Buổi tối, Bạch Lạc Nhân giúp Dương Mãnh thu dọn đồ đạc.
"Cậu xác định ngày mai sẽ đi hả?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Dương Mãnh gật đầu "Cố Hải sắp trở về, tôi còn dám ở lại sao?"
Bạch Lạc Nhân đảo mắt, " Cậu cứ ở đây cũng không thành vấn đề, chằng phải có đến hai phòng ngủ sao? Cả hai ban ngày đều không ở nhà, tối mới về. Cậu mọc rễ ở đây mấy ngày rồi, cơm tôi làm cho cậu ăn còn thua Cố Hải nhiều lắm, cậu ở đây đợi thêm mấy ngày nữa, Cố Hải về nấu rồi cậu sẽ thấy sơn hào hải vị bên ngoài nó tầm thường thế nào ."
Dương Mãnh lại nhớ tới tin nhắn nhận được trước đây, kiên quyết từ chối :"Đừng khách khí, tôi phải trở về T_T! Mấy ngày nay tôi cũng thông suốt rồi, không đáng để mấy người họ ảnh hưởng đến cảm xúc của mình."
Bạch Lạc Nhân cười cười, không nói gì.
Đồ đạc đều được dọn xong, trong lòng Dương Mãnh căng thẳng, rốt cuộc có nên về nhà Vưu Kỳ không? Mấy hôm trước Vưu Kỳ còn đến đây hỏi, nhưng Dương Mãnh vẫn án binh bất động, kết quả Vưu Kỳ chỉ đến vài ngày, Dương Mãnh cũng không thể quay ngược thời gian lại được. Hai ngày nay cậu vẫn suy tính, giả sử Vưu Kỳ đến đây lần nữa, cậu nhất định sẽ đi theo, nhưng lần này đến lần khác vẫn không thấy bóng dáng Vưu Kỳ đâu T_T.
Cứ như vậy mà quay về với hắn? Càng nghĩ càng thấy uất ức.
Nhưng không quay về thì làm thế nào đây?
Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện Vưu Kỳ đều là Dương Mãnh giúp đỡ xử lý, vậy mà lại đùa giỡn với cậu, nói cậu vướng tay vướng chân, sau đó lại trở mặt với cậu. Hơn nữa Dương Mãnh lắc lư mấy ngày nay, bạn bè đồng nghiệp đều biết cậu có tiền, chớp mắt lại bị đánh trở về nguyên hình, đi đâu tìm lại bây giờ?
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, nhìn thấy Dương Mãnh còn đang ngây người, lấy tay vỗ gáy cậu một cái. "Nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ, tôi chỉ còn ở cùng cậu đêm nay thôi, tối nay anh em mình tâm sự đi!" Thực tế Dương Mãnh muốn thừa cơ hội mở miệng nhờ Bạch Lạc Nhân giúp đỡ.
Bạch Lạc Nhân không chút suy nghĩ đáp ứng.
"Hai đứa bao lâu rồi không ngủ cùng nhau?" Dương Mãnh tự hỏi tự trả lời, "Tôi còn nhớ rõ khi còn bé cậu hay qua nhà tôi chơi, rồi ăn cơm, rồi nằm ngủ chung, cậu có nhớ lúc đó bà nội may con cọp nhỏ làm gối đầu không? Mỗi lần cậu đến nhà tôi ngủ, đều giành gối với tôi, bây giờ vẫn còn cất trong tủ đó."
Thân thể Bạch Lạc Nhân cườmg tráng nhưng gương mặt lại có đường nét nhu hoà, "Tất nhiên là còn nhớ rõ, khi đó thấy cơm nhà cậu ngon hơn nhà tôi, chăn so với nhà tôi cũng mềm mại hơn, mỗi ngày tôi đến nhà cậu, cha mẹ cậu cũng không thấy phiền. Bây giờ nhớ lại một chút chuyện ngày xưa, thoáng cái đều đã trưởng thành, nhưng vẫn như cũ là hàng xóm của nhau."
Dương Mãnh thở dài, "Khi còn bé thật tốt, cả ngày chỉ biết vui đùa, không có một chút buồn phiền"
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn thấy hai hàng lông mày của Dương Mãnh nhíu lại, thêm cái miệng đang chu lên, càng nhìn càng thuận mắt, nhịn không được đưa tay bẹo má Dương Mãnh, trêu chọc nói :"Khi đó cậu rất giống bé gái, trưởng thành rồi vẫn thuận mắt như vậy."
(Aw
~~ =w=)
"Này... Này..." Dương Mãnh rất không vui khi nghe vậy, một tay kéo tay Bạch Lạc Nhân xuống.
Bạch Lạc Nhân đã lâu không sờ vào gương mặt nào mềm mại đến vậy, nhịn không được nhéo thêm vài cái, mê đắm nhìn chăm chú Dương Mãnh. "Lâu lắm rồi tôi chưa chạm qua con gái, hiếm khi có một tên đáng yêu trắng trẻo ở bên cạnh, hay là cậu cho tôi sờ chút xíu đi?"
"Đừng làm rộn!" Dương Mãnh níu tay Bạch Lạc Nhân lại, khẩn trương hỏi, "Cậu xác định tối nay Cố Hải không về?"
(tội Dương Mãnh, từ con
sói này rơi vào miệng con sói đói khác =))))
" Xác định!!" Bạch Lạc Nhân không quan tâm nói, "Chiều nay hắn mới lấy vé máy bay, tài năng đến đâu cũng mất 6 tiếng mới bay đến đây. Thế nào? Cậu sợ hắn thấy tôi và cậu nằm ngủ cùng nhau?"
Dương Mãnh gật đầu.
"Hắn ta đáng sợ vậy sao?" Bạch Lạc Nhân buồn bực "Hắn tuy rằng từng trải một chút, nhưng hắn cũng biết phân biệt phải trái, sao cậu nhắc đến hắn giống như tội phạm giết người vậy?"
"Đó là đối với cậu." Dương Mãnh vẫn giữ vẻ sợ hãi "Cho dù hắn quay đầu về với chính nghĩa thì tôi vẫn sợ ."
"Cậu đó! Nhanh chóng ngủ đi, tôi đảm bảo đến trưa mai hắn cũng chưa về."
Dương Mãnh thoáng yên tâm, bắt đầu đem đề tài đã chuẩn bị nói ra.
"Nhân tử, cậu nói tôi phải làm sao đây, người kia có phải hay không...?"
Bạch Lạc Nhân thấu hiểu,"Người nào?"
Dương Mãnh nửa ngày cũng không trả lời.
Bạch Lạc Nhân thật cũng hiểu ra,"Tôi biết, cậu muốn trở lại nhà Vưu Kỳ, nhưng lại sợ mất mặt, muốn tôi nói với Vưu Kỳ một tiếng, để Vưu Kỳ đến đây đón cậu đúng không?"
"Cậu hiểu tôi nhất!" Dương Mãnh nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân,"Nhớ rõ, đừng để hắn biết chuyện hai ta thương lượng."
Bạch Lạc Nhân bị vẻ thần thần bí bí của Dương Mãnh chọc cười.
Dương Mãnh cũng thư thả hơn, híp mắt buồn ngủ.
Bỗng nhiên, cửa ồn ào vài tiếng đánh thức Dương Mãnh, cậu nắm lấy cánh tay của Bạch Lạc Nhân khẩn trương hỏi:"Cố Hải trở về phải không?"
Bạch Lạc Nhân nghe thấy âm thanh như vậy cũng mơ hồ, tỉ mỉ nghe ngóng một hồi , lại không nghe thấy nữa. Vì vậy vỗ vỗ vai Dương Mãnh:"Không có gì đâu, chắc là của nhà hàng xóm."
Dương Mãnh vừa thả lỏng thần kinh, lại bị một tiếng đập cửa rõ ràng làm cho Dương Mãnh hoàn toàn bối rối.
"Đại bảo bối
"
Bức tường sát vách truyền đến tiếng kêu rõ ràng mạnh mẽ, sau đó ván giường rung lên.
Bạch Lạc Nhân có thể tưởng tượng, Cố Hải đang từ cửa từng bước từng bước đi đến, lẻn vào bên trong phòng ngủ, sau đó trong bóng tối nhào lên giường.... Nhào lên không khí....
"Cậu chẳng phải nói hắn sẽ không về sao?" Trong nháy mắt Dương Mãnh trở nên lạnh lẽo.
Bạch Lạc Nhân thân thể cứng ngắt nói không ra lời.
"Nhân tử, cứu tôi với!!!"
Bạch Lạc Nhân an ủi Dương Mãnh " Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với hắn."
Dương Mãnh gắt gao siết chặt tay Bạch Lạc Nhân, "Đừng giải thích, tuyệt đối đừng giải thích, cậu đi ra ngoài trước, vạn lần đừng nói tôi ở trong này. Tôi đầu tiên núp đi, chờ thời cơ chạy ra ngoài."
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Bạch Lạc Nhân ngoài đồng ý cũng không thể làm gì khác.
"Nhớ kỹ, đừng đóng cửa!"
Thiên ngôn vạn ngữ cũng nói xong, Dương Mãnh cấp tốc chui xuống dưới giá sách.