Thượng Ẩn

Đấu Vật


trước sau

Buổi chiều giữa giờ lên lớp, là thiên đường 'vật nhau.'

Cái gọi là vật nhau, chính là một đám nam sinh đam mê đấu vật, 15 phút gữa giờ họ tụ tập nhau lại ngoài hành lang, cậu vật tôi, tôi vật cậu, cậu vật cậu ta...... Người nào chống đỡ được đến cuối cùng, sẽ được phong làm 'Vật Vương', dẫn đầu tầng của mình cùng anh em đi các tầng khác khiêu chiến, cuối cùng vật đến khi nào cả trường không còn địch thủ thì thôi, lúc này người đó sẽ được phong là 'Vật Thần'.

Cái trò chơi ấu trĩ này lại tràn đầy niềm vui.

Trước khi Cố Hải chuyển đến, tầng ba từng xuất hiện không ít vật vương, sau khi Cố Hải đến, toàn bộ vật vương này đều không dám xuất đầu lộ diện. Còn lại vài người đến khiêu chiến, tuyệt đối là làm càng làm bậy, biết rõ sẽ bị thua nhưng vẫn cố tình muốn tới để lăn lộn mấy vòng, giống như có thể cùng Cố Hải đấu một ván cũng nâng tầm oai phong của mình lên vài phần.

Hôm nay người đến khiêu chiến với Cố Hải đặc biệt nhiều, đại khái là qua khiêu chiến hay qua xin được ngã đau cũng gần như nhau.

Lúc đầu Cố Hải cũng thấy phiền, hai tiết học liền cũng không thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân đâu! Làm gì bây giờ? Ngoại trừ việc tìm trò tiêu khiển để quên đi, cậu ta còn biết làm cái gì để giải sầu đây?

"Được!....."

Theo đó là một trận cổ vũ ầm ầm, dưới chân Cố Hải xuất hiện vô số nạn nhân nằm la liệt.

Cuối cùng đổi thành hai người cùng tiến lên một lúc, tên con trai đầu tiên bị Cố Hải vung tay một cái cậu con trai cao mét tám này ngã lộn ngược ra sau, tên còn lại thì bị vác lên vai ném xuống vô cùng đẹp mắt, ngã xuống mặt đất cậu ta còn gào khóc hô hoán lên lên.

Cả đám đang chơi rất vui vẻ, không biết ai hô một câu.

"Bạch Lạc Nhân đã trở về, để cho cậu ấy đấu với Cố Hải đi."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ hành lang đều phát ra âm thanh ầm ĩ, trước khi Cố Hải tới, Bạch Lạc Nhân cũng là người mà mọi người phải xem trừng, sức lực cậu ta không phải là khỏe nhất, thế nhưng tính toán rất thành thạo cùng với sự nhanh nhẹn, thông thường mọi người đấu vật với cậu rất khó mà chiến thắng.

Cố Hải vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân ở một góc, tâm tình đang khó chịu ngay lập tức liền bình thường trở lại. Đầu tiên là thở dài một hơi, trong lòng lộ ra vẻ lờ mờ vui vẻ, kết quả thấy sắc mặt của cậu ta, trái tim lại rơi vèo một cái.... Cậu ta không hiểu vì sao tâm tình của mình chịu ảnh hưởng to lớn như thế từ Bạch Lạc Nhân, giống như chịu sự 'giam cầm' của tâm trạng Bạch Lạc Nhân vậy. Cậu ta buồn mình buồn, cậu ta vui mình vui.

"Được, hai ta đấu vật một trận đi."

Bạch Lạc Nhân chủ động tuyên chiến.

Cố Hải cảm thấy Bạch Lạc Nhân rất không bình thường, vô cùng không bình thường, cậu ta vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, Bạch Lạc Nhân đã túm chân mình. May là Cố Hải ghim chân rất chắc chắn, nếu không Bạch Lạc Nhân lại túm chân mình bất ngờ như thế này, sớm đã nằm ngang trên mặt đất rồi. Ăn một quả lỗ vốn, Cố Hải mới nhìn thẳng vào ánh mắt người này, tâm tình cậu ta không tốt, cậu ta rất muốn phát tiết ra, vì vậy mình phải giúp cậu ta.

Hai người giằng co mấy giây, Bạch Lạc Nhân lại lần nữa chủ động tấn công, cậu ta thích tìm kiếm điểm yếu phòng thủ của người khác, điểm yếu của Cố Hải dường như tìm ra rất nhanh, cũng rất dễ ra tay, nhưng điểm quan trọng nhất chính là lực cánh tay và chân của cậu ta quá mạnh. Mặc dù đã tìm được điểm yếu, Bạch Lạc Nhân lại không cách nào quật ngã cậu ta, cậu ta giống như là một khối bê tông nghìn cân, dù bạn có bản lĩnh lớn hơn nữa thì cậu ta cũng vẫn bất động.

Cố Hải nhìn thấy cơ hội đã đến, liên tiếp tiến công Bạch Lạc Nhân, cánh tay gắng sức đè đôi chân của cậu ta, sau đó đột nhiên vọt đến phía sau cậu, cánh tay vòng qua hông của cậu, ý muốn bế toàn bộ cơ thể cậu lên, kết quả, Bạch Lạc Nhân biết tỏng cái mánh khóe này của cậu, khuỷu tay đột nhiên dùng sức huých một cái vào hõm hông của Cố Hải, đây là điểm yếu mẫn cảm nhất của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân cư thế huých vào, Cố Hải lùi về phía sau vào bước.

Tên nhóc này cũng quá nham hiểm, bỗng chốc đã tìm được nhược điểm của mình......

Hông của Cố Hải hơi nghiêng sang một bên vì đang tê dại, Bạch Lạc Nhân lại lần nữa nhào tới, lần này tình thế mạnh hơn nhiều. Cố Hải nghĩ, tuyệt đối là Bạch Lạc Nhân bị cái gì đó kích thích, nếu không thì sẽ không dồn cậu vào đường chết như vậy. Cậu ta không dám kiên quyết mà đi tới, cậu ta sợ ngã mà nếu ngã quá nhanh thì người chịu thiệt chính là Bạch Lạc Nhân.

Nhất định phải mau chóng kết thúc.

Kết quả, thực tế so với tưởng tượng của Cố Hải quá gian nan, cậu ta quả thực đã xem nhẹ Bạch Lạc Nhân, cậu ta không ra chiêu thì thôi vừa ra chiêu thì vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt lại nhằm nhược điểm của Cố Hải mà tấn công. Đây là Bạch Lạc Nhân chứ nếu đổi lại là người khác thì Cố Hải sớm đã cho cậu ta một đấm ngã lăn ra rồi.

Bạch Lạc Nhân đã nhìn ra, Cố Hải thực sự đã qua huấn luyện, cả đám bạn học này không có ai có đủ đẳng cấp mà đọ với cậu ta. Mỗi động tác của cậu ta, rồi mỗi bước tiến bước lùi đều như được vẽ trong sách dạy
võ thuật, khẳng định là Cố Hải đã chịu huấn luyện đặc biệt, không thể dùng mấy cái mánh khóe giang hồ này đối phó với cậu ta được.

Bạch Lạc Nhân chỉ có thể quyết liều mạng một phen.

Bất kể là cậu ta ngã hay bản thân mình ngã, chỉ cần ngã vài lần, trong lòng của cậu ta cũng có thể thoải mái một chút.

Cố Hải thấy bộ dạng hùng hổ của Bạch Lạc Nhân hôm nay, với ánh mắt kia quá rõ ràng là cậu ta đang muốn vật ngã chết cậu. Môi của cậu ta vừa mang theo tia cười, thế nhưng lại là nụ cười nhạt, trong sâu thẳm con ngươi cậu ta phát ra một tia vô cùng nguy hiểm.

Mồ hôi hột trên trán của Bạch Lạc Nhân nhỏ xuống, mang theo một chút ngang bướng, Cố Hải vẫn rất ổn định, vững vàng mang theo mị hoặc, hai người đàn ông đầy nhiệt huyết đang ghì lấy nhau, âm thầm tranh tài nhưng lại có chút để cho người xem thưởng thức. Cố Hải không muốn để cho Bạch Lạc Nhân vật ngã, nhưng cũng không cam lòng tự mình ngã, Bạch Lạc Nhân nhìn thấy sâu trong đôi mắt Cố Hải có một tia an ủi, tâm tình của cậu cũng theo đó mà từ từ tốt hơn một chút.....

Nhìn thấy có cơ hội, Bạch Lạc Nhân bắt đầu tấn công, Cố Hải vẫn luôn lùi lại, cậu ta dồn trọng tâm vào phía sau, sau đó làm một động tác giả về phía Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân tấn công quá cấp bách, Cố Hải nhìn ra được điểm yếu trên chân cậu, đột nhiên một chân ngáng qua.

Đây là một chiêu tự sát, bởi vì trọng tâm của Cố Hải đặt rất nhỏ, đem Bạch Lạc Nhân cùng vật xuống một lúc, chính cậu cũng ngã ngửa ra đằng sau, ngửa mặt lên trời, cơ thể làm tấm đệm cho Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân biết, Cố Hải chính là cố ý nhường mình một chút.

Chuông vào học vang lên, tất cả mọi người bắt đầu xông vào bên trong phòng học, vừa chạy vừa quay đầu vỗ tay cổ vũ.

Trong lúc ngã xuống, tay của Cố Hải vừa vặn đặt lên cặp mông của Bạch Lạc Nhân, lúc này không còn ai ở đó, cậu ta đột nhiên nảy sinh tính lưu manh. Không chỉ không chịu bỏ ra, còn cố ý nhéo mấy cái lên đó.

"Rất mẩy, rất săn chắc." Cố Hải nhìn chăm chú vào hai gò má anh tuấn gần trong gang tấc.

Bạch Lạc Nhân dùng hai ngón tay chọc chọc vào điểm yếu trên hông của Cố Hải, mang trên mặt nụ cười xấu xa, cậu ta biết nơi này của Cố Hải rất mẫn cảm.

Cố Hải lập tức cứng cả vùng eo, không biết vì sao, người khác chạm vào chỗ này của cậu, cậu ta cũng đều bứt rứt đau đớn, nhưng Bạch Lạc Nhân chạm vào chỗ đó thì cậu lại chỉ cảm thấy tê dại. Hơn nữa loại tê dại này làm cho toàn bộ dây thần kinh xung quanh chạy ra toàn thân, vậy cho nên Cố Hải híp mắt nhìn về phía Bạch Lạc Nhân, đột nhiên cảm thấy nụ cười của cậu rất lóa mắt.

"Còn không chịu đứng dậy hả? Vào học rồi!" Bạch Lạc Nhân đứng lên từ trên người Cố Hải, dùng chân đá cậu ta một cái.

Cố Hải nheo mày tạo thành một vệt hình chữ thập, dáng vẻ giả bộ giống như vô cùng khó chịu.

"Tôi không đứng dậy nổi, đập đầu xuống đất."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ, đập đầu xuống đất phiền gì đến chuyện đứng lên hả? Ý muốn chơi xấu phải không? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn cậu ta nằm dưới nền đất lạnh lẽo thật có chút không đành lòng.

Tay duỗi ra nắm lấy tay của Cố Hải.

Không có dùng sức nhiều Cố Hải đã dậy rồi.

Sau khi ngồi dậy, còn không chịu bỏ tay ra, lại còn đưa tay cậu đến sau lưng mình.

"Giúp tôi phủi bụi một chút, tôi với không tới."

"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhá!"

Bạch Lạc Nhân dùng sức rất lớn, cũng không thể gỡ tay mình ra được.

Cố Hải vẫn cảm thấy ủy khuất, mặt dày mày dạn cọ cọ một trận.

"Hóa ra tôi ở dưới làm đệm cho cậu, cậu không có một chút động lòng nào hả? Thật đáng đời tôi mà, tôi vì ai mà ngã chứ."

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy bộ dáng này của Cố Hải thật muốn đạp cậu ta mấy cái.

Nhưng bây giờ không biết làm sao được, động tác cũng đang bị điều khiển.

"Mau mau vào thôi!"

Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải đi lên phía trước, tùy tiện phủi hai cái.

Khoảng khắc này đây, nếu có người tưới cho Cố Hải một thùng nước, trong buồng tim của cậu nhất định có thể nở ra một đóa hoa.

..........

(Ngủ đây, cả nhà lần sau đừng đợi, cứ đi ngủ đi nhé. hn phúc lợi 1 chương... nhớ CỰ LONG quá, ba ba Sính..)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện