Bạch Lạc Nhân đêm qua thức đến hơn hai giờ sáng để làm cho xong đống giấy tờ. Hôm nay lại là ngày nghỉ, cậu muốn lười biếng một chút, chẳng muốn ra khỏi giường. Chăn đắp trên người, gối ôm trong bụng, thật là ấm áp. Cảm giác mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng phảng phất tiếng gõ cửa, Bạch Lạc Nhân cứ nghĩ mình đang mơ, lười biếng muốn để tự giấc mơ ấy tiếp diễn, không muốn đụng tay đụng chân vào bất cứ thứ gì. Tiếng mở cửa, tiếng chân bước vào, Bạch Lạc Nhân mở mắt ngước đầu nhìn ra phía cửa. Ánh sáng từ bên ngoài khiến Bạch Lạc Nhân híp mắt lại, cậu nhìn thấy một mảng đen đứng cách giường không xa, ánh mắt cậu đưa lên khuôn mặt thì nhận ra là Lưu Xung với nụ cười ngượng ngùng.
Bạch Lạc Nhân uể oải trong giọng nói tỏ rõ vẻ khó chịu "Có chuyện gì lại đến sớm như vậy?"
Lưu Xung hơi ngạc nhiên chạy ra cửa nhìn quay nhìn lại, rồi quay vào bên trong
"Thủ trưởng đã là mười giờ sáng rồi"
Bạch Lạc Nhân lại chẳng thèm để ý kéo chăn che đi khuôn mặt của mình. Lưu Xung lần đầu thấy Bạch Lạc Nhân có biểu hiện này. Vị thủ trưởng mà cậu luôn coi là thần tượng suốt ngày chỉ có công việc và luyện tập hôm nay lại lười biếng rúc người trên giường quả là còn nhiều điều chưa được biết.
Lưu Xung lấy một cái ghế ngồi kế bên giường bắt đầu dài dòng
"Thủ trưởng, hôm nay là ngày nghỉ, em thấy thủ trưởng thường chỉ lo luyện tập rồi làm lao đầu vào làm việc nên hôm nay em đặc biệt đến đây để mời thủ trưởng đi ra ngoài dạo một vòng để hít thở không khí, ở đây mãi bức bách tù túng quá"
Bạch Lạc Nhân vừa định cầm cái gối lên đánh cho Lưu Xung một cái nhưng rồi lại thôi không thể dùng vật này tùy tiện được. Cậu uể oải kéo chăn xuống khỏi mặt, đôi mắt đờ đẫn, lạnh lùng nhìn qua Lưu Xung "Tôi chỉ muốn ngủ" sau đó lại lại che chăn lên mặt. Lưu Xung biểu tình gấp gáp
"Thủ trưởng anh đi với em đi, sẽ vui lắm mà"
Bạch Lạc Nhân cứ thờ ơ không đáp lại, Lưu Xung lại ngồi đó luyên thuyên không dứt, Bạch Lạc Nhân mệt mỏi dùng tay chóng thân người chỉ muốn dính chặt xuống giường, mắt nhìn Lưu Xung, Gương mặt Lưu Xung vừa gấp gáp, vừa mếu máo khiến Bạch Lạc Nhân phì cười, cuối cùng cậu cũng phun ra được hai chữ "Đi đâu?"
Lưu Xung nhanh chóng khôi phục lại biểu tình. Vừa mới trước đó mấy giây còn là khuôn mặt khổ sở vậy mà bây giờ lại là gương mặt sáng lạn như vừa tìm ra được món đồ yêu thích đã mất từ lâu.
"Đi dạo thành phố một chút, rồi đến một quán ăn"
Bạch Lạc Nhân hỏi tiếp "Khi nào?"
"Bây giờ đi luôn, thủ trưởng thay đồ đi em ngồi đây đợi."
Bạch Lạc Nhân nhăn mặt "Sao cậu không đi chuẩn bị xe đi, ngồi đây đợi làm gì?"
Lưu Xung cười có phần gượng gạo "Anh thay đồ xong, em cùng anh đi ra xe luôn"
Trong lòng Lưu Xung thầm nói, em mà ra khỏi phòng anh, ai biết được anh lại nằm xuống ngủ nữa, sẽ hỏng hết bao nhiêu công sức của em.
Bạch Lạc Nhân đẩy chăn sang một bên lười biếng gấp gấp mấy cái rồi quăng sang một bên, do hôm nay là ngày nghỉ nên Bạch Lạc Nhân chỉ mặc mỗi cái quần lót bước xuống giường đi đến tủ quần áo. Lưu Xung đỏ mặt lén nhìn theo. Con người ấy sao lại mang trong cơ thể một vẻ mị hoặc đến vậy. Nam nhân khi nhìn thấy cũng không thoát khỏi mị lực này mà bị thu hút. Cảm thấy suy nghĩ của mình đi quá giới hạn Lưu Xung nhanh chóng quay mặt đi về hướng cửa phòng. Ấy vậy mà vị thủ trưởng này không buông tha cho đôi mắt của Lưu Xung, cứ lượn lờ tới lui đứng lên ngồi xuống lục lạo tìm kiếm. Một lúc sao vẫn chưa chịu vào nhà vệ sinh thay đồ, Lưu Xung vẫn cứ nhìn ra cửa, lúc này lại nghe tiếng đồ vật được nhấc bổng, tiếng thở phảng phất trong phòng. Cả người Lưu Xung dựng hết da gà, lúc trước phải chi chịu ra ngoài chuẩn bị xe thật tốt biết mấy. Lưu Xung định đứng lên không nhìn vào trong nói ra chuẩn bị xe, chưa kịp mở miệng bên trong giọng nói của Bạch Lạc Nhân vang lên "Lưu Xung"
Lưu Xung quay đầu theo phản xạ và cậu cảm thấy hối hận vì điều đó. Bạch Lạc Nhân người chảy mồ hơi khiến cho làn da thêm bóng loáng, mị lực lại tăng thêm, gương mặt lại mang theo một nụ cười chết người. "Đồ của tôi... vẫn chưa giặt haha". Bạch Lạc Nhân chỉ tay vào đống quần áo quăng ở góc phòng. Lưu Xung đã hiểu thì ra từ lúc nãy đến bây giờ vị thủ trưởng này đang tìm quần áo. Lưu Xung vội nói "Em sẽ đi mượn một bộ đồ giúp anh" Nói xong liền nhanh chóng bay ra khỏi phòng. Tim đập loạn xạ, cũng may thoát ra sớm, ở đó một lúc nữa có khi chảy máu mũi nhiều quá mà chết.
Lưu Xung mang đến cho Bạch Lạc Nhân một bộ quần áo có vẻ rất đẹp mắt. Vị thủ trưởng vẫn chẳng chịu vào thay đồ cứ đứng đó nhìn tới nhìn lui bộ đồ, cơ thể cứ trần trùi trụi khiến máu trong người Lưu Xung lại muốn phun trào. Lưu Xung kìm nén, đi lại gần đưa tay lên tấm lưng trần đẩy Bạch Lạc Nhân về phía nhà vệ sinh "Thủ trưởng nhanh một chút, sẽ đi chơi được nhiều một chút"
Bạch Lạc Nhân đóng cửa nhà vệ sinh, bên ngoài Lưu Xung thở phào nhẹ nhõm. Lưu Xung bước đến chỗ đống quần áo của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng thu dọn cho vào cái rổ, ngờ đâu vừa cầm lên lại cầm đúng ngay cái quần lót của người nào đó. Lưu Xung tự tát vào mặt mấy cái tự chủ bản thân không được nghĩ đến tà niệm. Đợi Bạch Lạc Nhân ra khỏi phòng vệ sinh, Lưu Xung cũng ôm cái rổ đi vào, cho hết đồ vào máy giặt. Lưu Xung tự hỏi, tại sao những lúc bay trên trời vị thủ trưởng này phong thái ngất trời vậy mà cuộc sống bình thường lại khiến người ta lo ngại đến thế này.
Cuối cùng đống quần áo cũng giải quyết xong. Cả hai cũng bước ra xe. Hai thanh niên cao to mặc trên người áo sơ mi trắng vẻ đẹp ngất trời.
Xe chạy được một đoạn Bạch Lạc Nhân quay qua Lưu Xung mắt tỏ vẻ truy xét "Cậu hôm nay là thế nào mà lại mời tôi đi chơi?"
Lưu Xung nghe câu hỏi cảm thấy chột dạ nhưng vẫn có ra vẻ không có gì ánh mắt nhìn thẳng về phía trước "Chỉ đi chơi thôi".
Ánh mắt người bên cạnh vẫn không rời ra khỏi khuôn mặt Lưu Xung khiến cậu cần cảm thấy khó chịu liếc mắt nhìn qua một cái liền thấy biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Bạch Lạc Nhân liền hoảng sợ "Thủ trưởng a. Chỉ là em ngại đi một mình nên muốn nhờ anh đi với em"
"Đi đâu mà lại ngại đi một mình?"
"Đi... xem mắt"
Lưu Xung gương mặt đỏ ửng mắt vẫn nhìn phía trước lái xe không dám lơ là.
Bạch Lạc Nhân hắng giọng "Cậu bảo tôi làm cái bóng đèn à?"
Lưu Xung đau khổ "Không phải a... Em ngại thôi a... Em cũng không muốn mà ba mẹ em bắt em phải đi a..."
Bạch Lạc Nhân hừ một cái "Vậy sao không để họ chọn cho cậu đi, không cần phải coi mắt cho mất thời gian"
Lưu Xung ấm ức "Em không hề muốn chút nào, nhưng cũng không muốn cãi lời ba mẹ nên đành chấp nhận"
Nói chuyện một lúc xe dừng tại một nhà hàng nhỏ. Cả mặt ngoài của nhà hàng được làm bằng kính, thực khách có thể nhìn ra ngoài qua lớp kính. Bên trong bàn ghế sắp đồng đều. Khi bước vào nhà hàng Lưu Xung biểu tình khó chịu gấp gáp nói với Bạch Lạc Nhân "Anh đến bàn em đã đặt ngồi trước, em muốn đi vệ sinh một chút" Nói xong Lưu Xung nhanh chân đi thẳng đến phòng vệ sinh. Bạch Lạc Nhân đi theo hướng dẫn của phục vụ đến cái bàn đã được đặt trước. Chỗ này có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài xe cộ chạy tới lui nhưng cũng khá vắng vẻ. Chỉ có một thứ khiến Bạch Lạc Nhân không vui là ngồi đây cậu có thể thấy mọi người bên ngoài mà mọi người bên ngoài cũng có thể thấy cậu. Không phải rất giống mấy con thú bị nhốt trong lồng kính người bên ngoài nhìn chúng ăn cảm giác rất thích thú hay sao.
Một cô gái nhỏ con, gương mặt bình thường trang điểm có phần hơi đậm khiến cô ấy nhìn như một người phụ nữ đã ngoài ba mươi bước vào nhà hàng. Cô ta đi thẳng đến bàn Bạch Lạc Nhân đang ngồi, nhìn thoáng qua Bạch Lạc Nhân một cái, đôi mắt cô ta mở to. Trong lòng mừng đến độ muốn hét lên Ông trời ơi sao lại có người đẹp trai đến mức này, hôm nay lại thuộc về tôi nữa, thật là may mắn.
Bạch Lạc Nhân thấy cô gái đứng trước mặt liền ngước lên nhìn miệng không quên cười một cái. Cô nàng chìm trong mê trận tình yêu liền vui sướng "Anh là Lưu Xung à. Tôi là Cổ Phi Phi." Bạch Lạc Nhân chưa hề nói được cậu nào đã bị cô nàng này dùng cái miệng lấn át nói mãi không ngưng.
Lưu Xung từ phòng vệ sinh đi ra thấy ở bàn đã có thêm một cô gái liền cảm thấy hồi hộp bước chân từ tốn đi lại gần. Cô nàng Phi Phi nhanh chóng cầm thực đơn lên hướng Lưu Xung mà nói "Tôi muốn món này, món này nữa..." Nói xong liền quay qua Bạch Lạc Nhân híp mắt cười "Anh chọn món đi"
Bạch Lạc Nhân phì cười nhưng cũng phối hợp tay chỉ vào hình trên menu "Tôi muốn món này"
Lưu Xung bị cô gái kia làm kinh ngạc lại thêm vị thủ trưởng này muốn đùa dai. Trong lòng không khỏi bực mình "Thủ trưởng à..."
Cô gái quay qua nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi "Anh quen anh
ta sao?"
Bạch Lạc Nhân chỉ biết ôm bụng mà cười. Vậy mà nụ cười ấy không hề làm cô gái khó chịu, lại còn khiến cô ta trở nên mê đắm.
Lưu Xung ngay lập tức cắt đứt tư tưởng của cô gái "Tôi mới là người đến coi mắt"
Cổ Phi Phi mắt mở to trợn trắng "Anh đang nói đùa à"
Lưu Xung vẻ mặt chắc chắn nhếch chân mày lên nhìn cô gái " Không hề đùa"
Mặc cho hai người kia một hụt hẫn, một tức giận Bạch Lạc Nhân vẫn cười sảng khoái.
Cổ Phi Phi đứng lên, Bạch Lạc Nhân cùng Lưu Xung ngước mắt theo nhìn cô ấy, cứ nghĩ cô gái này vì sự mất mặt vừa rồi sẽ đi nhưng cô ấy lại nói "Tôi đi vệ sinh một chút"
Cổ Phi Phi vừa bước đi, Bạch Lạc Nhân vừa cười vừa đưa tay khoát vai Lưu Xung mặt mày đang cau có "Cô gái này được đấy chứ". Hành động của Bạch Lạc Nhân tưởng chừng bình thường lại bị hai người cảm thấy không vừa mắt.
Cố Hải đang đưa Cố Dương ra sân bay. Cố Dương vừa đến doanh trại tìm Bạch Lạc Nhân lại không hề tìm được trong lòng cũng có chút tư vị. Xe chạy đến một đoạn đường khá vắng vẻ, ánh mắt Cố Dương bị ánh mặt trời phản chiếu từ tấm kính cửa một nhà hàng chiếu vào khiến Cố Dương nheo mắt tránh né, trong một giây ấy Cố Dương nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đang khoác vai một chàng trai khác ngồi trong nhà hàng. Khác với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc khi đối diện với Cố Dương, lúc này đây Bạch Lạc Nhân lại cười tươi. Nụ cười mà năm ấy từng làm Cố Dương nhớ mãi. Xe chạy ngang qua Cố Dương cố ý quay lại nhìn nhưng chỉ thấy bóng lưng người này, trong tâm tư không chắc chắn lắm. Cố Hải bên cạnh thấy biểu hiện của Cố Dương đổi khác liền hỏi "Có chuyện gì sao?"
Cố Dương thờ ơ "Không có gì" Sau đó tự nói mình do tư tưởng nhiều quá nên nhìn nhầm mà thôi.
Một chàng trai ngồi cách Bạch Lạc Nhân vài bàn, từ đầu lúc Bạch Lạc Nhân đi vào cậu ta đã chú ý đến Bạch Lạc Nhân. Vị thủ trưởng này vừa ngồi xuống lại có một cô gái tiến đến nói chuyện khiến người này đoán mò cũng nghĩ là người yêu của Bạch Lạc Nhân nhưng tại sao lại kém xa một trời một vực. Một người to cao, đẹp trai lại có một cô người yêu vừa nhỏ con, lại vừa già như vậy. Chưa kịp giải đáp thắc mắc Lưu Xung lại xuất hiện khiến Bạch Lạc Nhân ngày thường nghiêm khắc lạnh lùng hôm nay lại cười đến thoải mái đến như vậy. Trong lòng y càng thêm bức bối. Vậy mà cô gái kia vừa mới rời bàn, vị thủ trưởng này lại vòng tay ôm ấp cười nói với Lưu Xung. Y không thể nhịn được nữa. Nghĩ trong lòng y liền đứng lên đi thẳng đến chỗ của Bạch Lạc Nhân.
"A.. thủ trưởng không ngờ lại gặp anh ở đây, còn có Lưu Xung nữa sao?" Y cố ý ra vẻ
Bạch Lạc Nhân và Lưu Xung cùng đưa mắt nhìn thì phát hiện ra đây là Tống Bác một quân nhân trong tiểu đoàn của Bạch Lạc Nhân. Cậu ta hằng ngày luyện tập cũng cố ý đến nói với Bạch Lạc Nhân vài ba câu, nhưng thái độ của Bạch Lạc Nhân lại vô cùng thờ ơ.
Bạch Lạc Nhân hôm nay tâm tình khá tốt liền chào hỏi "A, Tống Bác, cậu cũng đến đây hả? Đi với ai, người yêu sao?"
Tống Bác liền bỏ mặc cậu bạn đi với mình liền nói "Em đi một mình"
Bạch Lạc Nhân cao hứng khác thường "Vậy cùng ngồi đi"
Lưu Xung liếc mắt nhìn Tống Bác ý kêu cậu ta tránh xa ra. Tống Bác lại mặt dày lập tức ngồi ngay vào ghế đối diện Bạch Lạc Nhân. Từ lâu hắn ta đã có ý với vị thủ trưởng này, hôm nay lại được cùng ngồi một bàn, được thấy biểu hiện vui vẻ trên gương mặt Bạch Lạc Nhân, đôi mắt hắn ánh lên một tia mãn nguyện.
Nhưng cái cánh tay kia vẫn cứ vòng qua vai Lưu Xung, Tống Bác nhìn như muốn khiến Lưu Xung biến mất khỏi nơi đó.
Bạch Lạc Nhân bỗng quay qua đưa mặt gần lại khuôn mặt Lưu Xung nói"Không ngờ hôm nay đi với cậu lại có nhiều trò vui như thế".
Ánh mắt thâm thù đại hận của Tống Bác càng lúc càng muốn thiêu đốt người khác. Trong lòng hắn ta cũng tự cảm thấy nóng bức "Hôm nay trời có vẻ nóng nhỉ" Nói xong hắn liền cởi áo khoác ra để lộ làn da rám nắng, các bắp tay săn chắc khiến người khác ghen tỵ. Vị cô nương Cổ Phi Phi quay trở lại nhìn thấy bàn của mình lại xuất hiện thêm một chàng trai thân thể cường tráng mạnh khỏe càng thêm mừng rỡ bước tới.
Đến nơi Cổ Phi Phi được hai ánh mắt chán ghét tiếp đón, chỉ có Bạch Lạc Nhân là còn giữ chút mặt mũi cho cô ấy. Mặc kệ tất cả, Cổ Phi Phi ngồi xuống, bắt đầu nói luyên thuyên về bản thân có những lúc đề cao bản thân giọng nói cô ta lại lớn thêm một chút mọi người xung quanh nhìn một cô gái nhỏ xíu lại đi với ba anh chàng to cao, lực lưỡng khiến người khác xì xầm, ngao ngán lắc đầu.
Cuộc xem mắt của Lưu Xung lại trở thành cuộc họp mặt giữa ba chàng lính và một "mỹ nữ". Lưu Xung xem mắt không thành cũng coi như đã đúng ý nguyện của cậu. Có thể nói với ba mẹ có đi nhưng không thích hợp. Tống Bác cấp dưới của Bạch Lạc luôn chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của thủ trưởng nay lại được nhìn thấy những biểu hiện khác trên khuôn mặt ấy, thật đáng giá. Bạch Lạc Nhân được một ngày cười đến đau hết cả bụng, xương hàm cũng đau nhức. Vị "mỹ nữ" được ngắm nhìn ba chàng trai to cao, đẹp trai quả không phí một ngày, lại còn nhìn thấy thêm một người đi đường đẹp trai phong độ, mang nét của một doanh nhân, đậm chất cao phú soái. Đôi bên cùng có lợi, một kết thúc thật viên mãn.
Chỉ có một người đến lúc ra đến sân bay vẫn cứ canh cánh trong lòng. Miệng luôn lẩm bẩm "Có đúng là Bạch Lạc Nhân không nhỉ?" Trong lòng cảm thấy không được vui. Cố Hải bên cạnh đã nhìn thấy biểu tình khác thường trên gương mặt Cố Dương liền cảm thấy kì lạ. Từ khi đi trên đoạn đường đó đến giờ Cố Dương lạnh lùng thờ ơ lại trở thành một người suy tư não nề không khỏi khiến người bên cạnh nghi ngờ.
Cố Hải khi quay về liền cố ý đi đến đoạn đường ấy. Đúng nơi Cố Dương bắt đầu có biểu hiện lạ. Cố Hải xuống xe, đi bộ tới lui trên đoạn đường như đang tìm kiếm một cái gì đó. Đi đến một cái nhà hàng, bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong thực khách đang ăn. Trong lòng lại nghĩ, sao lại nhìn giống như khách tham quan đang xem thú trong sở thú ăn vậy nhỉ.
Bạch Lạc Nhân vừa đi vào nhà vệ sinh, Cổ Phi Phi ánh mắt chán ghét nhìn hai người đang ngồi cùng bàn, một người đi đường bước đến đứng ngay phía ngoài nhà hàng nhìn vào. Ánh mắt Cổ Phi Phi chạm vào người này liền bị hút mất hồn. Cảm thán, suýt soa, kêu gào trong cỗi lòng, hôm nay thật may mắn. Người này bước đi dáng lưng cũng khiến cô không thể tách rời. Đến khi người ta đã lái xe đi không còn nhìn thấy bóng dáng mà mắt cô nàng vẫn chưa chịu buông tha. Bạch Lạc Nhân trở lại ánh mắt Cổ Phi Phi mới chịu quay lại đặt trên khuôn mặt Bạch Lạc Nhân.
Buổi xem mắt kết thúc, Lưu Xung lại chưa muốn về doanh trại nên đã có ý rủ Bạch Lạc Nhân đi dạo xung quanh. Đúng lúc nay tên Tống Bác kia cũng tranh thủ cơ hội được Bạch Lạc Nhân mở lời liền đi theo hai người này. Ngồi trên xe Bạch Lạc Nhân không hề chủ động nói gì chỉ có hai người kia tranh nhau nói chuyện với Bạch Lạc Nhân. Nói một chút lại thành lớn tiếng. Bạch Lạc Nhân nhăn mắt nhìn qua hai người bọn họ, họ mới chịu im miệng. Cuối cùng buổi đi dạo chẳng vui vẻ gì. Lưu Xung lái xe đưa Bạch Lạc Nhân về doanh trại. Tống Bác thì tạm biệt trước để về nhà. Bạch Lạc Nhân lại tiếp tục trở về với cái giường của mình nằm xuống cả ngày đi dạo cũng thật mệt mỏi. Nằm dài trên giường, Bạch Lạc Nhân cũng dần đi vào giấc ngủ.