Dừng xe ở dưới lầu, Vưu Kỳ dìu Dương Mãnh ra.
"Muốn ói..." Dương Mãnh dựa vào vai Vưu Kỳ thì thào nói.
Vai của Vưu Kỳ nhấc lên, khẩn trương hỏi Dương Mãnh "Cậu nhịn được không?"
Dương Mãnh gật đầu, "Được..."
Vào trong thang máy, bên trong còn có một bé gái, Vưu Kỳ cố ý đem đầu giấu dưới cổ áo, không để người khác nhìn thấy mặt mình. Dương Mãnh thành thành thật thật nằm trên lưng Vưu Kỳ, gương mặt áp vào cổ cậu, môi giật giật.
Đột nhiên, Dương Mãnh nôn khan một tiếng.
(klq chứ vụ ốm nghén này có bạn nào thấy quen không =))...
Trong lòng Vưu Kỳ trở nên căng thẳng, liền nói :"Chờ một chút, chờ một chút! Gần đến nhà rồi!"
"Không sao...!" Dương Mãnh gắt gao cắn chặt môi.
Vưu Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ còn 5 tầng là đến.
"Oa........"
Vưu Kỳ rụt bả vai, đầu hơi ngẩng lên.
Ánh mắt bé gái nhìn lên, lúc đầu là chán ghét, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của Vưu Kỳ, nhanh chóng biến thành kinh hỉ và không thể tin được, "Anh...anh có phải là..."
Vưu Kỳ lập tức quay mặt đi, Dương Mãnh ở trên lưng hét lớn "Hắn đúng là Vưu Kỳ, ha ha ha....!"
...
Về đến nhà, Vưu Kỳ đem Dương Mãnh xuống, sau đó nhét vào bồn tắm, cởi hết quần áo của Dương Mãnh ném vào thùng rác, sau đó đi vào phòng tắm, định tự mình tắm trước, không nghĩ đến bồn tắm bên kia đều là bọt xà phòng.
Đi qua nhìn một chút, thấy đầu Dương Mãnh cúi thấp, đôi mắt trừng lớn.
Cậu sợ hãi kéo Dương Mãnh ra.
"Này, cậu không sao chứ?" Vưu Kỳ hét lớn
Dương Mãnh ngây ngốc nhìn vào mắt Vưu Kỳ, lười biếng nói "Khốn!"
Sau đó, đầu rũ xuống, im lặng ngã lên vai Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ nâng đầu Dương Mãnh lên, ánh mắt Dương Mãnh đã nhắm lại, kẽ hở giữa mí mắt hẹp dài, thêm hàng lông mi điểm xuyến, thật sự vô cùng xinh đẹp. Nếu không kể đến tính cách mà chỉ nhìn mỗi gương mặt này, thì thật sự là một mỹ nhân bại hoại. Diện mạo nữ tính nhưng không mất đi nét rắn rỏi, gương mặt mịn màng tự nhiên.
(*chẹp...)
Nếu Dương Mãnh có thêm tính cách tốt đẹp, thì nhất định sẽ khiến già trẻ gái trai , vạn người yêu mến.
Đáng tiếc, là cậu ta tự phá huỷ hình tượng của mình.
Nhưng con người ngây ngô này, vì mỗi tháng tiết kiệm 3 ngàn tệ mà bức mình không mua một món đồ nào. Cậu ta chính là một cảnh sát ngay thẳng chính trực, tuyệt đối sẽ không dùng của công làm việc riêng, khoảng thời gian ấy đều bị người khác chèn ép, nhưng không vì việc đó mà đối xử lạnh lùng với họ. Dương Mãnh chân thành, phúc hậu, lại ngốc nghếch, lôi thôi, lười biếng...
Năm đó bị vài tên bụi đời lôi kéo, nhuộm đủ mọi sắc thái. Nhưng trên người cậu vẫn giữ được vẻ trong sáng giản đơn. Cùng cậu ấy sống chung, mặc dù sinh hoạt hằng ngày có chút bận rộn, nhưng vĩnh viễn không cần lo người kia lợi dụng và bán đứng sau lưng mình.
Vưu Kỳ đang suy tư,
đột nhiên phát hiện yết hầu của Dương Mãnh giật giật, vội vàng đem đầu cậu tránh xa khỏi bồn tắm, một bên chạy ra cửa dặn :" Đợi chút! Tôi lấy thùng rác..."
Oẹ.....
Vưu Kỳ trơ mắt nhìn trên sàn là một vũng nôn mửa...
"Tôi nói cậu đợi một lát không nghe hả!!?" Vưu Kỳ la lớn.
Dương Mãnh xoay người, lưng hướng về phía Vưu Kỳ, đối mặt với mặt tường của phòng tắm, không nói lời nào.
Vưu Kỳ đem mớ mà Dương Mãnh vừa nôn lau dọn thật sạch sẽ, sau đó định đi lau chùi thân thể cậu. Phát hiện nước trong bồn tắm đã trở nên lạnh ngắt, Dương Mãnh co chân ngồi bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt hồng hồng, mũi chảy hai hàng nước mũi lóng lánh, bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Mãnh tử..." Ngữ khí của Vưu Kỳ vô cùng ôn nhu.
Dương Mãnh hô khóc, hai tay đem bọt nước phía trước lau mặt.
"Tôi còn sống làm gì nữa? Ba mẹ tôi xem thường tôi, anh em huynh đệ cả ngày bắt nạt tôi! Ngay cả bạn học cũng giống như bố thí tôi!... Kỳ thật tôi không ngốc, đem sổ tiền tặng hai người kia, sau đó chỉ cầm 5 vạn tệ phí dịch vụ, tôi chỉ cầm có 5 vạn!... Nhân tử nhìn ra tôi quả thật không hề dễ chịu, cậu ta mua cho tôi một chiếc điện thoại,... kết hôn mà vẫn còn nhớ đến tôi... Tôi muốn tìm lễ vật trả lại nhưng chưa kiếm được!!!"
Vưu Kỳ xả nước ấm vào bồn, trong lòng chua xót.
"Còn có tên Vưu Kỳ, chắc chắn hắn đang xem thường tôi, nói tìm việc cho tôi, vậy mà lại không cho tôi làm gì cả! Cả ngày hắn tiêu tiền thoải mái, vui sướng, nhìn tôi nghèo khổ rồi an ủi tâm lý tôi... Hu...hu"
Nói xong cảm thấy khát nước, cậu liền lấy nước tắm, đổ vào miệng.
"Đừng...!" Vưu Kỳ muốn ngăn lại nhưng đã chậm rồi...
Dương Mãnh chép chép miệng "Nước hôm nay sao lại mặn vậy..."
Manh tử...đừng khóc... T____T
Theo tốc độ edit của mình chắc nhà khác edit xong quyển 2 rồi xong tới phiên ngoại mà mình vẫn chưa xong mất T___T