Cố Hải không giấu được miệng cười. Một nụ cười tuy không quá hào sảng nhưng là nụ cười mãn nguyện nhất.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy nét mặt ám muội của nam nhân liền hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Cười cậu." - dùng ánh mắt yêu thương nói ra câu này.
"Thần kinh." - Bạch Lạc Nhân lo lắng cho hắn biết bao nhiêu, còn hắn tỉnh dậy liền thong thả cười cười. Thật đáng mắng.
Thao tác chậm rãi đưa Cố Hải đứng lên, thoạt đầu còn đứng chưa vững lắm
nhưng một lúc khi được Bach Lạc Nhân dìu y đã lấy lại được sức lực lên
đôi chân, bước đi chậm rãi.
Sau năm phút, Bạch Lạc Nhân đã hoàn toàn buông tay để Cố Hải tự mình tiến tới. Rốt cuộc cũng đi được.
Bạch Lạc Nhân nghe lời bác sĩ, khi Cố Hải hồi phục thì tìm đồ ăn bồi bổ
cho cậu ta, nên định gọi nhà bếp chuẩn bị vài món bổ dưỡng liền bị Cố
Hải chặn lại: "Tôi muốn ăn cháo"Bạch Lạc Nhân nghĩ có thể Cố Hải vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn lười ăn, nên kiên nhẫn giáo huấn: "Cậu
khỏe rồi, cần ăn đồ bồi dưỡng, vì mấy ngày trước cậu không có sức tôi
phải móm cháo cho cậu, còn bây giờ thì đủ sức ăn rồi, phải ăn thức ăn
đàng hoàng chứ."
Cố Hải không nói nữa. Chỉ cười gian tà nhìn Bạch Lạc Nhân. Ngụ ý cậu thử nghĩ xem.
Bạch Lạc Nhân phát hiện điểm khả nghi, lập tức suy ngẫm sắp xếp lại dữ liệu....
Không có sức... mình móm cháo.
Có sức.... hắn vẫn muốn ăn cháo.
Quá trơ trẽn rồi.
Nghĩ thông liền thẳng tay từ chối: " Cậu phải ăn đồ bồi dưỡng, phải tuân thủ cách làm của tôi. Bằng không tôi sẽ bỏ mặc cậu."
Lời nói này là trời rồi. Cố Hải còn sợ gì hơn ngoài việc bị vợ bảo bối
bỏ mặc. Đành ngoan ngoãn chấp nhận ăn vài món bổ dưỡng rồi bị kéo đặt
lên giường, chăn tự động phủ xuống, cùng lời nói dứt khoác của ai kia:
"Nghỉ ngơi đi."
"Này, tôi muốn nói chuyện với cậu. Từ lúc về đã không cho tôi nói một lời nào....."
Cố Hải chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó hôn trụ. Nụ hôn nhẹ nhàng dịu êm như sợ hắn tổn thương, đương nhiên cũng là vì mục đích muốn ngăn chặn
cái thói lắm mồm của tên này. Quả thật có tác dụng nha, Cố Hải trước mắt lo hưởng thụ hương vị mê đắm quên cả phản kháng.
"Ngoan ngoãn cho tôi, nghỉ thêm một ngày nữa. Ngày mai cho cậu nói." - Bạch Lạc Nhân buông môi Cố Hải.
Cố Hải mè nheo: "Nhưng cậu lên đây đi" - tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Bạch Lạc Nhân vốn cũng định trèo lên, mấy ngày qua có bao giờ cậu rời
người này đâu, nhưng biểu tình vô lại yếu ớt của Cố Hải làm cậu không
khỏi cằn nhằn một câu: "Chết cũng không đứng đắn"
Cố Hải cười meo meo, thuận tiện đưa tay đón vợ bảo bối vào lòng, ngoan ngoãn ôm ngủ.
Nửa đêm, Cố Hải giật mình vì cảm thấy chân hơi tê, y không dám cử động
mạnh chỉ ra sức duỗi chân ra một chút, hành động này đã đánh thức Bạch
Lạc Nhân
"Sao vậy? Cậu đau à?" - lờ mờ mở mắt hỏi.
"Không. Chân tôi hơi tê thôi." - Cố Hải lắc đầu trấn an.
Bạch Lạc Nhân liền ngồi dậy, bắt lấy chân Cố Hải xoa nắn: "Thấy thoải mái hơn chút nào không?"
Cố Hải viên mãn cười: "Thoải mái."
Tranh thủ Bạch Lạc Nhân đang chăm chú massage chân, Cố Hải mở miệng:
"Tôi đi bàn chuyện thu mua khách sạn trở về thì bị đánh từ phía sau ngất xỉu."
Bạch Lạc Nhân theo bản năng khựng lại liếc mắt về phía tên lắm mồm không biết kiềm chế kia. Vốn định đợi Cố Hải hồi phục hoàn toàn mới hỏi rõ
tránh làm hắn mất sức nên cố nhịn đến bây giờ, thà cậu chưa nghe được gì thì sẽ không sốt ruột, nhưng bây giờ đã lỡ làng rồi, không nói tiếp
không được.
Cố Hải nhìn thẳng Bạch Lạc Nhân, tiếp tục nói: "Tôi bị bắt đến một căn
nhà hoang, mắt bị bịch kín không biết vị trí là ở đâu. Có vài người đàn
ông tiếp cận tiêm vào người tôi thứ dung dịch lỏng, thế rồi toàn thân vô lực. Họ bảo họ sẽ không làm tổn thương tôi, chỉ dùng tôi trao đổi vài
thứ."Bạch Lạc Nhân lắng nghe không sót chữ nào, tay vẫn ở chân Cố Hải vô định xoa nắn.
"Đột nhiên một lúc sau tôi nghe thấy có tiếng mở cửa, một người bước
vào. Lúc đó cơ hồ tôi không còn sức lực nên cũng mặc kệ. Không ngờ người kia đến cởi trói cho tôi, bảo tôi hãy đi theo cô ấy. Cô ấy dìu tôi đến
bìa rừng,
đút cho tôi một viên thuốc bảo rằng không thể giải trừ dược
tính hoàn toàn, chỉ có thể duy trì ý thức của tôi thêm một giờ đồng hồ
nữa. Cô ta nói tôi hãy từ vị trí hiện tại chạy theo đường thẳng sẽ ra
được đường cái. Lúc này mới mở băng che mắt tôi ra, tôi nhìn thấy chính
là Lý Yên." - Cố Hải nói đến đây thì cảm nhận hô hấp hơi khó, dừng lại
một chút.
Bạch Lạc Nhân tiến đến bên người, đưa tay vuốt tấm lưng hắn, ngụ ý thở đều, từ từ nói.
Cố Hải sau khi lấy lại hơi thì tiếp tục kể: "Tôi băng qua khu rừng trong vô lực. Thân thể va chạm cái gì, đụng phải cái gì cũng không màn tới
nữa. Ở lại đó cũng chết, đột nhiên Lý Yên đưa tôi ra ngoài thì dù sao
tôi cũng phải thử một lần xem sao. Quả thật, qua bao lâu thời gian, tôi
đã nhìn thấy con đường lớn. Lúc này thân thể không tươm tất nên không
bắt được taxi. Tôi dùng sức lực cuối cùng chặng một chiếc xe lại, chiếc
xe đó cũng bỏ đi. Tôi vô vọng nằm gục bên đường thì nghe thây tiếng
người gọi, người đó hỏi tôi ở đâu? Tôi vô thức trả lời là nơi này. Người đó đưa tôi đến trước cửa khách sạn, đưa một chai nước, có lẽ là nước
cam, ép tôi uống. Lúc đó vốn không còn nhận thức xung quanh, tôi uống
đến sặc, đôt nhiên cảm thấy thân thể có thêm một chút sức lực. Cố gắng
tìm đến phòng gõ cửa."
Bạch Lạc Nhân thất thần một chút rồi nở nụ cười kì bí.
Cố Hải thấy y cười liền hỏi: "Cậu cười cái gì vậy?"
"Cười đầu lừa nhà cậu. Nếu những ngày trước tôi để cậu kể thì chắc cậu sẽ kể đến đứt hơi luôn. Lắm lời." - gõ nhẹ lên trán hắn.
Cố Hải cũng không chịu thua thiệt, đưa tay qua đánh vào gáy Bạch Lạc
Nhân: "Kể cho cậu nghe mà còn cằn nhằn. Biết vậy tôi không thèm kể. Để
cậu tò mò chết đi."
"Cậu không kể, tôi cũng tự tìm cách để biết." - giọng nói trơ nên băng lãnh ngay lập tức.
Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân lo lắng cho mình, cũng biết chắc cậu đã trải
qua những giờ phút lo sợ, xoa xoa vai cậu thì thầm: "Tôi không sao rồi,
đừng nghĩ nhiều nữa. Ngày mai chúng ta về Bắc Kinh đi, chổ này không an
toàn."
Bạch Lạc Nhân khẽ ừ một tiếng rồi nghiêm nghị nói: "Tôi cũng phải về doanh trại"
Hai người im lặng thật lâu, dường như đang cùng suy nghĩ về một vấn đề. Đột nhiên Bạch Lạc Nhân cảm thán 2 chữ:
"Lý Yên....."
Cố Hải nghe đến tên ân nhân cứu mạng đương nhiên sẽ phản ứng. Còn phản ứng hơi gay gắt nữa:
"Con mẹ nó tôi thương tích đầy mình thoát hiểm như thế mà cậu không thèm kêu tên tôi mà lại kêu tên cô ta? Hai người thật sự có gian tình phải
không? Ông đây quá coi thường cậu rồi."
Vừa nói vừa đè Bạch Lạc Nhân xuống dưới thân, nắm lấy hai vai cậu, dùng sức bóp chặt.
Bạch Lạc Nhân chán ghét không thèm phản kháng, chỉ thản nhiên nói: "Tôi đau."
Cố Lừa lập tức buông vợ ra, vẻ mặt cúi cúi nhìn vào hai bã vai đó, chột dạ chớp chớp mắt.
"Cô ta vừa báo cho cậu biết tôi gặp nạn. Lại cứu cậu từ trong động hổ.
Tôi mất tích là vì vụ buôn lậu. Vậy suy ra đám người bắt cóc cậu cũng
chính là chúng. Lý Yên cố tình công khai danh tính, lại để lộ ra câu trả lời cho chúng ta. Cậu nghĩ xem cô gái này là vì lý do gì?"
"Yêu tôi?" - Cố Hải phán cái một.
"Cũng có thể là yêu tôi." - Bạch Lạc Nhân không thua kém.
"Cậu xem, cô ấy lần nào cũng liên hệ với tôi. Nhắn tin báo tôi biết cậu
gặp chuyện. Đến tận sào huyệt cứu tôi. Đương nhiên là yêu tôi. " - Cố
Hải mặt dầy đưa ra hàng loạt dẫn chứng.
Bạch Lạc Nhân nghe thấy chứ, nghe rất rõ ràng: "Làm sao cô ta biết số
điện thoại riêng của cậu? Hóa ra tôi mới là người coi thường cậu rồi." - đứng dậy rời khỏi giường.
Cố Hải bị knock out, nhảy dựng lên giải thích: "Không phải, không phải.
Cậu hiểu lầm rồi. Tôi là vì lo lắng cho cậu mới tìm đến trạm y tế nhờ cô ta....."
"Không cần nói nữa. Đủ hiểu rồi." - vẫn lạnh lùng.
"Nhân tử, cậu biết tôi rất chung thủy mà, nghe tôi nói đi......."
Đêm đó, tại căn phòng này, mọi thứ lộn xộn cả lên. Phảng phất nghe thấy
giọng hai nam nhân lời qua tiếng lại cực kì đối xứng. Hồi lâu không còn
nghe thấy nữa, nhưng phía dưới lầu lại bị tiếng động cót két như chân
ghế. chân giường dịch chuyển kịch liệt phát ra mà không ngủ yên được.