Đây là một buổi tiệc đứng, mọi người sẽ tự do đi lại mời rượu giao lưu
lẫn nhau, đến khi làm lễ thành hôn xong sẽ trở về bàn nhập tiệc mặn.
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân được xếp ngồi chung bàn với Diệp Tuấn Thần và một vài người kinh doanh trẻ khác.
Diệp Tuần Thần trông thấy người quen cũ liền đứng lên chào hỏi: "Cố Tổng đã lâu không gặp. Vẫn khoẻ chứ? Hôm nay lại mang trưởng phòng kinh
doanh theo sao? Coi bộ Cố Tổng đặc biệt chiếu cố cậu ta mà."
Cố Hải mỉm cười, một nụ cười hết sức gượng gạo, đưa tay bắt lấy tay của Diệp Tuấn Thần, vẫn không mở miệng nói bất kì điều gì.
Lúc này, ông chủ Trương từ phía sau bước đến: "Thì ra mọi người đều quen biết cả sao? Diệp Tổng, cậu Bạch đây cũng là bạn của tôi, nên nhân dịp
tiểu nữ thành hôn họp mặt bạn bè lại, không ngờ các cậu đều đã biết
nhau. Thật đúng là hữu duyên."
Bạch Lạc Nhân lúc này mới mỉm cười: "Đúng vậy. Diệp Tổng hảo. Đã lâu không gặp."
Không khí giờ đây trở nên ngột ngạt kinh khủng, kể cả Diệp Tuấn Thần
cũng cảm thấy có điều không ổn, nhưng vẫn chưa thể lý giải được chuyện
gì đang xảy ra.
Trong lúc mọi người ai cũng bối rối chẳng biết cư xử thế nào thì đèn
khán phòng vụt tắt, sân khấu được thắp sáng, MC bước ra dẫn dắt lời chúc phúc và cử hành nghi thức trọng điểm của buổi lễ.
Từ phía cổng lớn, cô dâu chú rể chậm rãi bước những bước chân đến bến bờ hạnh phúc lứa đôi, trong tiếng nhạc reo vui và sự ca tụng của mọi
người.
Bây giờ là lúc MC đọc lời nhắn của đôi bên dành cho nhau, âm thanh vang vọng trong không khí:
"Rồi hôm nay chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau bước trên quãng đường mà cả
hai hằng ao ước. Con đường tương lai mà anh và em sẽ cùng nhau làm chủ.
Anh đợi giây phút này lâu rồi, giờ khắc mà anh được cầm tay em đi khắp
dương trần và hô to cho mọi người biết em là vợ anh và anh là chồng em.
Rằng chúng ta đã thành đôi thành cặp, như chim liền cánh, như cây liền
cành. Sóng gió mưa sa, hãy nắm lấy tay anh vượt qua tất cả. Anh yêu em,
tình yêu của đời anh."
Họ say sưa trao cho nhau những lời thề non hẹn biển, những tình cảm sắc
son chính thống được xã hội công nhận. Có lẽ đấy mới gọi là "tình yêu"
đích thực chăng?
Còn chúng ta chỉ có thể âm thầm vụn trộm, một loại ái tình tự mình cho phép.
Tiếng vỗ tay vang rền khép lại buổi lễ, đèn trong khán phòng được bật sáng, mọi người cùng nhau yên vị chổ ngồi.
Hôm nay Cố Hải không chăm sóc cho Bạch Lạc Nhân như thường ngày, trải
khăn cũng cậu trải, gắp thức ăn cũng là cậu gắp, món tôm không có người
lột vỏ giúp nên cậu đành không ăn. Buổi tiệc trôi qua trong tẻ nhạt.
Trên bàn đôi lúc cũng có vài câu hỏi được đặt ra, đại khái là giao lưu
kết bạn, Cố Hải vẫn chừng mực trả lời nhưng ai cũng dễ dàng nhận ra vị
Tổng Tài này hôm nay tâm trạng không được tốt cho lắm.
Giữa buổi tiệc, Cố Hải đứng lên đi vệ sinh. Bạch Lạc Nhân không đi theo
vẫn ngồi tại chổ. Diệp Tuấn Thần tranh thủ cơ hội gặng hỏi:"Này cậu Bạch có biết vì sao hôm nay Cố tổng không được vui không?"
Bạch Lạc Nhân đưa mắt nhìn bóng lưng khuất dần, quay lại trả lời: "Tôi cũng không rõ nữa."
Diệp Tuần Thần vẫn chưa bỏ cuộc: "Cậu có vẻ là tâm phúc của anh ta, nhìn Cố tổng không vui cả buổi thì cậu cũng chẳng cười cái nào. Như vậy còn
giấu diếm tôi làm gì?"
"Cấp trên phức tạp, tôi đây khó lòng hiểu thấu được. Diệp tổng anh cũng
đâu kể hết cho nhân viên nghe chuyện trong lòng có đúng không?" - Bạch
Lạc Nhân chậm rãi đáp trả.
Diệp Tuấn Thần nhìn nam nhân trước mặt quả thật rất có hứng thú, với
kinh nghiệm của hắn thì để tìm ra người có tướng tinh ưu tú như cậu là
vô cùng hiếm. Lần trước đã thấy đặc biệt rồi, hôm nay lịch lãm dự tiệc
lại thêm phần tuấn tuấn tú.
Nghĩ một lúc thì thò tay vào túi trong lấy ra một tờ danh thiếp: "Đây là số liên lạc của tôi, cậu cứ tìm tôi nếu cần."
Nhận lấy và cám ơn.
Diệp Tuấn Thần chau mày: "Chúng ta là đang trao đổi đó. Cậu không hiểu hay là giả vờ? Cho tôi danh thiếp của cậu đi."
Bạch Lạc Nhân đẩy tấm danh thiếp của y về vị trí cũ trên bàn: "Vậy thì
tôi trả lại anh, tôi không có danh thiếp. Với cả cũng không có ý muốn
trao đổi."
"Khá lắm. Vậy không cần trao đổi, tôi đơn phương đưa cho cậu. Rồi tôi sẽ tự mình tìm thấy cậu. Hãy đợi đấy" - Diệp Tuấn Thần đẩy tờ danh thiếp
về phía Bạch Lạc Nhân lần nữa.
Cố Hải bước ra từ trong nhà vệ sinh định bụng trở về bàn tiệc thì chạm phải một người quen cũ ở hoa viên nhà hàng.
Lý Yên.
"Cố Tổng. Lâu rồi không gặp." - Lý Yên nhẹ nhàng thanh thoát chào hỏi.
Cố Hải không quên cô ta, dù chỉ gặp nhau hai lần nhưng chính lúc Cố Hải
gặp nguy hiểm, tháo vải che mắt điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là
dung mạo của người này, điều đó làm hắn nhớ như in cô gái đã cứu mình.
"Lý y sư?" - Cố Hải hỏi.
Lý Yên cười: "Tôi không còn làm y sư nữa rồi. Cảm thấy nghề đó không mấy hợp với tôi. Hôm nay tình cờ gặp anh ở đây, tôi cũng muốn nhân tiện đòi anh món nợ cũ." - một nữ nhân thẳng thắn.
"Nợ cũ?" - Cố Hải vừa hỏi vừa ngẫm, xem hắn đã nợ cô cái gì? Ân nhân cứu mạng chăng?
"Cố tổng sao mau quên như vậy? Chính tôi đã báo cho anh biết Bạch Thượng Tá mất tích." - Lý Yên chậm rãi nhắc nhở.
Đúng rồi. Cô ấy báo cho hắn biết vợ hắn gặp nguy hiểm, cũng đến giải cứu hắn trong vòng vây của địch, vậy cô ta là bạn hay là thù? Xuất hiện ở
đây có mục đích gì?
Chưa thôi dòng suy nghĩ thì đã nghe cô gái kia tiếp lời: "Chuyện đã qua
anh đừng hỏi lại, tôi sẽ không trả lời. Chuyện anh nợ tôi, bây giờ cũng
không tiện đòi, tôi chỉ muốn nhắc cho anh nhớ, Cố Hải vẫn còn nợ Lý Yên
một ân tình. Còn việc bao giờ trả, tôi sẽ chủ động đến tìm anh."
"Được. Tôi nói được làm được. Tôi chờ cô đến. Cô còn giữ số điện thoại
của tôi chứ? Tôi có thể đưa cô danh thiếp, khi nào cần thì liên hệ với
tôi." - vừa nói vừa nhiệt tình sờ vào túi áo trong tìm danh thiếp."Không cần. Tôi vẫn còn giữ. Tạm biệt Cố Tổng. Chúng ta sẽ sớm ngày gặp lại
thôi." - Lý Yên lướt qua, không ồn ào náo nhiệt, mất hút sau cánh cửa
đằng xa.
Cố Hải căn bản không nghĩ gì nhiều từ đầu rồi, hắn có thèm quan tâm Lý
Yên là thần hay quỉ đâu. Chỉ biết hiện tại trong lòng đang rất ngột ngạt chuyện ban nãy, nên triệt để bỏ ngoài tai cuộc gặp gỡ vừa rồi, xem như
là chào hỏi.
Lúc trở về bàn tiệc còn nhìn thấy tấm danh thiếp tên Diệp Tuấn Thần đặt
ngay chổ Bạch Lạc Nhân thì tâm tình càng trở nên u ám. Cả buổi không
thốt ra lời nào.
Tiệc tàn, mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi ra về. Ông chủ Trương cảm thấy vì mình mà hai người bọn họ không nở được một nụ cười thì trong lòng
rất áy náy, cốt ý muốn xin lỗi. Nhưng Cố Hải lại nói:
"Ông chủ Trương chỉ là người khuyên can thôi, quyền quyết định là ở
chúng tôi đúng chứ? Nếu như không muốn thì đã không làm. Ông chủ Trương
xin đừng tự trách."
Đáng lẽ là một ngày vui. Không ngờ kết quả lại biến thành như vậy.
Trên xe, Cố Hải cũng không nhìn Bạch Lạc Nhân, chỉ chăm chú dõi theo
dòng người vội vã bên ngoài, chắc là họ đang nóng lòng chạy về nhà với
gia đình sau một ngày vất vả. Thật hạnh phúc, ít ra vẫn còn
có người
mong họ về mỗi ngày.
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải, vốn định xin lỗi và giải thích cho hắn nghe
về quyết định hôm nay, nhưng sự băng lãnh của đối phương khiến cậu chùn
bước. Cậu đành để mặc sự yên lặng giết chết thời gian của cả hai. Không
nói một lời đóng cửa phòng khách sạn lại.
Cố Hải thu dọn quần áo, sắp xếp mọi thứ vào vali chuẩn bị sáng mai trở về, còn Bạch Lạc Nhân thì vào phòng tắm rửa thay lễ phục.
Hoàn tất thay mọi việc cậu lên giường chui vào chăn. Đợi Cố Hải vào thì sẽ nói rõ.
Đợi một lúc thì hắn cũng ra khỏi phòng tắm, trèo lên giường, chui vào
chăn, xoay lưng về phía Bạch Lạc Nhân, lặng thinh nhắm mắt.
Nỗi cô đơn từ lâu không còn cảm nhận được đột nhiên giờ phút này nồng
nặc xông vào khoang mũi. Tấm lưng người kia như một lời từ chối thẳng
thừng rằng hắn không muốn nhìn thấy cậu, càng không muốn nghe bất kỳ
điều gì từ cậu.
Chưa lần nào Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Cố Hải xoay lưng về phía mình. Kiểu người luôn yêu thương ta quay lưng lại với ta, cảm giác này rất chua
xót. Bọn họ nằm trên một chiếc giường đắp chung một cái chăn nhưng hai
tấm lưng lại hướng vào nhau, bi kịch này gọi là "đồng sàn dị mộng". Ba
mẹ ngày xưa cũng là chia tay như thế.
Vẫn không thể chấp nhận được, đánh liều lên tiếng: "Đại Hải."
"Tôi và cậu đã vượt qua biết bao nhiêu khó khăn để đến với nhau. Nhưng
hôm nay chính cậu gạt tay tôi ra khỏi cuộc đời mình. Cậu nhẫn tâm đánh
đổi tình cảm của chúng ta chỉ vì một cơ nghiệp. Tôi thà chọn sống như
một tên vô danh tiểu tốt nhưng đổi lại là được cầm tay cậu đi khắp bốn
biển chân trời. Cố Hải này luôn coi trọng cậu hơn tất cả. Nhưng ngược
lại, cậu thì không. Giây phút cậu quyết định giấu diếm mối quan hệ mà
tôi hằng tự hào để đổi lấy tương lai của Hải Nhân thì cũng đồng thời vừa đâm một nhát vào trái tim tôi, cậu biết chứ?"
"Bạch Lạc Nhân, tương lai của Hải Nhân cậu có rồi đó. Trái tim này, cậu quẳng cho chó ăn đi."
Người bên kia tấm lưng nói rất khẽ, giọng điệu nghe ra có chút nghẹn
ngào, hắn sợ nếu mình nói lớn tiếng, sẽ lộ rõ cho đối phương biết hắn
đang ngạt thở vì những lời này, ngạt thở vì trái tìm mình bị bóp siết
đến đáng thương.
Vậy thì thôi Nhân Tử, nếu ước vọng của cậu là Hải Nhân, tôi sẽ sống để
phát triển nó giúp cậu. Tuyệt đối không để phí việc hôm nay cậu ra tay
giết chết tâm can tôi chỉ để bảo vệ nó. Tuyệt đối không để phí.
Cố Hải ghim nỗi đau này vào sâu trong từng tơ máu . Hắn hận không thể tự mình tắt thở chết ngay lập tức.
Gần đây, không thấy tổng tài đến phòng kinh doanh thị sát nữa. Dường như sau khi trở về từ buổi tiệc, Cố Hải đã có thêm rất nhiều đối tác mới,
nhiều nhà đầu tư muốn hợp tác, giá cổ phiếu của công ty cũng tăng đáng
kể.
Trợ lý tổng tài được tuyển.
Là một nam nhân. Theo lời của Bạch Lạc Nhân thông cáo, công ty đã chấp nhận đơn xin việc nổi trội của vị trợ lý đó.
Trương Đằng.
Trương Đằng năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp đại học danh giá Bắc Kinh, du
học và thực tập ở Mỹ ba năm sau đó trở về nước, vừa trở về đã được săn
đón khắp nơi vì thành tích ưu tú của mình.
Nhưng vì sao y lại nộp đơn vào Hải Nhân?
"Ba tôi bảo tôi theo Cố tổng học hỏi"
Cậu ấy là con trai lớn của ông chủ Trương. Thuần khiết và sôi nổi. Đối
với Cố Hải, Trương Đằng giống như một một cậu sinh viên đại học hồn
nhiên tinh nghịch, nếu không tính trong công việc cậu ta rất ưu tú thì
Cố Hải còn tưởng hắn đang phải nuôi thêm một thằng em trai nữa.
Cố Hải vùi đầu vào công việc, cả ngày đến công ty cũng không rời khỏi
phòng tổng tài nửa bước. Cơ bản là hiện tại công việc quá nhiều, nhưng
cũng vì một lý do khác: Hắn thật sự rất nhớ Bạch Lạc Nhân.
Nếu không dùng công việc để che lấp, hắn sợ mình sẽ chạy đến phòng kinh
doanh ngồi ở đó cả ngày mất. Nhưng hắn dặn bản thân không được, tuyệt
đối không được. Hôm đó hắn đã trải qua chuyện gì, ai kia đối xử với hắn
ra sao, trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai được.
Cố Hải cho phép bản thân mặt dầy làm hoà rất nhiều lần. Sai hắn làm hoà, đúng thì hắn cũng chạy đi làm hoà, hắn cố gắng gìn giữ chỉ vì hắn yêu
người đó. Nhưng hành động hôm ấy của đối phương đã nện một cú đánh mạnh
mẽ đập tan cố gắng bao năm qua của Cố Hải.
Dù thế nào, hắn vẫn không thể đối mặt, thật sự không thể.
Bạch Lạc Nhân ngồi trong phòng kinh doanh làm việc, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía phòng Cố Hải.
Từ hôm trở về hắn một mực xem cậu vô hình. À không. Hắn có nấu cơm để
sẵn, lúc nào cũng đúng giờ, mọi việc trước đây hắn từng làm thì bây giờ
vẫn làm rất trọn vẹn. Quần áo giày dép cần thiết bày biện chu đáo mỗi
ngày, tuyệt nhiên không để Bạch Lạc Nhân thiếu thốn.
Chỉ là hắn luôn im lặng.
Vào công ty nghe thấy trợ lý mới được tuyển, là nam nhân cực kì ưu tú,
chẳng phải đây là ý của cậu sao? Tại sao khi nghe thấy trong lòng lại có chút khó chịu?
Giờ cơm trưa, Cố Hải cùng tiểu trợ lý Trương Đằng đi ngang qua phòng
kinh doanh đến khu vực thang máy, Bạch Lạc Nhân trông thấy hai người họ
trò chuyện rất vui vẻ, Trương Đằng dường như là một trợ lý đắc lực, hơn
nữa còn rất hợp khẩu với Cố Hải.
Suốt quãng thời gian này không ít lần Bạch Lạc Nhân tự hỏi, ngày đó cậu làm vậy là sai sao?