Buổi tối hôm đó mọi người cùng nhau tập hợp tại Dạ Tiệc Đêm trong đại
sảnh, tính ra thì Hải Nhân đã chiếm trọn chổ này, đâu đâu cũng là đồng
nghiệp, hàn thuyên trò chuyện trên trời dưới đất rất vui vẻ.
Thú thật làm tổng tài và nhân viên cấp cao cũng có phần nhàm chán. Đó là nhìn qua nhìn lại chỉ có 5 người ngồi cùng nhau. Với Cố Hải mà nói thì
giai đoạn lúc chỉ có 2 người mới được coi là thú vị, còn 5 người ngồi
đây chẳng khác gì khỉ già nhìn nhau, thật bức bối.
"Thôi. Thôi. Thôi." - Cố Hải xua xua tay - "Đông Triệt. Cậu cùng Nhã
Tĩnh qua bàn khác ăn. Tiểu Trương tìm đám phụ nữ phòng nhân sự đi. Tôi
và Nhân Tử thì ngồi ở đây. Nhìn nhau cũng chẳng làm gì, cứ tuỳ tiện tìm
góc riêng cho tự do."
Cố Hải nhìn riết chịu hết nổi, phải lên tiếng đuổi người. Nhưng việc
đuổi người cũng không gọi là thô lỗ, vì ai cũng đang có tâm ý như vậy.
Diêm Nhã Tĩnh và Đông Triệt vốn đã muốn tách riêng từ đầu, nhưng sợ là
sẽ bị nói không coi trọng bạn bè, ai ngờ bây giờ Cố Hải chẳng thèm để họ vào mắt, thẳng thừng tống đi.
Trương Đằng là ai chứ? Là chú chim nhỏ thích bay nhảy, và hơn hết cậu
hiện tại đang độc thân. Độc Thân đó. Đối diện trước mặt là hai cặp đôi
cứ liếc mắt đưa tình ám muội thì thật là dễ chịu ghê !!!
Giờ đây mỗi nhà một góc, ai nhìn vào đều nghĩ chắc là nội bộ cấp trên
không mấy thân thiết với nhau. Tiện thể lôi Trương Đằng vào hỏi:
"Này, tổng tài và phó tổng không hoà hợp à? Sao bọn họ ngồi tách riêng thế kia?"
Tiểu Trương liếc một ánh mắt sân si về bốn người đó rồi nhàm chán trả lời: "Không hợp. Thật sự bây giờ đang không hợp. Haiz."
Thật ra y đang tự nói y thì đúng hơn, người ta có đôi có cặp đương nhiên y không thấy hợp rồi. Còn giữa y và đám người Diêm Nhã Tĩnh, Đông
Triệt, Cố Hải, Bạch Lạc Nhân căn bản không tồn tại ái ngại nên cũng
chẳng cần chi khách sáo.
Trong lúc ăn uống, Cố Hải chăm lo rất nhiệt tình. Dù là hình thức buffet nhưng Bạch Lạc Nhân chỉ ngồi yên một chổ bấm điện thoại, bao nhiêu thức ăn đều được Cố Hải đích thân chọn mang về. Có vẻ hơi khoa trương nhưng
nguyên nhân là bởi vì cậu mệt, thân dưới có cảm giác ê ẩm, đều do tên
kia hại thì bây giờ hắn vội vàng bù đắp cũng đương nhiên.
Cố Hải coi bộ khá khoái chí, hầu hạ vợ là nhiệm vụ thiêng liêng lắm nha, nhất là khi vừa làm xong, người kia không thoải mái, hắn trút tâm tư ra chăm sóc cũng coi như có chút tư vị sảng khoái chứng minh chuyện giường chiếu của hai người rất phong phú, rất mặn nồng.
"Ăn đi, món này cậu thích đó." - Cố Tổng đưa đĩa thức ăn vừa lấy được cho Bạch Tổng.
Ồ..... Đám nhân viên cách một lớp kính dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng phúc lợi. Sau đó xí xô xí xào: "Xem kìa xem kìa, cô có nhìn thấy không? Đúng là ân ái quá."
"Đúng. Đúng. Lúc trước họ rất kín tiếng, cứ ở trên tầng cao nhất rất khó tiếp cận. Lần này xem như được tường tận rồi."
"Cô xem Cố Tổng bình thường nhu hoà, hiện tại vẫn đang rất nhu hoà. Bạch Tổng bình thường lạnh lùng, đối với Cố Tổng coi bộ cũng không khác
mấy."Lời bàn tán mỗi lúc một nhiều, nhưng dường như rất ít tiêu cực, vì
sau chuyện Vũ Phỉ Du, các nhân viên đã phần nào hiểu rõ con người của
Bạch Lạc Nhân. Cậu không những quyết đoán trong cách hành xử lại còn tốt bụng, chỉ là do bề ngoài hơi băng lãnh khiến người khác dễ hiểu lầm
thôi.
Nhưng Bạch Lạc Nhân thì không cảm thấy thoải mái lắm: "Ban đầu tôi từ
chối đi cũng vì không muốn chịu cảnh này. Tự nhiên bị biến thành tâm
điểm. Thật phiền phức."
Cố Hải bất giác nhìn về phía khu vực nhân viên, lập tức không khí trở
nên im lặng hẳn. Hắn quay lại cười hắc hắc nói: "Đâu có sao! Mọi người
đang ngưỡng mộ chúng ta đấy."
Cố Hải vui nhất rồi, được lôi vợ đi theo, được chăm sóc vợ trước mặt mọi người, bao nhiêu thứ vui sướng hắn hưởng đủ. Chỉ còn tội cho Bạch Lạc
Nhân, thật ra cậu không thích chút nào, không phải không thích đi cùng
Cố Hải, mà là không thích xuất đầu lộ diện trước mặt nhiều người. Cảm
giác bị soi mói thật khó chịu. Nên đâm ra cả buổi ăn uống không được
thoải mái.
Thái độ của Bạch Tổng làm sao qua khỏi nhãn quan của Cố Tổng: "Thức ăn không vừa miệng?"
"Không." - người kia tuỳ tiện lắc đầu.
"Vậy thì không khoẻ chổ nào?" - vươn người qua định làm thêm màn sờ trán ân ái.
Lập tức né sang: "Không. Tôi không sao. Cậu ăn nhanh rồi chúng ta về phòng"
"À thì ra là muốn nữa?" - Cố Vô Lại.
"Muốn cái đầu cậu. Tôi không thích bị quá nhiều người nhìn. Tôi cảm thấy bức bối lắm."
Cố Hải lại nhìn ra đám nhân viên, rồi lại chăm chú nhìn người đối diện,
nói bằng giọng êm ái đến đáng sợ: "Cậu không muốn người khác nhìn thấy
chúng ta đến thế sao?"
Bạch Lạc Nhân hơi chột dạ, cậu không có ý như vậy, chỉ là cậu không
thích phô trương. Vừa định mở miệng ra giải thích thì đã nhận ngay một
nụ cười nhạt từ người kia.
"Quái lạ, cớ làm sao tôi lại luôn cảm thấy thích thú ?!"
Rồi xong. Cố Hải lại tự ăn dấm chua. Hẳn là đầu lừa nhà hắn đang nghĩ
Bạch Lạc Nhân vẫn còn ngại khi sánh đôi cùng hắn, xong suy diễn ra thêm
là cậu chưa yêu hắn lắm, chán ghét hắn, vân vân, mây mây,...
Trong tình cảm cũng có nhiều loại người. Người thích phô trương, người
ưa thầm kín. Dù là loại người nào thì không có nghĩa là bên trong họ xúc cảm không đậm đầy. Người ta nói đừng nhìn mặt mà bắt hình vong, cũng
giống như cách thể hiện có thể sẽ khác nhau nhưng tâm can chưa chắc đã
cạn dầu.
Cố Hải thích phô trương, nhưng Bạch Lạc Nhân lại ưa thầm kín. Dựa vào đó kết luận Cố Hải đang yêu, còn Bạch Lạc Nhân không yêu thì có đúng
không? Hằn là không rồi. Nếu không yêu, thì vỗn dĩ bản thân không muốn
bị soi mói vẫn đồng ý chiều lòng đối phương đi nghỉ dưỡng? Đó là cách
yêu của Bạch Lạc Nhân.
Nhưng ông tướng Cố Hải luôn thích tự đập bình mà, hắn đập hết bình này
đến bình kia, dù biết vợ mình không hẳn có ý đó song vẫn cứ đập bất
chấp. Điển hình là bây giờ, mặt mũi tối thui cắm cúi ăn cơm, không thèm
nói với Bạch Lạc Nhân câu nào.Bạch Lạc Nhân không biết phải làm sao đành chuyển chủ đề: "Hôm nay lễ nghỉ đông của Mạnh Thông Thiên kết thúc gia
đình đang thu dọn chuẩn bị bay đến, ngày mai tôi sẽ ra sân bay đón họ,
cậu có muốn đi cùng không?"
Cố Hải dù có giận cũng biết phân nặng nhẹ, chuyện này đâu thể làm lơ
được, hắn không tình nguyện nói: "Tôi sắp xếp Trương Đằng đi đón rồi,
ngày mai chúng ta phải ăn cơm chào hỏi Diệp Tuấn Thần. Hay là cậu lại
không muốn người khác nhìn thấy?"
Hết cách, Bạch Lạc Nhân không nói gì cả, chỉ tiếp tục ăn cho xong, mặc
kệ hắn giận thì giận đi, cậu không rãnh hơi đâu mà giải thích. Có ngon
thì giận luôn nguyên đêm nay cậu càng khoẻ. Nghĩ thế tâm tình liền tốt
hơn, một mạch ăn hết thức ăn rồi đứng dậy về phòng trước.
Cố Hải không đuổi theo, vẫn cố gắng làm mặt lạnh, nhưng thực tâm là đang chiêm nghiệm.
Giận - chiến tranh lạnh - không trò chuyện - không thân mật - không thể làm xuyên đêm.
Chết !
Tổn thất lớn quá vậy? Không được không được, phải nhanh chóng làm hoà, phải chạy theo, nhất định phải chạy theo.
Bây giờ Cố Chậm Hiểu mới cong đít lên đuổi tới, Bạch Lạc Nhân đã đi được một quãng xa rồi.
Đám nhân viên thì không rõ là chuyện gì nhưng Diêm Nhã Tĩnh thì rất rõ,
cô ngồi cùng Đông Triệt ở khu vực vip nên có thể quan sát thấy biểu hiện của hai người kia khá là bất thường, đoán chắc đã giận hờn nhau. Tiếp
theo cô trông thấy Cố Hải dẹp bỏ mặt mũi đuổi theo Bạch Lạc Nhân, trong
lòng dấy lên một chút tư vị khó tả, vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ.
Như đã nói từ đầu, đối với cô, Cố Hải là một tượng đài khó ai đánh sập
nổi, kể cả Đông Triệt.
Cô theo Cố Hải ngần ấy năm trời, cũng đã yêu anh ngần ấy năm, không đòi
hỏi hay ganh đua gì, vẫn thả tâm can mình xuôi theo dòng nước chảy. Nay
nhìn thấy anh yên vui, vì một người trút hết ruột gan ra mà đối đãi, cô
đương nhiên có chút cay cay trong lòng. Không hẳn là quá cay, chỉ hơi
cảm thấy xót xa.
Thế còn Đông Triệt?
Cô yêu Đông Triệt.
Vậy sao cô vẫn còn tư vị với tình cảnh trước mắt?
Con người ta ai cũng có lòng tham. Nhất là tình cảm, nó không hề có lý
trí. Diêm Nhã Tĩnh đang chìm ngập trong hạnh phúc hiện thời, nhưng cô
vẫn có chút lòng riêng đối với một miền hạnh phúc mà cô gọi là "trọn vẹn hơn".
Đông Triệt đối với cô là tình yêu,........nhưng yêu thôi thì chưa đủ.Còn Cố Hải thì đủ cả, duy chỉ thiếu tình yêu.
Đừng vội trách người khác không có lập trường, trong tình yêu đừng nói
đến vấn đề đó. Trái tim con người rất kì diệu nhưng đôi khi cũng rất
khốn nạn. Nó đang chứa đựng trăm ngàn ưu ái cho một người, vẫn có thể
rung động trước một người khác. Đang đau đớn cùng cực, nó lại khiến ta
muốn mỉm cười. Đang mỉm cười, nó đột nhiên rỉ máu.
Ái tình là không rào cản. Ái tình là không lý do.
Có sai trái thì cũng là trái tim buộc ta sai trái. Quan trọng ở chổ lý
trí có thắng nổi cảm tính hay không? Điều đó quyết định cả một quá
trình.Nhưng ai mà đoán trước được điều gì, Diêm Nhã Tĩnh có thể chỉ mang trong lòng chút tâm tư thế thôi, không hơn không kém, trong đời lắm lúc chúng ta cũng suy nghĩ lung tung mà. Hết sức bình thường. Giờ chỉ còn
trông cậy vào Đông Triệt, nổ lực yêu thương để chiếm trọn trái tim mỹ
nhân thế là vui cả nhà.
Nói về phía hai nam chính, Bạch Lạc Nhân không chạy về phòng mà lại đi
ra phía sau khách sạn, là nơi để du khách ngắm nhìn cảnh vật núi tuyết
ban đêm, thật yên bình và hùng vĩ quá. Cậu hít một hơi thật sâu, chiêm
nghiệm về cuộc đời mình tính đến thời điểm hiện tại. Rốt cuộc thì cậu
vẫn phải thừa nhận, Cố Hải là một trong số những diễm phúc to lớn nhất
mà cậu may mắn tìm thấy được. Còn lại là gia đình, bạn bè, sự nghiệp,
mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt, trừ tên đầu lừa kia suốt
ngày giận dỗi ra thì không có gì để bàn.
Vừa nhắc chuông điện thoại đã reo.
Đầu lừa gọi.
"Này rốt cuộc cậu đang ở đâu đấy?" - già vờ nói năn bất cần nhưng trong bụng đang lo lắng muốn chết.
Bạch Lạc Nhân thở ra hơi: "Đại Hải"
Nghe thấy vợ gọi bằng giọng điệu ấm áp như vậy, ai lại không mềm lòng: "Sao đấy?"
"Tôi đang đứng ở một nơi rất đẹp. Nhưng chỉ có một mình tôi. Bây giờ tôi chia sẻ nó với cậu, cậu sẽ đến đây chứ?" - giọng nói này như là đang
muốn trút bỏ hết thảy những bi ai hồng trần tận đáy lòng.
"Cậu nói gì vậy? Đến. Đương nhiên đến." - Cố Đần đương nhiên chưa hiểu hết vấn đề.
"Cậu không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" - sao hắn biết được!!!
Bạch Lạc Nhân hiểu mà, nên tự mình nói: "Sợ nơi này có nguy hiểm, hay là nó thật ra không được đẹp cho lắm, hay là một nơi quá vắng vẻ không có
ai nhìn thấy. Cậu chưa hỏi kĩ đã muốn đến đây?"
Cố Hải chưa rõ lắm vì sao Bạch Lạc Nhân lại phơi bày tâm tình kì lạ này. Nhưng hắn không quan tâm:
"Ở đâu có cậu, tôi sẽ liều mạng đến."
"Đại Hải. Ở nơi này thì không ai có thể nhìn thấy chúng ta nữa. Chỉ có
chúng ta nhìn thấy lẫn nhau. Suy nghĩ kĩ rồi? Sẽ không hối hận chứ?"
"Không mong cầu gì hơn!" - Cố Dứt Khoát
"Vậy thì cậu hãy men theo con đường nhỏ bên cạnh phòng, đi đến cuối
cùng, cậu sẽ nhìn thấy tôi ở nơi mà không ai nhìn thấy." - nói xong câu
này Bạch Lạc Nhân cúp máy.
Cố Hải đi theo lối mòn mà Bạch Lạc Nhân nói, đi một lúc thì cảm thấy
không khí xung quanh dần dần trở nên trong trẻo hơn, gió lùa vào có chút lạnh nhưng thật thoải mái. Khung cảnh núi tuyết ban đêm mở ra trước
mắt, là khu vực được qui hoạch nên đèn điện được thắp sáng ở các góc
núi, cả dãy núi sừng sững về đêm vẫn lung linh và tuyệt đẹp vô ngần.
Đến gần cuối đường, hắn thấy thấp thoáng xa xa có một căn chòi nhỏ, ánh
đèn le lói soi rọi bóng người cao lớn đứng dưới mái hiên.
"Nhân Tử." - Cố Hải lên tiếng gọi.
Người kia quay đầu, dùng ánh mắt và nụ cười nhu tình nhất nhân gian chào đón hắn đến với thế giới của cậu, một thế giới chỉ có Bạch Lạc Nhân và
Cố Hải, không miệng đời, không lòng người. Từ rất lâu, cậu đã luôn yêu
như vậy.
Khoảnh khắc này, một người thì mời gọi, một người thì bị vẻ mặt đó cuốn
hút đến ngất ngây. Trong đầu Cố Hải phải nói là không gợn chút tạp niệm, hắn hiện tại chỉ nghĩ người trước mặt là bảo bối tim gan, là trân bảo
vô giá, dù có phải hy sinh như thế nào hắn vẫn cương quyết giữ cậu lại
cho riêng mình. Tuyệt đối không từ bỏ. Vĩnh viễn không từ bỏ.
"Lại đây" - Bạch Lạc Nhân mở lời đánh thức cơn si mê của Cố Hải. - "Sao thế? Chần chừ? Hối hận rồi?"
Người bắt đầu chậm rãi bước đến, từng bước từng bước thật vững chắc, cầm lấy đôi tay ái nhân kéo cậu vào lòng, ôn nhu khó cưỡng, hành động như
câu trả lời cho câu hỏi nghi vấn phía trên. Hắn không hề hối hận.
Đối phương đương nhiên cũng rất phối hợp, Bạch Lạc Nhân mặc cho bản thân nương tựa vào người này, song một phần nào đó đỡ đần cho hắn, quan tâm
hắn từ những cử chỉ thầm kín nhất, không khoa trương, không ồn ào. Cố
Hải ồn ào đủ rồi, cậu chỉ mong khi trở về với cậu hắn có thể yên tĩnh
một chút, tận hưởng thế giới nội tâm của hai kẻ yêu nhau một chút, rồi
lại tiếp tục ồn ào như bản thân hắn vốn dĩ. Như thế thì còn gì hơn.
Gió thổi không lạnh. Vì thứ trong lồng ngực của bọn họ đang rất ấm.
Thời khắc này là vô tận.