Thượng Ẩn

Thật Sự Rất Giống


trước sau

Thạch Tuệ cũng thấy rối rắm trong lòng. Nếu cậu ta phát hiện cô nói dối người đó không phải là người anh ta cần gặp thì anh ta có thể làm đến cái chuyện gì đây. Lòng càng lúc càng trở nên rối rắm Thạch Tuệ một mực muốn đuổi Cố Hải đi. Nhưng anh ta mãi không chịu rời khỏi. Người bên trong bước ra đi về kế bên Thạch Tuệ mỉm cười với Cố Hải rồi quay sang Thạch Tuệ hỏi

"Bạn em hả?"

Thạch Tuệ mặt cứng đờ "Dạ đúng"

Cố Hải như bất động một lúc rồi mới mỉm cười nhìn Thạch Tuệ "Chồng cô thật đẹp trai, chúc mừng cô"

Thạch Tuệ nghe câu này xong không những không cười mà trong lòng càng lo lắng

Anh ta muốn gì, anh ta sẽ nói gì với chồng mình đây, lật mặt mình ư

Cố Hải đưa tay ra bắt tay cùng chồng Thạch Tuệ, nói có chuyện cần phải đi, không thể cùng họ chia vui. Thạch Tuệ vừa thở phào nhẹ nhõm thì Cố Hải quay lại đến gần bên chồng Thạch Tuệ ghé miệng vào tai anh ta nói một câu gì đó. Mặt Thạch Tuệ xanh xao, tâm tư hỗn loạn. Cố Hải vừa bước đi Thạch Tuệ liền hỏi chồng

"Anh ta vừa nói gì với anh"

"Về nhà tôi sẽ xử lý em" Chồng Thạch Tuệ mặt lạnh lùng trả lời.

Cả một buổi lễ cưới Thạch Tuệ trong lòng quả thật không được yên ổn.

........................

Cố Hải bước ra khỏi đại sảnh lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Sao tôi lại vui đến vậy, biết được sự thật này lòng tôi thật cảm thấy rất vui dù đến giờ phút tôi vẫn không biết cậu đang ở đâu. Tôi không biết cậu ở đâu vẫn hơn biết cậu đang bên cạnh người khác vì như vậy tôi vẫn còn có một chút hy vọng rằng một ngày nào đó cậu sẽ quay lại với tôi, cùng tôi quay trở lại những ngày hạnh phúc ấy.

Cố Hải bắt taxi thuê một phòng tại một khách sạn gần sân bay, sáng sớm ngày hôm sau sẽ lên máy bay trở về Bắc Kinh.

Buổi tiệc vừa kết thúc Thạch Tuệ tinh thần ủ dột chờ đợi sự giận dữ của người chồng mới cưới của cô. Trên xe trở về nhà cô không dám hỏi thêm lời nào, người chồng này cũng không nói một lời nào với cô.

Cố Hải anh làm ra chuyện gì vậy, anh thật quá đáng. Thạch Tuệ cố đổ hết tội lỗi lên người Cố Hải

"Em đã làm gì có lỗi với tôi chưa" Người kế bên bỗng lên tiếng

Thạch Tuệ giật mình quay qua nhìn đến nơi phát ra giọng nói. Một hình ảnh thật đẹp gương mặt sắc sảo dưới ánh đèn đường, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, khung xương, đến cả yết hầu cũng làm cô say mê. Cái người trước mặt cô là ai chồng cô hay Bạch Lạc Nhân, họ giống nhau đến nổi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã bị anh ta thu hút, cô đeo bám anh ta mặc cho bên cạnh anh ta cũng có rất nhiều nữ nhân đeo bám. Với sắc đẹp của mình cô không bao lâu đã lọt vào mắt anh ta. Thật sự khoảng thời gian đầu cô luôn nghĩ anh ta là Bạch Lạc Nhân, mãi đến bây giờ cô còn nhầm lẫn giữa hai người. Ngày cô trở về tìm đến Bạch Lạc Nhân cũng vì hàng thật vẫn tốt hơn hàng giả. Nhưng có thể hiện giờ chỉ một chút này thôi là đủ với cô.

"Này em sao lại ngẫn ngơ ra như vậy, em còn nhớ anh chàng lúc nãy hả?" Tiếng nói làm Thạch Tuệ chấm dứt chuỗi suy nghĩ

"Em nhớ ai chứ" Thạch Tuệ nước mắt bỗng ứa ra

"Sao em lại khóc tôi có làm gì em đâu" Người này nở một nụ cười áy náy

"Anh ta đã nói gì với anh, sao anh lại nói muốn xử lý em?" Thạch Tuệ thật muốn khóc lên

"Anh ta chỉ nói với tôi bốn chữ THẬT SỰ RẤT GIỐNG, nhưng thấy thái độ của em lại kì quái nên tôi muốn đùa em một tý thôi mà" Chàng trai cười cười rồi nói tiếp " mà câu thật sự rất giống có ý nghĩ gì"

Thạch Tuệ hiểu ra mọi chuyện giả ngây ngô " Thật sự rất giống nghĩa là gì em cũng không hiểu"

"Em thật sự không hiểu? Anh ta có phải người yêu cũ của em không hả? Sợ tôi biết mối quan hệ của hai người nên mới có thái độ đó phải không? Em mau nói cho tôi biết" Chàng trai vẫn đùa nghịch với Thạch Tuệ.

Thạch Tuệ nghe xong liền cười "Anh nghĩ gì vậy hả? Em và anh ta không có quan hệ gì, chúng em cũng chỉ mới gặp nhau một vài lần, anh ta là đến để tìm người và người anh ta muốn tìm là bạn thân ngày trước của em"

"Bạn thân nào" Chàng trai vẫn không buông tha

"Một người bạn lúc em còn ở Bắc Kinh, một người bạn khá thân"Thạch Tuệ mắt tỏa sáng nói về người này"

"Người này có đến lễ cưới của chúng ta à? Thấy thái độ của em chắc hẳn đây là một người bạn rất đặt biệt"

"Vâng một người bạn vô cùng đặc biệt, nhưng người này không đến tham dự đám cưới của chúng ta" Thạch Tuệ thở dài. Nếu mà anh thấy mà thấy người ấy chắc anh sẽ không còn tâm trạng tán dóc với em nữa đâu

"Tại sao là bạn đặc biệt lại không đến tham gia đám cưới của chúng ta?"

"Bởi vì người lúc nãy"

Chồng Thạch Tuệ nghĩ ngợi một hồi rồi nhớ đến Cố Hải chưa kịp hỏi tiếp thì Thạch Tuệ đã nói

"Anh ta là người làm mối quan hệ của em và người bạn kia rạn nứt, hai chúng em không bao giờ có thể trở lại như ngày xưa được nữa."

"Thế sao anh ta lại đến đây để tìm người đó?"

"Bởi vì người bạn ấy đã rời bỏ
anh ta, đã biến mất khỏi cuộc đời anh ta"

"Họ yêu nhau?"

"Đúng, họ đã từng yêu nhau" Thạch Tuệ nói rõ từng chữ như muốn chứng minh cái tôi không đạt được thì người khác cũng không thể đạt được.

"Em làm tôi tò mò về mối quan hệ của ba người thật đó"

"Em giờ đã là vợ của anh, em sẽ nguyện bên anh trọn đời nhưng em cũng có một số việc trong quá khứ chỉ muốn giữ riêng cho mình không muốn ai biết" Thạch Tuệ khôi phục bộ dạng tiểu thư khuê cát

"Ok, tôi là người độ lượng, chuyện xảy ra trong quá khứ cứ để nó trôi qua, miễn em một lòng một dạ với tôi là được"

Người này với Bạch Lạc Nhân thật sự rất giống nhau từ ngoại hình đến tính cách, anh ta cũng là người trong nóng ngoài lạnh, luôn quan tâm đến người mình yêu rất nhiều dù bên ngoài cứ giả như không quan tâm. Thạch Tuệ đã tìm được một người như thế này không thể để mất một lần nữa. Cô đã từng mất Bạch Lạc Nhân, cô sẽ không để mất người đàn ông này nữa, cô hứa với lòng từ nay về sau sẽ chiếm trọn trái tim người đàn ông này. Thạch Tuệ say đắm nhìn nụ cười trên môi chàng trai ngồi kế bên mình không muốn buông tha

Lại một mùa tết nữa lại qua đi, mọi người bắt đầu tiếp tục công việc đang dở dang, Cố Hải lại trở lại với công việc kinh doanh của mình, Bạch Lạc Nhân lại trở về với quân ngũ. Những ngày nghỉ ngơi thật khiến người khác cảm thấy làm việc trở lại thật uể oải. Nhưng với Bạch Lạc Nhân và Cố Hải công việc bận rộn lại làm họ cảm thấy thoải mái vì họ không còn bất cứ thời gian nào để nghĩ về chuyện buồn của ngày xưa. Có lẽ sẽ một thời gian nữa thôi họ sẽ quên mất nhau thôi.

Bạch Lạc Nhân vừa mới từ sân huấn luyện quay về phòng ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa.

"Em vào nhé, thủ trưởng"

Là Lưu Xung, tết vừa rồi cậu ta về quê nhà có mấy lần gọi cho Bạch Lạc Nhân chúc tết, ngoài chúc tết còn kể bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất khiến Bạch Lạc Nhân mỗi lần nghe cậu ta nói điều ngủ thiếp đi đến lúc thức dậy đã thấy bên kia cúp máy từ lúc nào.

"Anh ăn tết có vui không?"

"Vui cái gì bị cậu quấy rối suốt cái tết vừa rồi còn vui được à?" Bạch Lạc Nhân làm ra vẻ bực bội

"Ây da, em cũng đâu gọi anh suốt chỉ có vài lần thôi mà" Lưu Xung áy náy nhìn Bạch Lạc Nhân

Bạch Lạc Nhân không nói gì chỉ nhìn vào hồ sơ trên bàn.

"Em muốn kể anh nghe một chuyện anh, anh chắc cũng nhiều kinh nghiệm hơn em nên anh có thể cho em lời khuyên không?"

Bạch Lạc Nhân không có động tác gì chỉ nói

"Cậu nói tôi nghe thử"

"Em vừa gặp lại người em rất yêu nhưng vì một số chuyện không hay nên chúng em xa cách nhau cũng đã vài năm. Lý do là do ba cô ấy. Ông ta nói rằng trở thành vợ của một quân nhân sẽ rất thiệt thòi, sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc nên ông ấy cấm chúng em không được qua lại với nhau nữa. Tết này em gặp lại cô ấy, chúng em còn rất yêu nhau, nhưng thật khó để vượt qua sự ngăn cản của ba cô ấy. Cô ấy cũng thương ba nên không muốn làm trái, em lại thương cô ấy nên cũng không dám ép cô ấy" Lưu Xung đau thương tỉ tê

Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng nói "Vậy cậu đừng làm quân nhân nữa, không phải rất đơn giản sao?"

"Đây là công việc mà em mơ ước từ nhỏ, em không thể bỏ được" Lưu Xung thể hiện ánh mắt kiên định.

"Đó là do cách nghĩ của cậu, cậu phải chứng minh cậu có đủ khả năng và trách nhiệm với người yêu cậu chắc chắn ba cô ấy sẽ không ngăn cấm nữa" Bạch Lạc Nhân khuyên nhủ.

Lưu Xung uể oải "Em sẽ cố gắng, nhưng sợ không biết cô ấy có chờ em hay không?"

Bạch Lạc Nhân nói " Chờ hay không cậu cũng phải cố gắng cứ tin cô ấy sẽ chờ cậu, nếu không chờ cô ấy không xứng đáng với tình cảm của cậu"

Bạch Lạc Nhân tôi đây cũng đang cố gắng chờ một người công nhận thành quả của tôi, đoạn tình cảm dang dỡ của tôi, nếu có ngày nào đó mà người kia không đợi được tôi trở lại có phải những cố gắng của tôi cũng vô ích, nhưng hiện giờ đối với tôi, cố gắng mỗi ngày là vẫn là mục tiêu quan trọng mặc cho kết quả thế nào đi nữa tôi vẫn không muốn bỏ cuộc. Cố Hải cậu có đang chờ đợi tôi hay không. Tình cảm của chúng ta ngày xưa ấy còn tồn tại đâu đó trong tâm can cậu không. Tôi vẫn mãi đang cố gắng vì cậu mặc cho tương lai như thế nào đi nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện